Gia Cát Long Phi không dám nghĩ nhiều, liền vội vàng trốn ra khỏi tửu lâu.
Thời điểm chạy trối chết trở lại Triệu phủ, đầu đã đầy mồ hôi, hắn không khỏi hô to may mắn, nếu vừa rồi ngốc ngếc không chạy nhanh, phỏng chừng muốn giữ cái mạng nhỏ này cũng khó, vô ý không cẩn thận làm váy tiểu thư nhà người ta rơi xuống, còn nhìn mông người ta. Phải biết nữ tử cổ đại xưa nay xem danh tiết như mạng, nữ tử chưa xuất giá không để người khác nhìn thấy thân mình, nếu nhìn thấy, cho dù không có coi khinh danh tiết người ta, cũng phải trả giá rất lớn.
"Hoàn hảo ta còn chạy nhanh, mà nha đầu kia hung hãn điêu ngoa như thế, ta không chỉ ăn đậu hủ người ta, còn nhìn mông người ta, nàng không đem ta đánh thành cái bánh tét mới lạ?" Nghĩ đến bộ dáng nữ tử áo tím kia múa may trường kiếm chuẩn bị thịt hắn, hắn nhịn không được rùng mình một cái.
"A... Phi..." Nhưng vào lúc này, một "thiên ngoại ma âm" phá không lọt vào tai, đâm vào màng nhĩ làm hắn nhất thời ù tai .
"Kêu lớn tiếng như vậy làm gì chứ? m* mất cả hồn..." Gia Cát Long Phi tự nhiên nhiên biết chủ nhân thanh âm này, không phải ai khác, chính là nha đầu điêu ngoa Thúy nhi kia, từ lúc hắn vào Thu Phong viện nàng luôn gây khó dễ đây mà.
Lúc này, Thúy nhi hai tay chống nạnh, đôi mắt thanh tú trừng trừng nhìn hắn.
Một cô nương thanh tú lại khoác trên mình bộ dáng hung thần ác sát như vậy, ai!, không biết là nàng bất hạnh, hay là lão công tương lai của nàng bất hạnh đây. Gia Cát Long phi thầm thở dài một tiếng, đi tới trước mặt Thúy nhi nói: "Thúy nhi cô nương, có gì phân phó sao?"
Vừa rồi một phen náo nhiệt, làm cho Gia Cát long Phi sợ tới mức tý nữa bay mất hồn, lúc này, giọng nói không khỏi mền yếu, làm cho Thúy nhi nhướng mày, lại tìm được nguyên nhân quở trách, nói: "Sáng sớm đã yếu đuối như vậy, chẳng lẽ triệu phủ chúng ta chưa cho ngươi cơm ăn sao? Còn có, vừa rồi chạy đi đâu ? lá cây ở hậu viện còn chưa quét sạch sẽ, đợi lát nữa Tử Linh tiểu thư tới gặp tiểu thư nhà ta nhin thấy thì..., ngươi còn không mau đi làm việc, ai, cũng không biết tiểu thư vì cái gì mà đem ngươi vào phủ, lại không chịu khó làm việc, chỉ biết lười biếng, hơn nữa bình thường ngu như lợn, chuyện gì cũng không thông..."
Gia Cát Long Phi dường như giống như bị niệm chú vòng kim cang, bội phần nhức đầu, Thúy nhi này mới mười sáu, mười bảy tuổi, lại thích lải nhải như mấy bà bán rau bên lề đường, về sau ai còn dám lấy nàng về làm vợ a?
"Biết rồi, biết rồi, ta bây giờ đi làm..." Gia Cát Long Phi bộ dáng lười biếng đáp ứng vài tiếng, đang chuẩn bị chạy thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Thúy nhi, rồi lại nghe nàng kêu lên: "A, chờ chút."
"Tiểu thư mới vừa trở về sẽ tắm rửa thay quần áo, đợi lát nữa chuẩn bị đi nghênh đón Tử Linh tiểu thư, ngươi nhanh đun nước, sau đó đưa đến khuê phòng tiểu thư, cũng đem bồn tắm đến luôn."
"Được rồi, ngươi đừng đứng đó nữa, bằng không tiểu thư trách tội xuống dưới, ngươi chịu không nổi trách nhiệm đâu." Thúy nhi phân phó nói.
