(1) chúng điểu quy lâm, cầm thú hồi sào: bầy chim quay về rừng, cầm thú trở lại tổ.
(2) hữu kinh vô hiểm: có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm.
(3) một thiên kỳ văn dật sự: một câu chuyện kì lạ ít người biết đến.
(4) bách điểu triều phượng: Ở đây được dùng như tên riêng của một khúc ca.
(5) dĩ dật đãi lao: dùng nhàn hạ để ứng phó với mệt mỏi.
(6) nguyên văn là ‘kiến sở vị kiến, văn sở vị văn’: thấy cũng chưa từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe.
Đi qua phiến rừng cây không lớn lắm ở trước mặt, rồi lại vòng qua một khúc ngoặt nữa chính là Thái Bình thôn. Chàng thiếu niên Trương Dực Chẩn chân bước nhanh hơn, phải nhân lúc trước khi trời tối chạy về tới nhà, để cha mẹ khỏi phải chờ cơm tối chàng mà nhỡ mất mấy canh giờ. Đúng là tiết trời giữa hè, trong rừng chúng điểu quy lâm, cầm thú hồi sào (1), một mảng ồn ào và bận rộn. Từ nhỏ đã quen nhìn đám tiểu thú và phi điểu trong rừng, lợn rừng, thỏ núi, gà rừng cùng với ban cưu, tứ hỉ, sơn tước, chỉ cần bằng âm thanh và tiếng bước chân của chúng Trương Dực Chẩn cũng biết được đó là loài chim hay loài thú nào. Trừ khi gặp phải cái loại mãnh thú lớn xác như hổ, còn không cho dù là một đầu lợn rừng, Trương Dực Chẩn cũng có thể nắm chắc nguyên vẹn rút lui.
Đánh không lại, bao giờ chàng cũng chạy thoát. Ở trên núi săn thú không thể so với ở trong nước bắt cá được, chỉ cần thân thủ nhanh, thủy tính giỏi là có thể bắt được cá. Nhưng dã thú trên đất bằng so với loài cá trong nước thông minh hơn nhiều, khi chúng chạy trốn thậm chí còn có thể cố ý đi vòng vèo để mê hoặc thợ săn. Bất quá những mánh khóe của chúng ở trước mặt Trương Dực Chẩn cũng không có hiệu quả, nguyên nhân rất đơn giản, Trương Dực Chẩn có thể từ ánh mắt cùng tư thế chạy trốn để nhìn ra ý đồ của chúng.
Chàng thiếu niên này trời sinh đã có được dị bẩm tương thông cùng với những loài chim và thú!
Tiến vào rừng cây, chàng thiếu niên mỉm cười lắng nghe tiếng chim hót cùng tiếng thú kêu tràn ngập khắp không gian, hiểu được bọn chúng phải bận bịu đấu tranh để sinh tồn, vừa mới vượt qua được một ngày hữu kinh vô hiểm (2), một ngày mệt mỏi sắp kết thúc, chuẩn bị buổi tối nghỉ ngơi để ngày mai tiếp tục đi săn mồi hoặc trở thành mồi săn. Sinh mệnh chính là chuỗi những ngày không ngừng lặp lại, sinh mệnh đã hình thành thì không thay đổi, có kinh có hiểm, có sinh có tử.
Mấy chú chim bách linh từ trên cây bay xuống, lượn xung quanh chàng thiếu niên kêu ríu rít không ngừng. Giả như có phiên dịch thành tiếng người, chẳng qua cũng chỉ là loại chuyện thường ngày đông tây gì đó: hỉ thước xám lại vừa đẻ thêm mấy quả trứng, thỏ núi vàng tránh né truy sát mấy ngày rốt cuộc vẫn bị sói xám ăn thịt, ngày hôm trước con hổ đuôi trắng đi ngang qua, hôm nay lại đi ngang qua lần nữa, mấy chú khỉ suốt ngày nghịch ngợm sợ đến mức trốn trên cây không dám xuống, con hổ cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn lũ khỉ, nghênh ngang mà đi, vừa nhìn đã thấy đầy phong phạm vương giả... Chờ một chút, đương nhiên là Trương Dực Chẩn cũng không phải thực sự nghe hiểu lời của bách linh, chàng từ tiếng kêu của bách linh mà nghe ra nó vui sướng hay khẩn trương. Bách linh này là loài chim thích kể chuyện lẻo mép khắp nơi nhất trong bách điểu, trời sinh đúng là nhanh mồm nhanh miệng, rất thích truyền bá các loại tin tức.
