Lưu Uyên mới vừa về tới Phúc Vương phủ, chợt nghe thanh âm Châu nhi truyền ra: “Dương đại thẩm không bằng về trước, chờ Vương gia trở về ta sẽ nói sau…” Lưu Uyên trong lòng sửng sốt, chẳng lẽ Châu nhi đem chuyện bức tranh kia là do mình vẽ nói cho Dương đại thẩm, nghĩ đến bản thân mình tự xuất mã, nhưng mà vừa nghĩ tới quan hệ của Châu nhi cùng Dương đại thẩm, điều này thật vô cùng có khả năng.
Xem ra công tác giữ bí mật còn làm không tốt, lúc ấy chính mình lo lắng cũng không quá chu đáo.
Bất quá việc đã đến nước này, thật không có biện pháp khác, Lưu Uyên liền đi vào, Châu nhi đang khổ sở khuyên Dương đại thẩm, chứng kiến Lưu Uyên về tới, Dương đại thẩm lập tức quỳ trên mặt đất, nói: “Thảo dân tham kiến Vương gia!”
Lưu Uyên thản nhiên nói: “Đứng lên đi! Lần trước còn chưa tạ ơn ngươi nha?” Từ trên mặt hắn nhìn không ra cái gì kinh ngạc, hiển nhiên lần trước Châu nhi đã nói cho nàng thân phận của mình, cũng không cần phải giấu diếm, nói sau này là một nhân tài khả dụng, có thể hay không làm việc cho mình, còn phải xem chính mình có thể khiến nàng thần phục hay không, nếu nàng có thể toàn tâm vì mình làm việc, khẳng định là một chuyện tốt.
Phương Vịnh vẫn chưa về, Lưu Uyên đem Dương đại thẩm vào bên trong phóng khách, cười nói: “Châu nhi gọi ngươi là Dương đại thẩm, bản Vương và Châu nhi giống nhau, cũng gọi ngươi là Dương đại thẩm đi ha!”
Dương đại thẩm vội vàng quỳ xuống: “Thảo dân muôn lần chết cũng không dám như thế!”
Lưu Uyên gật gệt đầu nói: “Không có gì dám hay không, ta cũng chỉ là một Vương gia nghèo túng mà thôi, mà ngươi lại cùng với Châu nhi tình như mẫu tử!” Dương đại thẩm sợ hãi nói: “Vương gia là long phượng trong loài người, thảo dân nhìn ra được, sau này Châu nhi nó tất sẽ được hưởng phước thôi, cho nên ta đây xem là nữ nhi này có phúc vậy…” Nàng nhìn Châu nhi, lới nói này quả là tình chân ý thiết.
Châu nhi ngượng ngùng cười cười, nói: “Đại thẩm, ngươi cùng với Vương gia chờ ta, ta đi vào pha trà!”
Thấy Châu nhi đi ra ngoài, Lưu Uyên ngồi xuống cười nói: “Đại thẩm nói như thế, há chẳng phải ta là phường tiểu nhân hay sao!” Hắn sớm đã có nghi hoặc, ngày đó bởi vì lo lắng, cho nên cẩn thận xem xét khí chất của nàng, nhưng hiện tại xem ra, khí chất của nàng cùng với phường tiểu nhân thật bất đồng, có thể tính là không phải tiểu thư nhà quan lại, nhưng nhất định là người đọc sách viết chữ, cho nên mới hỏi như vậy.
Dương đại thẩm cười nói: “Vương gia có thể tùy ý thay đổi dung mạo, chỉ sợ cũng không phải là một Vương gia nghèo túng!”
“Nga!” Lưu Uyên lúc này thật sự là kinh ngạc đứng lên.
Dương đại thẩm lại vội vàng lùi xuống dưới: “Vương gia xin thứ tội, kỳ thật tại Hàn Mặc trai ta đã nhận ra ngài, chỉ là không tiện để thi lễ mà thôi!”
Lưu Uyên sờ sờ mặt mình, tự giễu nói: “Thuật dịch dung của ta kém như vậy sao!”
“Không phải thuật dịch dung của Vương gia kém cỏi!” Dương đại thẩm thản nhiên nói: “Mà là ta có một cặp mắt đặc biệt! Không dối gạt Vương gia, gia phu ta am hiểu nhất là tướng thuật, ta cũng học ở hắn một chút da lông mà thôi!” Nàng rốt cục ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định trong suốt, Lưu Uyên nhìn ánh mắt như vậy, trong lòng khẽ run lên, trong ánh mắt đó giống như là có thể nhìn thấu lực lượng nhân tâm vậy, không khỏi cảm thán nói: “Dương đại thẩm thật sự là để ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa!” Những lời này thật sự phát ra từ phế phủ, không ngờ nữ nhân này lợi hại như vậy.
Dương đại thẩm nói: “Vương gia gọi ta Dương Anh là được! Đây là tên thực của ta, kỳ thật chân chính để ta giật mình chính là Vương gia, ta tuy rằng tướng thuật không bằng được gia phu, nhưng cũng coi như là nhập môn, bất quá lại nhìn không thấu tướng mạo Vương gia, nhưng là lại biết Vương gia nhất định là người đại phú đại quý, hơn nữa tựa hồ còn có chút bí mật không lường được…”
Lưu Uyên trong lòng thật sự rung động tột đỉnh.
