30-06-2010, 05:23 PM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jul 2009
Bài gởi: 23
Thời gian online: 650052
Thanks: 150
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
LONG MA NGŨ TRẢO
Quyển 1: Nguyễn Cữu
Chương 11: cơ duyên xảo hợp
Tác giả: Hoàng Kim Hồng Hoa
“uỳnh”
Một tiếng động kinh thiên vang lên trong không gian. Tiếng động mạnh mẽ vang vọng khắp cả ngọn núi làm muôn thú rùng mình hoảng sợ và thậm chí cây cỏ cũng ngả nghiêng.
Chỉ thấy Hỏa Hồ như một ngọn đuốt sống bốc cháy đang không ngừng tới lui đấm đá vào một khối thạch bàn sần sùi đen sẫm. Những âm thanh va chạm khủng khiếp từng lúc vang lên không dứt. Kì lạ một điều là mặt dù có thể thấy lực tấn công của Hỏa Hồ trông rất mạnh thậm chí vây cỏ đất đá xung quanh gần như bốc hơi nhưng khối thạch bàn vẫn trơ trơ như cũ.
Hỏa Hồ sau một chốc lát đấm đá thì bực tức thét lên :
-Lão “Ô Qui” chết nhát. Chường mặt ra cho ta. Ngươi dám đến đây gây hấn mà không dám gặp mặt ta sao. Đồ rùa rụt cổ.
Vừa nói Hỏa Hồ vừa tung vài chiêu “Hỏa Phụng thiêu thiên” cuồng bạo vào khối thạch bàn.
Chỉ nghe trong khối thạch bàn vang lên một giọng khàn khàn đáp lại:
-Con “Chó Đỏ” yếu nhược kia. Có giỏi thì đánh bể mai rùa của ta đi. Hai trăm năm qua ta chẳng phải đã vô tư chiếu cố cho đồ tử đồ tôn của ngươi sao? Giờ ngươi ít ra cũng phải phúc đáp cho ta tám phần lãnh thổ chứ. Sao lại còn đánh ta. Đúng là đồ vô ơn.
Vừa dứt câu. Khối thạch bàn mà thật ra là mai rùa liền lắc một cái.
Không khí chung quanh bỗng tràn ngập thủy nguyên tố. Loại thủy nguyên tố hơi khác so với các loại thủy nguyên tố khác. Nó không tản mát hay tụ tập thành một hình trụ mà ngưng kết thành các dòng lốc xoáy nhỏ.
Hỏa Hồ biến sắc. “chẳng lẽ hai trăm năm qua lão rùa già chết bầm này đã tu thành “Thủy Long Quyển””.
Không đợi Hỏa Hồ kịp tìm hiểu them, những cơn lốc thủy nguyên tố đã phóng mạnh ra bốn phương tám hướng.
Không một âm thanh phát ra. Chỉ thấy khi lốc loáy đó đi tới đâu thì mọi vật đều bị vặn xoắn hoặc bị thôn phệ. Hỏa Hồ hai tay chấp thành chưởng, lòng bàn tay tụ tập đại lượng hỏa nguyên tố rồi tung chưởng. Mười mấy lốc xoáy lớn nhỏ chưa kịp tới gần đã bị chưởng lực của Hỏa Hồ đánh tan. Nhưng như vậy cũng chưa đủ để Hỏa Hồ thoát nạn vì phía sau còn có gần trăm thanh “Băng Thứ” hướng Hỏa Hồ bay tới.
-Đồ tiểu nhân đê tiện! Dám đánh lén ta.
Hỏa Hồ vừa lớn tiếng chửi rủa vừa bức tất cả hỏa nguyên tố trong cơ thể ra ngoài tạo thành một hỏa chướng đỏ rực ngăn cản.
Gần trăm thanh băng thứ âm hiểm đánh mạnh vào bức hỏa chướng vang lên tiếng leng keng như thủy tinh vỡ. Thủy – Hỏa nguyên tố thiên sinh tương khắc, nay chúng va chạm kịch liệt tạo thành một cảnh tượng hoa lệ. Đó là chưa nói đó còn là của hai cao thủ cao cấp rat ay. Băng thứ va chạm hỏa chướng liền vỡ vụng, một phần của chúng tan thành hơi nước, phần còn lại kết thành băng hoa tung bay khắp nơi. Còn Hỏa chướng bị hàn băng nhiễm phải, màu đỏ lửa bị nhuộm màu xanh dương làm màu đỏ nhạt dần thành hồng phấn còn màu xanh biển thì ửng sắc vàng.
Tuy cảnh sắc mỹ lệ nhưng có lẽ không ai không biết bên trong là một chiến trường ác liệt, thậm chí chỉ cần lại gần là đủ tan xương nát thịt.
Cảnh mỹ lệ của Thủy – Hỏa nguyên tố giao phong dần loang ra như vệt dầu. Bán kính của vùng va chạm mỗi lúc một lớn. Ban đầu chỉ là hơn mười thướt sau tăng dần thành gần trăm thước rồi mấy trăm thước. Có một điều mà cả hai kẻ chiến đấu không hề hay biết là Nguyễn Cữu chỉ ngồi cách họ non ba trăm thước trên vách núi.
Vùng va chạm nhanh chóng bao quanh Nguyễn Cữu. Và đúng lúc này dị biến xảy ra. Cánh tay phải bị hỏa nguyên tố cuồng bạo xâm nhập đã dần bình ổn lại, thậm chí thủy nguyên tố đậm đặc trong không khí không ngừng áp bức hỏa nguyên tố vào trong.
Nguyễn Cữu mừng rỡ, nó bắt đầu dùng luồng nhiệt khí trong cơ thể phong bế tất cả hỏa nguyên tố vào trong. Chỉ trong phút chốc, hỏa nguyên tố đã ngoan ngoãn nằm yên trong tay phải nó nhưng kì lạ một chỗ là dù làm cách nào nó cũng không thể tách hỏa nguyên tố ra khỏi tay phải.
|