Ra khỏi cửa Dương Vân mới ý thức được, mình căn bản không biết cái "Bệnh viện tâm thần" kia ở đâu .
Hắn còn nhớ rõ lời cảnh cáo của Dương Thiên, tuyệt đối không thể đến muộn. Tuy rằng Dương Thiên chưa nói đến muộn phải chịu hình phạt gì, nhưng Dương Vân cũng đoán được, khẳng định sẽ không nhẹ nhàng gì.
Vừa lúc đang gấp tới đổ mồ hôi, thì thấp thoáng lại thấy Dương Thiên trong tầm nhìn của chính mình, Dương Vân lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng, chỉ hai ba bước đã chạy đến bên cạnh.
"Dương ca, bệnh viện tâm thần ở đâu?"
"Đang muốn mang ngươi đi........... Ngươi nói cái gì, bệnh viện tâm thần?" Dương Thiên đầu to ra, mặt đỏ bừng.
Dương Vân cũng biết bản thân đã hiểu sai cái gì rồi, xấu hổ cười khan một tiếng.
"Là Phong Lâm Uyển, phong trong thụ phong, lâm trong cánh rừng, là nơi ở của tứ tiểu thư." Dương Thiên một bên giải thích sai lầm của Dương Vân, đông thời nói luôn về một số cấm kỵ cùng sở thích của tứ tiểu thư.
Dương Vân cố gắng nghe nhớ kĩ, chuyện này rất quan trọng liên quan đến miếng cơm sau này của mình có bền chắc hay không. Bất quá nghe xong mặt hắn sụp xuống, Dương Thiên nói nhiều thứ, nhưng Dương Vân tổng kết lại một câu chủ chốt đánh giá về tứ tiểu thư chỉ có bốn chữ----Không hề có nhân tính.
Chưa bao giờ hòa nhã trước mặt người khác, nhất là nam nhân, thích nuôi dưỡng tiểu động vật, đặc biệt yêu tha thiết rết, bọ cạp và các loại độc trùng, thích ăn thịt, tỷ như thịt thỏ hoặc các loài tiểu động vật đáng yêu khác..........( DG: 0_0 sở thích thật kinh người )
Dương Vân nghe xong trong lòng run sợ, hoàn hảo, vị tứ tiểu thư này không có khuynh hướng bạo lực, bằng không có thể còn thêm sở thích ngược đãi người hay các loài động vật khác. Nhưng chỉ có thế, Dương Vân vẫn bất an, chính mình đã gặp qua hai vị tiểu thư, một người mới 15,16 tuổi mà dáng người đã đủ quy mô đó là la lỵ ngũ tiểu thư, tạm thời còn không nhìn ra cái gì bất bình thường, nhưng ai biết bản tính nàng thế nào.
Về phần tiểu thí hài lục đại tiểu thư, Dương Vân sớm đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của nàng, sớm đã đem nàng tách khỏi cái loại hài đồng chỉ cần que kẹo là có thể lừa gạt.
Còn Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư là chưa thấy qua nhưng cũng hiểu một ít tính cách, tỷ như tam tiểu thư, thích bạo lực, hay đánh người, mà hiện tại đi gặp tứ tiểu thư, còn là một nữ hài có đam mê quái dị, ngẫm lại làm cho Dương Vân nhức cả đầu.
Cái này còn chưa kể cá tính của tam, tứ, ngũ, lục tiểu thư , còn vị Đại tiểu thư xếp hàng đầu kia, không biết có phải cái loại vạn ác bất xá nữ hoàng giết người vô số?
So với nơi ở của Dương Vân, Phong Vân uyển hiển nhiên là xa hoa hơn nhiều lắm, tuy rằng cũng là một tòa nhà cô lập, nhưng chung quanh có hàng rào bằng gỗ bao quanh, ở bên trong có một khu vườn rất nhiều hoa cỏ tươi đẹp, thoạt nhìn làm người ta nghĩ cảnh đẹp ý vui, nhưng nếu nhìn đến trên những nụ hoa kia chính là các loại độc trùng, chỉ sợ không ai còn có thể có ý nghĩ như vậy.
Dương Vân cơ hồ vừa nhìn thấy tình huống quỷ dị của vườn hoa này, nhịn không được sắc mặt trắng bệnh. Tứ tiểu thư này thu dưỡng nhiều độc trùng như vậy làm gì, sẽ không muốn làm cái thí nghiêm gì chứ? Chả lẽ gọi mọi người đến đây để lựa chọn đối tượng làm thí nghiệm?
Trong lòng tuy sợ hãi, nhưng Dương Vân vẫn đi theo Dương Thiên bước qua cửa hàng rào đứng ở một khối đất trống bên cạnh vườn hoa, nơi này đã có không dưới mười người, thoạt nhìn đều là nam bảo mẫu sơn trang này, một đám so với Dương Vân không khác biệt gì.
Bất quá hiên tại những người này đều sắc mặt không tốt, đầu đầy mồ hôi, tựa hồ cũng ý thức được bị tứ tiểu thư gọi đến đây không phải là việc tốt lành gì.
Dương Vân càng kiên định với suy đoán Tứ tiểu thư muốn tìm đối tượng thí nghiệm, liền thu người lại, để tránh chính mình thò ra chút gì mà bị Tứ tiểu thư nhìn thấy rồi lựa chọn làm thí nghiệm phẩm vĩ đại gì đó.
