Sở nghiệp tập đoàn, phát tích từ đầu thế kỉ, tên ban đầu là Sở Hiên các, lấy châu báu, điền sản cùng với tài chính lập nghiệp. Trải qua trăm năm mưa gió, đặc biệt là là vào những năm tám mươi của thế kỉ trước, Sở gia sinh ra một cái thiên tài buôn bán, Sở Phóng Sơn, lợi dụng kì ngộ kinh tế cả nước đổi mới, để Sở gia sừng sững đứng lên, chiếc vòi buôn bán vươn đến khắp nơi, đặc biệt với tam giác kinh tế đang phát triển rất nhanh hiện nay không thể không nhắc đến công lao rất lớn của Sở gia, và đó cũng chính là căn cơ của Sở gia.
Sở gia hiện tại trừ bỏ cha mẹ của Sở Phóng Sơn, còn có Sở Phóng Uy, Sở Uy Vũ hai huynh đệ. Mà Sở Minh Lôi là trưởng tử của thế hệ tiếp theo, cùng với hai đứa con trai của nhị thúc Sở Phóng Uy, Sở Minh Đích cùng Sở Minh Thần, mà tam thúc Sở Phóng Vũ chỉ ham mê tạp nghệ, tính tình phóng khoáng không thích kềm chế, ấn theo hắn nói có tình yêu là đủ, cần gì phải kết hôn, vậy nên cho tới nay vẫn chỉ độc thân chưa có con cái gì.
Sở gia chiếm giữ 80% cổ phần của Sở nghiệp tập đoàn, mà Sở thị ba huynh đệ tổng cộng chiếm giữ 75%, trong đó lão đại Sở Phóng Sơn nhiều nhất, đạt đến 35%, Sở Phóng Uy cùng Sở Phóng Vũ hai người chia đều chiếm giữ 40$ còn lại. Còn lại 5% cổ phần của công ty lưu ở trong tay của mẫu thân ba huynh đệ, Sở gia lão thái thái.
…………
Ngày 13 tháng 9 năm 2012, dông tố đầy trời, Bên ngoài khoa phụ sản bệnh viện tư nhân Sở Uyên, Sở Phóng Sơn cùng vợ và nhi tử Sở Minh Lôi chờ bên ngoài phòng mổ lo lắng đợi. Mà viện trưởng bệnh viện thì bồi ở bên, khi thì giải thích khi thì lấy tay lau mồ hôi đang không ngừng rơi trên trán…
Phó nãi nãi(bà nội) sắp thêm một cái tôn tử nói đầu tiên:” Lão nhân, gia tức (con dâu) đã đi vào lâu như vậy sao còn chưa có động tĩnh gì a?”
Viện trưởng vừa nghe vội vàng tiếp lời nói:” Lão phu nhân, người cứ yên tâm, Sở thái thái thai vị (vị trí thai) thực chuẩn xác, tiểu bảo bảo phát triển cũng tốt lắm, không có bất kì vấn đề gì, chỉ là theo ý của Sở thái thái muốn sinh sản suôn sẻ, cho nên thời gian mới muốn dài thêm một chút.”
“Ân, đều là người từng trải, ta cũng hiểu mà. Năm đó thời điểm sinh tiểu Lôi , còn không có được điều kiện như thế này ấy chứ…”
Nhìn nhi tử vẻ mặt xấu hổ, Sở Phóng Sơn giải vây nói:” Minh Lôi, khi nào có tin tức liền phải bảo người thông tri lão thái thái, người thân bên ngoại cùng với tam thúc của ngươi, bọn họ đều muốn biết tin lắm, nha, đúng rồi, còn có nhị thúc của ngươi nữa, mặc kệ thế nào, cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải làm đầy đủ…”
Sở Minh Lôi vô cùng cung kính đáp:” Vâng, phụ thân!”
Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài một đạo cự thiểm chợt lóe, tiếng sấm vang lên, điện chiếu sáng của bệnh viện toàn bộ phụt tắt, căn phòng nháy mắt liền lâm vào trong hắc ám.
Bất quá rất nhanh, còn không đợi mọi người kịp khủng hoảng, điện lực dự bị của bệnh viện đã được khởi động, đèn khẩn cấp cũng phát ra ánh sáng chiếu lên. Lúc này bên ngoài mưa càng lúc càng to, tiếng gió thổi cũng càng lớn, mà từng tiếng sấm lại liên tiếp chớp động lập lòe.
Phó nãi nãi lo lắng hỏi viện trưởng:”Lý viện trưởng, cái này, cái này không sao chứ?”
