An viện trưởng nói: "Chủ nhân của nó lúc đầu phải tìm trăm phương nghìn kế mới có thể tìm ra nó, nhưng đáng tiếc là … lão phải tự mình ăn khổ quả. Mời thần đến thì dễ nhưng tiễn thần đi thì mới khó. Muốn làm cho nó quay trở về núi Đại Sơn thì nó lại muốn ở lại đây không chịu đi. Thế mới chết!"
"Hả, Nói vậy Long bảo bảo là đã bị lừa đến đây? Chuyện như thế nào vậy?"
"Trên thế giới này thánh long vô cùng hiếm hoi, khi thực lực của một long kị sĩ đã đạt được đến cấp năm của cảnh giới, thì chuyện mà anh ta lo lắng không còn là chuyện đánh bại một con thánh long nữa mà lo lắng có tìm được thánh long hay không. Vị tiền bối trong học viện đó vì phải đi tìm thánh long mà đã sống gần mười năm trên ngọn núi Thập vạn đại sơn, cuối cùng cũng phát hiện ra con rồng có vấn đề đó. Lúc đầu ông ta cho rằng đây chỉ là một con rồng con có thể dạy bảo được, cảm thấy vui mừng vô cùng. Bèn lấy cây sâm chi tiên thảo mà đã tìm được trên núi đó làm mồi nhử để từng bước dẫn dụ nó vào Tội ác chi thành."
An viện trưởng uống một cốc nước rồi nói tiếp: "Ai biết rằng con rồng này nó lại có một năng lực khủng bố đến vậy, khi vị tiền bối với công lực mạnh mẽ đó thử thu phục nó thì mới nhận ra rằng mình không phải là đối thủ của nó. Thánh long Ngải Mễ mặc dù vẫn chưa bị thu phục nhưng nó lại vẫn cứ ở lại đây không chịu đi. Nguyên nhân không phải vì ông ta mà vì nó đã nghiện mất món tiên thảo sâm chi đó rồi. Nếu trong vòng ba ngày mà nó không được ăn những thứ đó thì nó sẽ tức giận lên giống như một đứa trẻ. Đáng tiếc, hơn một nửa số tiên thảo sâm chi mà Thần Phong học viện tích luỹ hàng ngàn năm nay đã bị nó ăn sạch hết."
Thần Nam nghe xong trợn trừng mắt lên và đờ người ra đấy, tiểu long kì quái như vậy, đúng là làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Đây quả đúng là một con tiểu ma đầu hỗn thế.
An viện trưởng nói:"Nếu chỉ như vậy thôi thì cũng cho qua, nhưng con rồng này thấy bất kì sự việc mới mẻ nào cũng cảm thấy hiếu kì, thích thú như một hài tử, thường gây nên những chuyện rắc rối. Hờ.. đáng thương nhất vẫn là vị tiền bối đó, phải thường xuyên ngăn chặn con thánh long Ngải Mễ. Kết quả là lần nào cũng bị một chút thương tích. Hơn nữa nếu có yêu cầu gì với nó thì lại vô cùng khó khăn. Lần trước để đến được di tích Thần Chiến đe doạ cái đám tu luyện giả đang giết chóc lẫn nhau đó, vị tiền bối đó đã phải nói hết nước hết cái nó mới chịu đưa ông ta đi tới đó. Ngải Mễ là một con thánh long kì dị nhất trong lịch sử của Thần Phong học viện từ trước đến nay, không có con nào mạnh hơn con này nữa, cũng không có con nào nghịch ngợm như con này cả. Tiểu tử ngươi đã gây nên sự chú ý của nó thì ta chỉ còn biết chúc ngươi …may mắn, he...he...."
Thần Nam đến lúc này mới biết lí do tại sao lần trước vị thánh long kị sĩ đó không lộ diện. Chính là vì không có cách nào đế khống chế con rồng của mình. Trong lòng hắn thầm than thở, con Long bảo bảo mặc dù lúc này đối với hắn vô cùng thân thiết nhưng khó có thể đảm bảo được rằng sau này nó không gây chuyện với chàng, hậu quả nặng nhẹ đúng là khó có thể tưởng tượng được.
"Hừ, lão già đáng chết ngươi đừng có hù doạ người khác như vậy nữa đi. Long bảo bảo ở lại Thần Phong học viện không chịu đi ngươi không cảm thấy kì lạ sao? Xem ra đây chính là món quà mà ông trời cố y ban tặng cho các ngươi."
Nghe xong câu này Phó viện trưởng rơi vào trong dòng suy tư, một lúc sau mới nói tiếp: "Được rồi, chúng ta không nói đến con rồng có vấn đề này nữa, hãy tính xem nên xử lí ngươi như thế nào. Vậy ngươi đồng ý để cho mười mấy long kị sĩ cùng lúc truy sát ngươi hay ngươi đồng ý làm việc cho Thần Phong học viện vô điều kiện đây?"
"Lão già bỉ ổi vô liêm sỉ, ta biết là ngươi cũng đã biết rõ ý của ta là gì rồi." Thần Nam cắn răng cắn lợi nói :"Đuôi hồ li cuối cùng cũng đã để lộ ra ngoài, lần trước ngươi đã moi mất của ta năm vạn tiền vàng, chẳng lẽ lần này ngươi lại muốn ta chịu khổ một cách vô ích hả?"