Chàng thiếu niên cũng không ngại bách linh làm rộn, một bên mỉm cười nghe bách linh kể ra một thiên kỳ văn dật sự (3), một bên không ngừng gật đầu, tựa hồ hoàn toàn nghe hiểu được bách linh nói cái gì. Sự nghênh hợp của chàng thiếu niên làm cho bách linh vui mừng khôn xiết, càng hăng say mà kêu hót không ngừng. Chàng thiếu niên cũng không thấy phiền, hiện tại được nghe một khúc bách điểu triều phượng (4) cũng có thể rũ bỏ được phiền muộn và mệt mỏi dọc đường. Chân bước không ngừng, không bao lâu sau đã đi tới chỗ sâu trong khu rừng.
Nửa vầng trăng đã bắt đầu nhô lên, chiếu rọi sáng tỏ một mảng rừng. Một giòng suối nhỏ vắt ngang qua khu rừng, ánh trăng lành lạnh chiếu lên trên dòng nước bắn tung tóe, vỡ thành vô số phiến ngân quang reo hò nhảy nhót. Tiếng suối reo cùng hợp xướng với giọng ca của bách linh, lại thêm đủ loại tạp thanh trong rừng, những âm thanh lộn xộn và rầm rĩ của khu rừng dường như lui lại để lộ ra vẻ hài hòa an nhàn trong đó.
Trương Dực Chẩn xuôi dọc theo dòng suối nhỏ đi xuống, phía trước Thái Bình thôn có một con sông gọi là sông Thái Bình, tận cùng dòng suối nhỏ chính là sông Thái Bình thập phần rộng lớn này. Còn chưa tới hai ba dặm lộ trình, sơn thôn buổi tối ăn cơm muộn, chàng thiếu niên trong lòng không hề sốt ruột, quay đầu lại phất phất tay với đám chim bách linh, để chúng sớm quay về tổ nghỉ ngơi.
Một tia khí tức nguy hiểm bất dịch nổi lên, chàng thiếu niên quay đầu nhìn lại, toàn bộ đám chim bách linh xung quanh kêu lên náo loạn bay lượn không ngừng, bồn chồn lo sợ gọi chàng nhưng lại gọi không thành tiếng, con mắt trợn tròn gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Chẳng lẽ có điêu? Chim nhỏ không sợ hổ không sợ độc xà, chỉ sợ mỗi loài ác điểu là ưng điêu. Đồng thời chàng thiếu niên cũng cảm nhận được trong không khí quanh mình tựa hồ tràn ngập một cỗ sát khí. Đi theo phụ thân săn thú nhiều năm, chàng thiếu niên đã hình thành thói quen cảnh giác với từng cọng cây ngọn cỏ quanh mình.
Chàng thiếu niên nhìn theo ánh mắt của đám bách linh, cách đó không xa, một điêu một xà đang quấn lấy nhau đấu cùng một chỗ. Con điêu này cơ thể cao lớn dị thường, hai cánh mở ra phải chừng ba thước, mỏ như đao, vuốt như câu, mắt như điện, lông vũ quanh thân trơn bóng, ánh trăng chiếu rọi vào sinh ra ánh sáng rực rỡ. Kỳ lạ nhất chính là, đôi cánh lớn của nó lại hoàn toàn là kim sắc, toàn thân vàng rực, giống như là được chế tạo từ hoàng kim vậy.