Lý viện trưởng còn chưa kịp trả lời, đột nhiên lại là một liên thiểm điện lóe lên, bên trong ánh sáng đã hoàn toàn nhường chỗ cho đèn khẩn cấp, theo sau đó là lại liên tiếp những tiếng nổ vang, giống như ngay bên tai người, đinh tai nhức óc. Đèn vừa mới sáng đã lại tắt đi…
Lúc này nếu có người ở bên ngoài bệnh viện nhìn vào sẽ ngạc nhiên phát hiện ở trên không trung của bệnh viện, một đoàn tử khí lốc xoáy đang không ngừng tụ tập và xoay tròn, hấp thu lôi khí đầy trời,chung quanh đồng thời che kín vô số tia thiểm điện. Từ hướng tây bắc một đạo tử khí xen lẫn nguyệt sắc bảo quang lấy tốc độ mà mắt thường khó phân biệt được bay đến, tử sắc lốc xoáy như là một khối cự đại từ trường, đem đoàn tử khí hút vào trung tâm lốc xoáy. Trong khoảnh khắc chạm nhau, thiên địa lại vang lên một tiếng nổ, theo vô số điện quang hỏa thạch , một đoàn tử khí sau cùng hướng về phía trước thu lại, đột nhiên mượn lực lượng của lốc xoáy, phát ra cường quang chói mắt hướng về phía dưới lốc xoáy lao xuống, hướng thẳng đến phòng sinh của bệnh viện…
Cột sáng thanh thế kinh người, vừa tiếp xúc với đỉnh bệnh viện không ngờ không có dấu hiệu nổ mạnh cùng phá hoại mà là không có tiếng động xuyên thấu đi vào…
Mọi người trong bệnh viện đang lúc lo lắng hết sức, đột nhiên nhìn thấy trong phòng sinh tử khí lan tràn, u quang đại thịnh, sau đó tử khí nhanh chóng chuyển hóa thành quang mang chói lọi khiến người ta không thể mở mắt ra được, khi đạt đến độ sáng cực đại, một tiếng khóc trẻ con cũng vang lên, mà sấm sét mưa gió ầm ĩ ngoài trời cũng chợt đình chỉ, chỉ có tiếng nước nhỏ ngoài mái hiên là như nhắc người ta hết thảy chuyện vừa phát sinh.
Tiếng trẻ con khóc vang dồn dập đưa mọi người từ trong cơn khiếp sợ tỉnh lại. Sở Minh Lôi là thứ đầu tiên vội vàng tiến vào, nhưng dị biến xảy ra, ba đạo nhân ảnh đột nhiên từ bên ngoài bổ vào cửa phòng sinh, chặn thế đi của Sở Minh Lôi lại, cũng đồng thời ra chiêu kiềm chế lẫn nhau. Mấy người Sở gia trừ bỏ chỉ thấy ba người dây dưa cùng nhau cùng với mơ hồ truyền đến những tiếng sấm ra, cái gì khác cũng không thấy rõ, nên cũng không rõ tình huống là như thế nào.
Oanh một tiếng, ba đạo nhân ảnh rốt cuộc tách ra, đứng ba góc giằng co trước cửa phòng sinh. Cẩn thận nhìn kĩ, không ngờ chính là ba người từng ở Thanh Hải sơn mạch truy tìm long vực Nhàn Vân, Bất Thiện cùng với Cuồng Nho.
Bất Thiện sau khi đúng lại ha ha cười nói:” Thống khoái, thống khoái a, lão lỗ mũi trâu, Vạn Mạch Tiệt Lưu thủ của ngươi lại có đột phá…”
Nhàn Vân nói:” Đại sư, phật môn thiện công của ngươi cũng càng ngày càng tinh thuần, không biết vừa rồi là dùng Bàn Nhược công hay Long Tượng thần công?”
Bất Thiện nói:” Đừng nói cái này nữa. Ta nói này lão lỗ mũi trâu, nhìn ở duyên phận ăn thịt uống rượu trên đường, ngươi sẽ không cùng lão nạp tranh đồ đệ chứ?”
Nhàn Vân vẻ mặt mê mang, khó hiểu hỏi:” Đồ đệ? Cái gì đồ đệ? Đại sư không phải đã buông bỏ tất cả đồ tử đồ tôn của Thiếu Lâm, cô đơn dạo chơi tứ phương sao?”
Bất Thiện cũng không để ý Nhàn Vân làm trò, nói thẳng:” Loang vực trạch chủ, không nghĩ tới lại lựa chọn ở trên người đứa trẻ mới sinh. Trời sinh long mạch, võ uẩn thâm hậu, làm thiện thì phúc trạch thiên hạ, làm ác thì hại nước hại dân, lão nạp tuy rằng đã thoát li khỏi Thiếu Lâm, nhưng Thiếu Lâm chính tông tâm pháp lại vẫn có thể làm việc dẫn thiện này. A di đà phật, bậc thống khổ này, lão nạp không vào địa ngục thì còn ai vào địa ngục nữa…”
Nhàn Vân vừa nghe xong cũng thu hồi vẻ trêu chọc, nghiêm túc nói:” Đại sư không cần phải nói lời lẽ chính nghĩa như vậy. Nghĩ đến đạo gia Vân môn nhất mạch ta, tuy rằng từ xưa đến nay số người không nhiều, mấy đời chỉ có một người, nhưng đời trước đời sau đều là huyền gia chính thống, pháp giảng tự nhiên, từng đời đều yêu thích du ngoạn phong trần, nhưng thiên đạo chính nghĩa lại chưa bao giờ vi phạm, mỗi lần gặp nguy hiểm đều có thân ảnh của đệ tử Vân môn ta, cho nên việc thu dạy đồ đệ này, Vân môn chúng ta cũng có thể làm được, hơn nữa đệ tử Thiếu Lâm của đại sư đâu chỉ có ngàn vạn, đại sư sẽ không cùng bần đạo tranh giành truyền nhân này chứ?”