Nhìn vẻ mặt không một chút thân thiện của Thần Nam, Phó viện trưởng liền nở ra một nụ cười đểu giả: "Ngươi đừng có kích động quá như vậy, sự việc vẫn chưa đến mức tồi tệ như ngươi nghĩ đâu, chỉ là để cho ngươi làm vài việc mà thôi."
"Đã thế lại còn những vài việc!"
“Hừ, ngươi đừng có nóng vội, từ từ chúng ta sẽ bàn bạc, chỉ hai việc thôi là được chứ gì.."
"Lão già vô sỉ lần này ta không đồng ý với ngươi bất kì chuyện gì cả."
"He he , Thần Nam, ta đang giúp ngươi đấy chứ. Lần này cái hoạ mà ngươi gây ra quá lớn, ngươi đã làm cho hàng chục long kị sĩ tức giận vô cùng, cho dù có là cao thủ tuyệt thế xuất hiện cũng khó lòng có thể bảo vệ được ngươi."
"Hừ, lão già gian trá, ngươi hù doạ ta vừa thôi, chẳng phải là ngươi cũng chỉ muốn ta khuất phục ngươi thôi sao?"
An viện trưởng vờ như đang ho, cố nói một cách lấp liếm: "Hừ, việc này...nhiều người tức giận rất khó có thể bình thường trở lại. Nói ra ta đã nhân nghĩa với ngươi rồi đấy, tự ngươi quyết định đi, sẽ dốc hết sức mình làm việc cho Thần Phong học viện hay là một mình chạy trốn hàng chục long kị sĩ kia?"
Thần Nam vừa cắn răng vừa nắm tay lại thành nắm đấm nhưng cuối cùng phải nén giận, hắn bất lực nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì, cao thủ của Thần Phong học viện như mây, chẳng lẽ lại vẫn cần đến một nhân vật nhỏ bé như ta hả?"
"Ha ha, ngươi đừng quá khiêm tốn như vậy, ngay cả cây củi vứt đi sau khi đốt nó vẫn phát nhiệt mà, huống hồ ngươi so với cây củi vứt đi vẫn còn mạnh hơn chút ít.."
Nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Thần Nam, lão vội vàng thay đổi cách nói: "Ý ta muốn nói là ngươi còn mạnh hơn rất nhiều so với một cây củi vứt đi. Tiểu tử ngươi đừng có trừng mắt lên nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ngươi lại tự ti đến mức mà tự cho mình không bằng một cây củi vứt đi sao?"
Thần Nam rất muốn nắm lấy râu của lão rồi đấm cho lão một trận, nhưng lại nghĩ đến việc thực lực của mình vẫn còn kém xa lão thì hắn lại nén cơn giận dữ đó lại.
"Lão sài lang. Mau nói đi rốt cuộc các ngươi muốn ta làm gì?"
"Sự việc là như thế này...”
Thiên Nguyên đại lục tu luyện xu hướng rất mạnh, những người tu luyện của Tây đại lục phần lớn lấy việc đấu khí và nghiên cứu luyện tập ma pháp làm chủ, còn Đông đại lục lại lấy việc luyện võ học và đạo thuật làm chủ.
Nghiên cứu học tập ma pháp và tu luyện đạo thuật có yêu cầu rất khắc nghiệt đối với thể chất của một người, vì vậy trong số những người tu luyện thì số lượng người tu đạo và ma pháp sư ít hơn rất nhiều so với số lượng người học võ.
Thế nên ở Tây đại lục các học viện võ thuật nhiều vô kể, ma pháp học viện mặc dù không nhiều nhưng lại rất nổi tiếng. Các học viện này phụ trách việc truyền thụ các môn võ và các ma pháp cho học sinh.
Chiến Thần học viện và Ảo Ma học viện là hai trường nổi tiếng nhất phía Tây, Chiến Thần học viện là một trường võ, còn Ảo Ma học viện là một trường ma pháp, đều đã có lịch sử hàng nghìn năm, uy danh không hề thua kém Thần Phong học viện của Tội ác chi thành bọn ta.
Đông Phương rõ ràng không giống Tây Phương, ở Đông đại lục các loại pháp môn tu luyện đều được nắm trong tay cuả các môn phái lớn nhỏ, các môn phái này đều phụ trách việc truyền dạy các tuyệt học của phương Đông.. Nhưng cùng với quan hệ của Đông và Tây Phương ngày càng thân thiết, ảnh hưởng lẫn nhau, Đông Phương cũng dần dần cũng đã xuất hiện một số học viện.
Tiên Võ học viện đã được xây dựng từ bảy trăm năm trước, những người sáng lập ra có võ giả, người tu luyện, họ vốn là những cao thủ tuyệt thế ẩn tu, theo như người ta nói, sau khi mời được họ ra dạy học thì đã xuất hiện học viện này. Qua hơn bảy trăm năm phát triển, học viện này đã có tiếng trên khắp đại lục, không thua kém gì so với Thần Phong học viện, Chiến Thần học viện và Ảo Ma học viện.
Ở phía Đông, uy danh của học viện này cũng không hề thua kém so với các môn phái đã có nhiều năm tuổi, thậm chí có một số trưởng giáo của các môn phái lớn còn khuyến khích đệ tử của mình vào theo học ở Tiên Võ học viện.
Last edited by MacVanDanh; 15-11-2008 at 09:19 PM.
|