Không lâu sau, Dương Vân đi theo vào trong một tòa nhà, tòa nhà này cũng có kiến trúc cổ đại, bất quá bên trong bài trí cũng ngoài dự đoán của mọi người.
Sô pha xa hoa, tivi LCD Plasma, trên cao rõ ràng là máy chiếu phim..... Tất cả là đồ dùng hiện đại vô cùng đắt đỏ, bất qua không nhìn thấy dây điện hay chướng vật nào cả, có lẽ đã được xảo diệu dấu dưới đất.
Tiểu cô nương hừ nhẹ một tiếng, cố ý coi như không thấy Dương Vân đang bị sợ ngây người trước mặt, chỉ tay sang bên nói: " Ngồi đây chờ, lập tức có người khảo hạch ngươi, đạt tiêu chuẩn có thể nhận việc. " Nói xong thân ảnh đã biến mất khỏi cửa.
Dương Vân trong lòng lo lắng, xem thái độ của tiểu cô nương khi phân phó, hắn thật lo lắng kế tiếp có cái khảo hạch hà khắc gì đang chờ hắn, phải biết rằng, đây là hi vọng cuối cùng của hắn. Mấy cái quảng cáo trước đêu cần bằng cấp nên bị gạt đi, chỉ có công việc này không yêu cầu bằng cấp. Về phần thông báo tuyển dụng yêu cầu hà khắc, Dương Vân nghĩ mình cũng phù hợp, hắn cao vừa đúng 1m75, về phần cân nặng tuy chưa cân, nhưng chắc không khác là bao, hơn nữa dù kém một chút cũng có sao đâu?
Đang mải nghĩ ngợi, ngoài cửa lục tục vài người đến. trong đó có hai nam nhân đang nâng một kiện máy móc, như là cân đo chiều cao cân nặng. Mà tiểu cô nương vừa rời đi, cô nương này đang nhu nhuận đứng sau một cô gái xinh đẹp khoảng 15, 16 tuổi, cô bé tay nắm chặt vạt áo của cô gái xinh đẹp, cử chỉ điềm đạm đáng yêu, nghiễm nhiên không phù hợp với độ tuổi của nàng.
Dương Vân đối với cô gái xinh đẹp kia chỉ vội vàng liếc mắt một cái, liền không dám nhìn lại. Không phải hắn sợ nhìn chăm chú người khác là không lễ phép có nghĩa là vất cơ hội cuối cùng kiếm bát cơm, mà là hắn sợ nhịn không được bị mê hoặc bởi cô gái có khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo khéo léo kia. Bên cạnh nàng là tiểu cô nương, mỹ nữ nghiễm nhiên là phiên bản của tiểu cô nương lớn lên sau này, mặt đẹp như trong tranh, đôi môi đỏ thắm hơi vểnh lên, cái cổ thon dài trắng như tuyết.......Dáng người phát dục cũng đủ để mọi nam nhân bình thường nhìn đến đều xốn xang trong lòng, càng không phải nói đến Dương Vân chưa từng thử qua tư vị mĩ nữ ôn nhu. Mặc dù cô gái vẫn trong phạm trù nữ hài, nhưng với Dương Vân vẫn có lực hấp dẫn trí mạng.
Hai nam nhân đem máy móc cân đo đặt ở trong gian đại sảnh, bên cạnh cô gái xinh đẹp liếc mắt cẩn thận đánh gia Dương Vân, trong mắt lộ một tia cổ quái: " Cởi giày ra rồi mới đứng lên !"
Thanh âm thanh thúy mà mềm mại, nghe dược cả người Dương Vân thư sướng, nhưng hai tay không có chậm chạp, cởi giày đứng lên chiếc cân.
Bên trái máy đo có nam nhân cầm bản ghi chép nhìn mức độ cao bên trên, trầm giọng nói:" 1m75."
"Đủ tư cách." Cô gái xinh đẹp trong mắt sáng ngời, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Thể trọng ....... kg." Nam nhân bên trái máy đo nói.
"Không hợp cách!" Cô gái xinh đẹp thần tình thất vọng, chăm chú vào Dương Vân dễ dàng nhìn trên khuôn mặt nàng đã lãnh đạm rất nhiều: " Ngươi có thể đi rồi."
"Chờ một chút, ta còn chuyện muốn nói." Thật vất vả mới có được một cơ hội kiếm việc, Dương Vân đương nhiên không có khả năng buông tha, vội vàng kêu to.
" Ngươi còn gì để nói? Chúng ta trên thông báo tuyển dụng đã nói, thể trọng 67,5 kg, ngươi nhiều hơn." Cô gái gắt gao nhìn chằm chằm Dương Vân nói.
Chuyện này, Dương Vân ngược lại trấn tĩnh hơn :"Ta muốn hỏi, thể trọng có phải tính theo thể trọng chuẩn ?"