Một lát sau, bên trong Phong Lâm Uyển cửa lớn mở ra, Dương Vân ánh mắt tò mò chăm chú nhìn, người mà mình ngàn suy vạn đoán cuối cùng cũng đi ra.
Dáng người cao gầy, một thân quần áo thể thao màu phấn hồng, ước chừng hai mốt, hai hai tuổi, khuôn mặt hoàn mĩ tinh xảo, chiếc môi hơi vểnh lên, trên mặt không chút biểu tình, đôi mắt lạnh như băng, làm cho người bị nàng liếc mắt, căn bản không dám cùng nàng đối nhãn.
Càng làm cho Dương Vân kinh dị chính là, vị Tứ tiểu thư này có mái tóc thật dài, buông qua hai vai thẳng xuống thắt lưng, đó là ở vị trí này mà nhìn. Phần còn lại tuy không nhìn thấy, nhưng khi tứ tiểu thư đi ra, bên mông lộ ra một lọn tóc, cũng không biết cuối cùng mái tóc này dài đến cỡ nào. Cái này nếu nửa đêm gặp phải, tuyệt đối kêu lên sợ hãi ' Trinh tử ', sau đó chạy trốn ( hồn ma trinh nữ )
Nhưng vô luận thế nào, vị Tứ tiểu thư này vẫn là một đại mĩ nữ, đối với nam nhân rất có lực hấp dẫn, Dương Vân khi vừa nhìn thấy trong lòng đã muốn một phen chảy nước miếng, thầm nghĩ nếu có được lão bà thế này, chết cũng không hối tiếc. Nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng độc trùng trong vườn hoa, Dương Vân liền cả người sởn gai ốc, vốn trong mắt hình tượng Tứ tiểu thư là một đại mĩ nữ nay trở thành hình tượng phù thủy trong phim hoạt hình. Vui đùa mĩ nữ, nhưng quan trọng vẫn là cái mạng già của mình.
Nhìn lướt qua một hàng hơn mười nam nhân, Tứ tiểu thư trong mắt hàn ý càng đậm : "Mọi người đến đông đủ chưa?"
"Đã đến đủ thưa tứ tiểu thư." Dương Thiên tựa hồ là người đứng đầu, tiến lên một bước đáp.
Tứ tiểu thư mặt không đổi sắc gật đầu, bỗng nhiên nhìn tỏng đám người có một thân hình co ro rụt rè, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, dừng mắt lại :" Ngươi chính là người mới đến?"
Dương Vân nhất thời toàn thân rét run, giống như nằm tron hố băng, môi cũng có chút run rẩy: " Đúng vậy, Tứ tiểu thư. "
Vừa mới nãy Dương Vân còn nhận định Tứ tiểu thư là một mĩ nữ quái dị, nay trong đầu hắn lóe lên ba chữ " Băng mĩ nhân" , trong lòng càng thêm lo sợ, tự nhiên nhận thức một điều, chỉ sợ tiếp cận nàng trong vòng ba thước sẽ bị đóng thành cột băng a?
"Bước ra!" Tứ tiểu thư âm thanh lạnh đến nỗi như không khí quanh người bị đóng băng.
Dương Vân cả người run lên bần bật, theo bản năng bước ra ngoài.
Tứ tiểu thư không thèm để ý đến hắn, lại quay lại nói với những người khác: "Hôm nay, có ai báo danh không? Tam tỷ ngày mai xuất môn, bên người cần có người đi theo?"
Từ Dương Thiên đứng đầu, không ai dám ho he. Dương Vân đang âm thầm cầu nguyện, mau bước ra một người a.
Đáng tiếc nguyện vọng còn chưa được thực hiện, Tứ tiểu thư ánh mắt lạnh băng lại bắn về phía hắn, khóe miệng hơi cong lên, tựa hồ trào phúng: " Không ai báo danh? "
Phía dưới vẫn không ai trả lời.
Một mảnh yên tĩnh.
Mắt thấy Tứ tiểu thư khuôn mặt không còn vẻ kiên nhẫn, Dương Thiên cố ý nhỏ giọng nói với Dương Vân phía trước: " Tiểu Dương, ta nghe nói không phải ngươi muốn báo danh sao? "
"Ta, ta không......" Dương Vân đầu tiên là sửng sốt, sau đó theo bản năng phủ nhận.
Nhưng Tứ tiểu thư không muốn để cho hắn nói nữa, chỉ tay: "Vậy ngươi !"
"Chờ một chút, ta còn chưa......."
"Ngày mai buổi sáng 6 giờ, đứng đợi tại chỗ này." Tứ tiểu thư ánh mắt nghiêm khắc, mặc kệ Dương Vân biện bạch, nói xong xoay người bước đi.
Dương Vân mắt trợn trừng, cbn, lão tử căn bản cái gì cũng chưa nói, đã quyết định? Nàng vừa rồi nói Tam tỷ, sẽ không phải cái vị tiểu thư bạo lực dã man kia chứ? Đây không phải để lão tử đi làm bao cát sao?
Nhìn về phía đối diện bắt gặp vài ánh mắt đồng tình cùng với Dương Thiên và vài tên nam bảo mẫu khác tựa hồ đang vui sướng trước nỗi đau khổ của người khác, Dương Vân bỗng nhiên hận không lập tức xông lên bóp chết bọn chúng ! Đây rõ ràng là một âm mưu, mình chính là kẻ bị ám hại.
Khó trách Dương Thiên này có hảo tâm dẫn đường, nguyên lai đã sớm chuẩn bị bán đứng mình. Ta kháo !