Gia Cát Long Phi mặt mày méo mó, nhìn Thúy nhi liếc mắt một cái, thầm nghĩ, ta xem là ngươi mượn cơ hội tìm ta gây phiền toái, Ngọc Nhi tiểu thư thiện lương như vậy, làm sao có thể xử phạt ta đây? Nghĩ rồi, hắn gật gật đầu, liền xoay người hướng hậu viện đi đến.
Nói đến việc chuẩn bị thùng nước ấm cho triệu Ngọc nhi tắm,thì từ lúc vào phủ đến giờ đây là lần đầu tiên hắn làm, bình thường việc này đều do nhóm nha hoàn tỳ nữ làm, dù sao khuê phòng Triệu Ngọc Nhi cũng không phải là người thường có thể đi vào, nhất là nam nhân.
Nghĩ đến việc có thể đi vào khuê phòng Triệu Ngọc Nhi, vừa rồi hắn còn hữu khí vô lực, bây giờ tinh thần chấn hưng, trạng thái hưng phấn, vội vàng đem bồn tắm từ hậu viện tới ThuPhong viện, đi đến trước phòng Triệu Ngọc Nhi, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn vài lần, chưa vào khuê phòng, hắn đã ngửi thấy từng trận hương thơm xông vào mũi, khuê phòng nữ tử cổ đại quả nhiên giống như danh tiếng.
"Ngọc Nhi tiểu thư, Thúy nhi bảo ta đưa bồn nước đến..." Gia Cát Long Phi gõ nhẹ cửa phòng, nhưng nửa ngày không hề có âm thanh đáp lại, lại gõ cửa lân nữa, vẫn không thấy động tĩnh gì.
"Chẳng lẽ không ai ở trong phòng?" Gia Cát Long Phi do dự một chút, rồi đẩy cửa đi vào, quả nhiên bên trong không có một bóng người, Triệu Ngọc Nhi không biết đi nơi nào.
"Kỳ quái, không phải nói là muốn tắm rửa sao? sao lại không thấy người ?" Gia Cát Long Phi nghi hoặc, đem bồn tắm cố sức ôm đi vào, thuận tiện đánh giá khuê phòng Triệu Ngọc Nhi .
Hình ảnh lọt vào mi mắt hắn đầu tiên chính là bức mành màu hồng nhạt đang treo, đem toàn bộ hương khuê đắm chìm trong một loại hơi thở nhu hòa, trong không khí tràn ngập hương thơm son phấn, bức mành treo bên giường, trang sức gắn trên đó thập phần tinh xảo, chăn đệm tất cả đều là màu hồng nhạt, có thể thấy được Triệu Ngọc Nhi đối với màu hồng nhạt đặc biệt yêu thích. Bên giường là một cái bàn trang điểm tinh xảo, trên đó bày đặt son phấn, còn có một chiếc gương đồng.
Bên cạnh chiếc giường là thư phòng, trên tường treo không ít tranh chữ quý giá, trên bàn gỗ rộng lớn màu đen, có đầy đủ mọi thứ nào là bút viết, mực, giấy..., hiển nhiên triệu ngọc nhi là nữ tử bất phàm có sắc có tài , so với những nữ tử thích thêu thùa ngắm hoa, khác sa rất nhiều, quả nhiên xứng đáng là nữ tử làm hắn thưởng thức.
"Ở thời đại này, nếu là có thể lấy được một tiểu mỹ nhân như thế, ta cam tâm giảm thọ mười năm..." Gia Cát Long Phi lúc này không khỏi cảm khái
Lấy lại tinh thần, quan sát bốn phía, sau một lúc nhìn thấy một tấm bình phong, bày đặt rất nhiều quần áo, y phục bằng lụa mỏng, còn có mấy cái yếm màu đỏ cùng với tiết khố màu trắng, làm cho Gia Cát Long Phi quan sát đến chảy nước miếng, mơ màng suy nghĩ.
"Nơi này có treo quần áo, hẳn là phải để bồn tắm ở trong này rồi." Gia Cát Long Phi để thùng tắm xuống, lưu luyến đánh giá lại hương khuê một lượt, sau đó mới trở lại hậu viện đun nước ấm .