Dương Anh ánh mắt dừng lại trên mặt Lưu Uyên, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lưu Uyên đứng lên, thầm nghĩ quả nhiên có tướng thuật lợi hại như vậy, Dương Anh lúc nói hết sức chăm chú, thoạt nhìn không giống như đang gạt mình, nếu gặp được người lợi hại hơn một chút, nhiin2 ra bản thân không phải người của thời đại này – cũng không phải là không có khả năng.
Dương Anh đột nhiên quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái.
Lưu Uyên sửng sốt nói: “Đây là…” Dương Anh chậm rãi ngẫng đầu lên, gằn từng chữ: “Vương gia kỳ tài ngút trời, Dương Anh ta mấy năm nay chờ đợi một vị minh chủ, hiện tại đợi được, tự nhiên phải bái lạy!” Lưu Uyên thấy ánh mắt nàng trong suốt, trong lòng đã sớm tin, thản nhiên nói: “Ngươi đứng lên đi! Nên cao hứng phải là bổn Vương mới đúng… Bất quá từ nay về sau, đừng quỳ xuống trước bổn Vương nữa!”
Dương Anh gật gật đầu, mặt lộ vẻ vui mừng, đứng bên cạnh Lưu Uyên nói: “Vương gia, ta biết trong lòng ngươi có kế hoạch với bức tranh kia, không biết…” Lưu Uyên nghĩ thầm, nếu để cho nàng biết mình kiếm tiền là vì mua cho mình cùng với Châu nhi một tòa nhà lớn, để về sau hoan hảo không bị ai quấy rầy, nữ nhân này khẳng định sẽ vô cùng giật mình, nhưng là kiếm tiền cũng không phải là chuyện xấu, liền đem kế hoạch của mình kể lại với Dương Anh một lần, chỉ là bỏ bớt đi mục đích.
Dương Anh nghe xong lúc sau cười nói: “Vương gia quả nhiên có kế hoạch chu đáo chặt chẽ, nếu có gì cần ta thì cứ việc phân phó!”
Lưu Uyên cười nói: “Hôm nay bổn Vương đã kiến thức qua sự lợi hại của ngươi, hiện tại ngươi đã là người của ta, chuyện này ngươi sẽ lo liệu, nếu như không ngại, từ nay về sau tài vụ của Phúc Vương phủ sẽ do ngươi quản lí, chỉ là không cho người ngoài biết!”
Những lời này giống như là cấp cho Dương Anh một cái chức tổng quản.
Dương Anh một lần nữa quỳ rạp xuống đất nói: “Vương gia tín nhiệm Dương Anh như thế, Dương Anh chắc chắn sẽ cố hết sức mình!” Lần quỳ xuống này xem như cấp cho Lưu Uyên một cái hứa hẹn, Lưu Uyên cười cười nói: “Về sau có phú quý, bổn Vương cũng sẽ không quên ngươi, đứng lên đi! Từ nay về sau, ngươi ta là chủ tớ, những lễ tiết này cũng có thê miễn!”
Dương Anh lúc này mới đứng lên, vẻ mặt so với trước càng mừng rỡ.
Lưu Uyên suy tư một lát nói: “Từ nay về sau, ngươi hãy thành lập một tổ chức do chính ngươi khống chế, về phần tên…thì kêu là “Mưa bụi lâu” đi! Nơi này sẽ là địa phương kiếm tiền của chúng ta, Phúc Vương phủ rất nhiều người nhận biết, bổn Vương muốn không ai biết được “Mưa bụi lâu” cùng với Phúc Vương phủ có quan hệ, điểm ấy chắc ngươi hiểu được…”
Dương Anh gật gật đầu, lộ ra thần sắc suy tư, hiển nhiên đang lo lắng những việc nên làm.
Lưu Uyên nghĩ thầm, nếu đợi đến lúc Châu nhi mang trà vào, khó mà nói tiếp, nhân tiện nói: “Chuyện cụ thể, ngươi về trước ngẫm lại, mấy ngày nữa thì cùng bổn Vương nói lại một lần, nếu như được, vậy làm theo, nhất là phải chọn vài người đáng tin cậy, năm nghìn lượng bạc kia có thể tín là tài chính ban đầu!”
Dương Anh vội vàng đáp ứng.
Lúc này Châu nhi bưng trà vào, Dương Anh nhân cơ hội cáo từ ra về.
Lưu Uyên kéo Châu nhi lại, hôn lên mặt nàng, cười nói: “Đại thẩm này của ngươi thật là có khả năng nha!”
Châu nhi thấp giọng nói: “Vương gia không trách Châu nhi!”
Lưu Uyên sửng sốt, nói: “Vì cái gì trách ngươi!”
“Vương gia phân phó chuyên Châu nhi làm không tốt, lại để Dương đại thẩm nàng…” Châu nhi hai mắt đỏ bừng, hai giọt lệ liền muốn rơi xuống, Lưu Uyên nghĩ thầm, tưởng là chuyện gì, nguyên lai là chuyện này, vội vàng an ủi: “Châu nhi đừng nóng vội, ta căn bản không có trách ngươi!”
Dương Anh đúng là một cái khả dụng nhân tài, nói không chừng sau này nàng quả thật là quản gia Phúc Vương phủ thì sao!
Nhưng là không quản thế nào, đêm nay có rượu sáng nay say, mỹ nhân trong lòng mà nghĩ tới người khác, thì nam nhân không còn là nam nhân.