Bất Thiện đại sư nghe nói mà sửng sốt. Những lời của Nhàn Vân đạo trưởng đều hợp tình hợp lí, thật là không dễ dàng phản bác.
Đúng lúc này, Cuồng Nho vốn vẫn không mở miệng đột nhiên xuất ngữ kinh người:” Hai vị không cần tranh nữa. Truyền nhân long vực này, Cuồng Nho ta muốn định rồi.”
Nhàn Vân, Bất Thiện vừa nghe xong liền bật người phản bác nói:” Hảo một cái Cuồng Nho, truyền nhân này ngươi định rồi à? Với cái tình tình hỏa bạo ghét ác như cừu của ngươi, sao có thể dạy tốt đồ đệ được chứ? Hơn nữa sát khí trên người của ngươi quá nặng, thật sự không thích hợp dạy người. Mong ngươi tự mình hiểu lấy, sớm buông tha đi!”
“Đúng, đúng, thiện tai, thiện tai…”
“Xem ra không dễ dàng nói rồi. Nếu ai cũng không muốn rời bỏ, dành phải dùng nắm tay để phân định vậy…”
“A di đà phật, lão nạp luôn phản đối dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng việc hôm nay đành phải cùng nhị vị luận bàn một chút…”
“Vì Vân môn nhất mạch, Nhàn Vân ta cũng không nề hà…”
….
Người của Sở gia thấy vài vị khách không mời mà đến này tự nói tự họa một hồi về cái gì trẻ con, long vực,…vấn đề, nhưng lại là tranh luận kịch liệt, cơ hồ là muốn khai chiến với nhau, biến cố liên tiếp như thế thật sự là khảo nghiệm năng lực thừa nhận của Sở gia a!
Sở Minh Lôi bị chắn trở về run giọng nói:” Cha, có..có cần phải báo cảnh sát hay không?”
Sở Phóng Sơn dù sao cũng ở thương trường lăn lộn nhiều năm, so với nhi tử sâu xa hơn không biết bao nhiêu, suy nghĩ. Theo những biến cố và lời nói của ba người, trong đầu Sở lão gia tử nhanh chóng tổng kết ra hai điểm mấu chốt: Một là phỏng chừng đã có biến cố gì phát sinh ở trên người tiểu tôn nhi mới sinh của hắn, hai là ba người tới đây, nghe theo lời nói và việc làm, dù là người ngu cũng biết đây chính là cao nhân kiếm ẩn tiên hiệp trong truyền thuyết rồi. Trừ cái vị Cuồng Nho ít nói ra, hai người khác một tăng một đạo thoạt nhìn đều là tiên phong đạo cốt, thần tình chính khí, tuyệt đối không phải cái gì gian giảo nịnh bợ, hơn nữa quả thật theo lời họ nói, không chừng chính là kì ngộ của tiểu tôn tử hắn cũng nên.
Cho nên Sở lão gia tử tạm thời ngăn hành vi của nhi tử lại, chỉ là kêu viện trưởng đem phu nhân sắp té xỉu đi, hắn thì ở lại theo dõi kì biến, chờ tính tiếp.
Sở gia bên này tạm thời hòa hoãn xuống, mà ba người ở cửa phòng sinh cũng đã tới tình trạng dương cung bạt kiếm, xung quanh ba người cương khí dựng nên, kình khí lưu động, trên người Bất Thiện mơ hồ nổi lên phật quang, Nhàn Vân quanh thân thì lại thanh khí vờn quanh, mà làn da Cuồng Nho càng phát ra vẻ trong suốt lấp lánh vô cùng quỷ dị.
Mọi người Sở gia cách đó không xa đã bị cương khí chung quanh bọn họ bức lui vài bước vẫn còn cảm nhận được lực áp bức, không thể không dựa vào tường mới có thể ổn định thân hình. Đây là kết quả do ba người không cố ý áp chế kình khí bản thân, chỉ bảo trì trong phạm vi nhỏ mà thôi.
Ngay tại thời điểm này, cửa phòng sinh đột nhiên mở rộng, một hộ sĩ từ bên trong hốt hoảng chạy ra.
“Viện trưởng, không tốt, không tốt…” lời còn chưa dứt, đầu liền đánh lên cương khí đầy trước cửa, nháy mắt đã bị đánh bay ra ngoài…