"Đương nhiên là tiêu chuẩn, chả lẽ ngươi hoài nghi chúng ta gian lận? " Cô gái biểu tình không chút hờn giận.
Dương Vân vội vàng giải thích:" Không phải, nếu nói tính theo tiêu chuẩn, có phải hay không là phải cởi hết quần áo trên người ta mới tính?"
Cô gái xinh đẹp sửng sốt, tiếp đó trong mắt lại một lần nữa dâng lên hi vọng, nhẹ nhàng ngắm nhìn Dương Vân một cái, chỉ vào hai nam nhân bên cạnh nói: "Ta đi ra ngoài, hai ngươi lưu lại." Ý tứ đã rõ ràng, muốn Dương Vân cởi quần áo để đo lại.
Trong phòng không có người khác phái, chỉ có hai đại lão gia ở đây, Dương Vân cắn chặt răng đem chình mình thoát y sạch trơn, một lần nữa bước lên máy đo. Lúc này, giọng nam nhân bên trái máy đo lại vang lên pha chút kích động: " 67,5 kg."
Dương Vân trong lòng thả lỏng, quả nhiên đạt tiêu chuẩn. Vừa rồi chính vì sợ mất đi công tác này mới bất đắc dĩ mạo hiểm nói ý này, không nghĩ tới thật sự đoán trúng.
Chờ Dương Vân mặc quần áo xong, cô gái xinh đẹp cùng tiểu cô nương lại đi vào, nhìn nam nhân ghi chép hỏi: " Thế nào?"
"Không hơn không kém, 67,5 kg." Nam nhân kia cung kính trả lời.
"Đủ tư cách!" Cô gái xinh đẹp trên mặt cũng lộ ra tia cười thoải mái, tựa hồ trút được một gánh nặng từ lâu, đôi mắt đẹp nhìn Dương Vân nói: "Ngươi khi nào có thể đi làm?"
"Hiện tại có thể." Dương Vân không cần phải nghĩ ngợi nói luôn, mình sống một mình, bên ngoài lại không có chỗ ở, cô gái xinh đẹp hỏi vậy, rất hợp suy nghĩ trong lòng hắn.
Cô gái xinh đẹp cũng không dông dài, nói thẳng: "Tốt lắm, ta an bài cho ngươi chỗ ở một chút, thuận tiện tắm rửa một cái, đem quần áo thay đổi ."
Dương Vân lo lắng đến vấn đề hiện tại, không quản mặt mũi hoặc khiến cho chủ nhân không vui: "Ta có thể hỏi, một tháng bao nhiêu......"
"Ngươi nói là tiền lương?" Cô gái xinh đẹp không đợi hắn nói xong, đã giành nói trước, lại nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên, có vẻ thích thú nói: "Ở sơn trang chúng ta bao ăn, bao ở không có tiền lương. Đương nhiên nếu ngươi muốn kiếm thu nhập thêm, chúng ta sẽ đưa ra vài nhiệm vụ đặc thù."
Dương Vân nghe được biến sắc, không có tiền lương? Vậy làm không công a! Về phần cô gái nói nhiệm vụ đặc thù kia, khẳng định vô cùng khó khăn, nói không chừng nguy hiểm đến tính mạng, Dương Vân cũng không nghĩ lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn. Đương trường liền nghĩ rời khỏi nơi này, bất quá lo lắng hậu quả mình rời đi có hay không bị đói chết, cuối cùng nhịn xuống.Trong lòng oán niệm dâng trào, thật nhỏ mọn, có tiền càng hà tiện, hắn xem ra hôm nay đã nhận thức điểm này. Nhưng một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, muốn sống sót, hắn chỉ có thể nhẫn nại.
Thấy sắc mặt Dương Vân âm trầm, lại đứng yên chỗ cũ không nhúc nhích, cô gái xinh đẹp xuất ra bản hợp đồng cho hắn kí: "Đây là hợp đồng."
Dương Vân tiếp lấy, cẩn thận đọc nội dung bên trên, thật không có gì không ổn, duy nhất làm hắn khó xử là thời gian quá dài. "Ba năm? Có thể rút ngắn hay không?" Dương Vân cũng không muốn lãng phí ba năm làm không công ở đây, ba năm không tiền lương, hắn không có vĩ đại như thế.
" Không làm có thể đi !" Cô gái xinh đẹp trong lời nói hoàn toàn không có chừa lại đường sống.
Dương Vân nắm chặt tay, lo lắng nghĩ ngợi, nhẫn tâm quyết định kí tên, ba năm so với chết đói còn hơn "Ta làm! " Lấy bút, tại đương trường trên khế ước bán thân, nhìn đến phần kí tên, liền thấy có thêm đại danh của chính mình.