Sau một lúc bận rộn, Gia Cát Long Phi rốt cục cũng đổ đầy nước nóng vào bồn tắm, lấy tay thử xem nhiệt độ nước thấy vừa vặn, thở ra một hơi, duỗi thân người, hai mắt như kẻ trộm quét qua một vòng, thầm nghĩ, không biết lúc Triệu Ngọc Nhi tắm rửa có bộ dáng thế nào nhỉ? Đích thực rất mê người, hắc hắc, không bằng ta tìm một chỗ kín đáo nhìn lén nàng tắm. lúc đó....hắc hắc.
Gia Cát Long Phi nở nụ cười - dâm đãng, ánh mắt nhìn bốn phía đánh giá, xem xem có địa phương nào có lợi cho mình ẩn nấp.
Nhưng đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một âm thanh dể nghe, "Ngọc nhi tỷ tỷ, ngọc nhi tỷ tỷ..." Trong chớp mắt, ngoài cửa đã xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.
"Là nàng? không phải trùng hợp như vậy chứ." Gia Cát Long Phi đứng ở góc khuê phòng, đôi mắt vừa nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy ngoài cửa lúc này chính là nữ tử áo tím mà mình gặp sau hậu viện tửu lâu lúc trước, lúc này nàng vận một bộ y phục màu vàng nhạt, sau khi hô to hai tiếng vội vàng chạy vào.
"Má ơi, nếu như bị phát hiện, nhất định sẽ chết rất thảm a." Gia Cát Long Phi sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, không dám chậm trễ, vội vàng hướng vị trí góc giường chạy qua núp, vội vàng núp đằng sau bức mành treo gần giường.
"Ngọc nhi tỷ tỷ, ngọc nhi tỷ tỷ." Tử Linh Doanh đi vào phòng, nhìn quanh khuê phòng một lượt thấy không có thân ảnhTriệu Ngọn Nhi, không khỏi nghi hoặcnói: "Kỳ quái , Triệu Khanh gia không phải nói Ngọc Nhi tỷ tỷ đã trở về sao? sao lại không thấy người nào?"
Tử Linh ở trong khuê phòng dạo qua một vòng, thì thấy sau bình phong nhiệt khí bốc lên, mang theo hương thơm nhè nhẹ, nàng tò mò đi lại gần xem.
"Di? Sao lại có nước ấm ở đây?" Tử Linh dùng ngón tay trắng ngần thử nước, nhiệt độ vừa phải, trên mặt hiện lên tia mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển, quay người đi ra khuê phòng.
Gia Cát Long Phi núp ở trong góc lúc này đang kinh hãi đảm khiêu, thấy Tử Linh đi ra ngoài, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vừa định đứng dậy, lại thấy Tử Linh bỗng nhiên lại chạy vào, nàng đã đem cửa khuê phòng đóng lại, rồi bắt đầu cởi xiêm y trên người.
"Uy, nàng ta định làm cái gì đây? Nàng muốn làm ...?" Gia Cát Long Phi thấy Tử Linh lại chạy quay lại, rồi bất đầu cởi quần áo, tình huống làm hắn nhất thời trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc mắt trừng trừng, nhìn một màn đang sảy ra trước mắt, khóe miệng từ từ rơi xuống vài giọt nước miếng.
Chỉ thấy Tử Linh một thân hoàng trang trong chốc lát đã cởi ra sạch sẽ, cái yếm màu đỏ trên đó có thêu đôi chim uyên ương bằng chỉ vàng, dưới cái yếm như ẩn như hiện là hai nụ hoa ngạo ngễ đứng thẳng, hạ thân được che bởi tiết khố màu trắng, lộ ra cặp đùi màu trắng nõn, mềm mại, tiểu thối thon dài trong suốt như ngọc, đôi chân mềm mại quấn quýt bên nhau, trông rất đáng yêu.
"Đẹp quá, thật sự là quá đẹp ..." Gia Cát long Phi sợ hãi than, rồi hắn chờ mong tiết mục tiếp theo .
Đáng tiếc, ông trời tựa hồ không để hắn như mong muốn, Tử Linh không tiếp tục bỏ đi cái yếm màu đỏ cùng tiết khố màu trắng, lập tức nàng nâng đôi chân đẫy đà lên đi vào bồn tắm.
"Ta kháo, làm cái quỷ gì thế? Cứ như vậy mà tắm?" Gia Cát Long Phi trừng lớn đôi mắt một cái, còn tưởng rằng lần này có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể người đẹp! ai ngờ, vừa mới mở màn, đã kết thúc rồi.
Ngay khi thời điểm Gia Cát Long Phi có chút nản lòng, chỉ thấy sau bình phong vươn một cánh tay ngọc, đem cái yếm cùng tiết khố ẩm ướt ném lên trên sàn, tiếp theo truyền đến tiếng cười đùa như chuông ngọc, tiếng nước ào ào, nhất thời làm cho Gia Cát Long Phi mơ màng liên miên, nuốt nước miếng ừng ực, hắn tuyệt đối không phải là thánh nhân gì đó, xuân sắc vô hạn như thế chính là cơ hội ngàn năm một thuở, hắn tự nhiên không thể bỏ qua.
"mẹ nó... Địa hình không tốt, đổi chỗ thôi..." lúc này, hắn ở bên trái bình phong, tầm mắt bị chắn, chỉ nghe thấy âm thanh, không thể thấy xuân sắc, càng làm dục vọng hắn tăng vọt, lén lút bò trên mặt đất, lấy bình phong che chắn tầm nhìn, lén lút đi tới một chỗ khác, lúc này mới thấy rõ cảnh đẹp trước mắt.
Chỉ thấy Tử Linh một mái đầu đen nhánh cùng với mái tóc ướt sũng khoát lên đôi vai trắng nõn, đầu hơi hơi nghiêng, bàn tay nhẹ nhàng lấy nước xoa lên mái đầu, vẻ mặt ôn nhu vô cùng, so với bộ dáng điêu ngoa tùy hứng vừa rồi ngoài tửu lâu xem như như hai người khác biệt. Bọt nước theo hai má phấn hồng rơi xuống như những bông tuyết đang rơi, dưới đó là hai vú rất tròn, một nửa nổi trên mặt nước, theo từng gợn sóng chớp lên rất xinh đẹp ,có khi thì lộ ra một nửa nụ hoa màu hồng đỏ, làm cho huyết mạch người ta căng ra, không cưỡng lại được.
"Đúng là tuyệt sắc mỹ nữ, thân thể hoàn mỹ, đẫy đà mê người, chỉ sợ ngay cả tứ đại mỹ nữ cũng không bằng nàng, đáng tiếc tính tình cô ta hơi điêu ngoa, bằng không..." Gia Cát Long phi cảm thán, khó tránh khỏi lại bắt đầu suy nghĩ miên man .
Nhưng không đợi Gia Cát long Phi thưởng thức trọn vẹn xuân ý say lòng người này, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên âm thanh đập cửa.
"Tử Linh muội muội, muội ở bên trong phải không?"
Gia Cát long Phi vừa nghe thấy giọng nói này, trong lòng nhất thời căng thẳng, " âm thanh này không phải là triệu ngọc nhi hay sao? Nàng sao đột nhiên đã trở lại? thảm rồi, nếu bị phát hiện, đừng nói kế hoạch lớn nghiệp lớn cái gì, không bị nữ tử áo tím kia đánh cho đứt tay đứt chân đã là may mắn lắm rồi ."
Hi vọng không bị phát hiện, Gia Cát Long phi vội nhìn bốn phía, hắn thấy bên giường có một cái tủ quần áo rất cao, khoảng một thước, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, rón ra rón rén đi đến đó, mở tủ quần áo ra, bên trong rất nhiều xiêm y, hẳn là đều là đồ của Triệu Ngọc Nhi, tất cả tràn ngập mùi hương thanh nhã.
"Mặc kệ, đi vào trước rồi tính sau..." Gia Cát long Phi bất chấp trên người dơ bẩn, cả người vội chui vào, sau đó khép cửa tủ lại, trốn ở bên trong.
"Chi lạp" một tiếng, lúc này, cánh cửa khuê phòng đã bị đẩy ra, chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện nhẹ nhàng như làm nũng.
"Ngọc nhi tỷ tỷ, muội đợi đã lâu rồi, giờ mới trở về."
"Ha ha, chờ lâu, rồi dùng luôn bồn tắm của tỷ hả.!"
"không phải đâu, vừa rồi muội bị một tên bại hoại khi dễ, hắn còn đem ta... Đem váy của ta..." Thanh âm ức nghẹn nói không nên lời.
"Phải không? cái tên kia không muốn sống nữa rồi ? tự nhiên dám khi dễ Tử Linh muội muội, nếu mà bắt được hắn, nhất định hảo hảo đánh hắn một chút thay Tử Linh muội muội trút giận..."
Bên trong tủ quần áo, Gia Cát Long Phi nghe được cả người run rẩy, không nghĩ tới Triệu Ngọc Nhi ngoan ngoãn thiện lương khi nổi giận thì đáng sợ như thế, nếu bị tìm ra, vậy hắn chẳng phải xong đời ? giờ phút này, trong đầu hắn bỗng nhiên có ý niệm trốn chạy.
"Vẫn là ngọc nhi tỷ tỷ tốt..."
"Ngọc nhi tỷ tỷ không phải muốn tắm rửa sao? Chúng ta cùng nhau tắm đi..."
"Bồn nước nhỏ như vậy làm thế nào chứa được hai người đây? muội cứ tăm trước đi, tỷ phân phó hạ nhân đun nước tắm sau vậy."
"Như vậy rất phiền toái , cùng nhau tắm đi!"
"không được..."
Nhưng rất nhanh , bên ngoài truyền đến một trận hắt nước.
"Tử linh, muội làm sao hắt nước ta, làm quần áo ta đều ướt hết..."
"Hi hi, ai kêu tỷ không nghe lời muội cùng nhau tắm, té nước,té nước tỷ..."
Lại một trận ào ào tiếng nước rơi, Gia Cát Long Phi nghe thấy, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, trong đầu không khỏi hiện lên bộ dáng ướt đẫm của Triệu Ngọc Nhi, bộ dáng mê người ấy như thế nào nhỉ?
"Được rồi, sợ muội rồi ."
sau đó, là thanh âm cởi y phục, tiếp theo là tiếng nước ào ào, chắc hẳn nàng đã lõa thể trần trụi đi vào thùng tắm đang ngâm nươc rồi.
"Chết tiệt, sớm biết như thế ta quyết không trốn vào đây, hình ảnh tối phấn khích như thế mà bị bỏ lỡ." Gia Cát Long Phi thập phần hối hận, nếu biết như thế, cho dù liều cái mạng nhỏ hắn cũng phải trốn ở một bên xem được một phen xuân sắc này.
"Oa, ngọc nhi tỷ tỷ, phía trước tỷ thật đầy đặn a, cho muội xoa bóp một cái a..."
"Không nhốn nháo, a a... , a không được..." thanh âm yêu kiều kéo dài không dứt, chỉ cần nghe thế đã khiến hạ thân Gia Cát Long phi có phản ứng, đúng là nhất trụ kình thiên.
Cũng không biết qua bao lâu, hai nàng cũng dừng chơi đùa ồn ào trong thùng tắm, Gia Cát Long Phi kiên nhẫn chờ đợi, thiếu chút đã ngủ gật.
"Được rồi, bây giờ đã sảng khoái hơn nhiều rồi, đi một ngày đường, thật sự là mệt chết đi được. Bất quá Hàm thành thật sự có nhiều nơi để chơi a..."
"Muốn hay không ở nơi này của tỷ nghỉ ngơi một lúc?"
"không được, thật vất vả mới ra ngoài được một chút, phải tận dụng thoải mái chơi đùa mới được."
"Được rồi, ta đổi song y phục sẽ cùng muội đi ra ngoài một chút." rồi hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, càng ngày càng gần.
Gia Cát long Phi đột nhiên cả kinh, Triệu Ngọc Nhi không phải là muốn tới tủ quần áo thay y phục chứ? Nhất thời, nhịp tim hắn đập tăng lên gấp bốn đến năm lần bình thường, cổ họng hắn như bị vướng phải hóc xương, tim đập thình thịch rõ ràng, xong đời rồi, chết chắc rồi, phen này không chết cũng tàn phế.