Mà con rắn nhỏ đang chiến đấu với nó, dài không quá ba thước, như một sợi dây tơ màu xanh, toàn thân thanh sắc tinh thuần không mang theo một tia tạp chất. Thanh xà trong vùng rừng núi cũng không hiếm thấy, kỳ dị ở chỗ thanh xà từ đầu đến đuôi phát ra nhiều tia sáng, tựa như xung quanh toàn thân nó có hơn chục con đom đóm giống nhau không ngừng bay tán loạn.
So sánh thanh xà với kim điêu, thân hình chênh lệch rất lớn, nhưng kim điêu rống lên giận giữ, tả xung hữu đột, chợt cao chợt thấp không ngừng tấn công, thanh thế kinh người nhưng thực chất không hề chiếm đuợc ưu thế. Thanh xà thì lại biến đổi linh hoạt, lẩn đông tránh tây, rốt cuộc nhất thời chưa thể thua được.
Điêu xà tranh đấu tất nhiên là Trương Dực Chẩn đã từng được thấy qua, bình thường bất kể là ngũ bộ xà hay là trúc diệp thanh, cùng so sánh với đại điêu, thông thường không địch được quá ba chiêu. Đại điêu chiếm giữ không trung, tốc độ lại nhanh, thường thường chỉ cần một lần lao xuống là đã đem con mồi gắt gao tóm dưới vuốt. Đại điêu xuất trảo vừa chuẩn vừa độc, một trảo là chộp trúng thất thốn, dù cho là độc xà có hung ác có cực độc cũng chỉ đành ngoan ngoãn bị tóm, không còn chút sức nào để phản kháng.
Sở dĩ chàng thiếu niên kinh ngạc bởi vì kim điêu trước mắt mấy lần xuất trảo cực nhanh, mắt thấy sắp chạm được đến gần thân thể của thanh xà, nhưng chung quy vẫn bị thanh xà tránh thoát từ những góc độ khó tin, nắm bắt rất chuẩn, tốc độ cực nhanh, khiến cho chàng thiếu niên đã từng săn bắt rất nhiều độc xà cũng phải âm thầm kinh ngạc: thì ra con rắn này cũng khá lợi hại! Đổi lại bình thường nếu như lúc chàng săn thú gặp phải con thanh xà này, cứ nhận xét qua loa như vậy phỏng chừng chàng sẽ bị chết dưới miệng của thanh xà mất.
Nhưng Trương Dực Chẩn vẫn nhìn thấu được mánh khóe, thành xà này công ít thủ nhiều, hoàn toàn bị vây vào hạ phong. Chỉ là nhìn qua kim điêu có chút kiêng kỵ điểm sáng màu xanh trên thân rắn, chuyên môn tìm khe hở giữa các điểm sáng mà hạ trảo, nhưng điểm sáng xanh trên thân rắn này thực sự quá nhiều, cho nên nhất thời cũng không làm được gì.
Bất quá chàng thiếu niên mắt sáng tâm rõ, thanh xà bị kim điêu bức bách phải không ngừng né tránh, nhìn như nhẹ nhàng thực ra lại cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa thanh xà mỗi lần nhảy lên, điểm sáng trên thân liền ảm đạm đi vài phần. Kim điêu mãnh liệt công kích mấy phát, bỗng nhiên kéo giãn lực độ tấn công, mỗi lần xuất trảo không hề phát ra tiếng gió vù vù, nhẹ nhàng tựa như không dùng sức, nhưng tốc độ vẫn không giảm.
Thanh xà cũng không dám chậm trễ, kim điêu này xuất trảo cực nhanh, mặc dù lực độ giảm đi, nhưng không biết nó xuất trảo lần nào là thực lần nào là hư. Thanh xà cũng không dám đem tính mệnh của mình ra đánh cuộc, cho nên đối với kim điêu bất kể là xuất trảo thăm dò hay là toàn lực, đều dùng hết sức để ứng phó. Kim điêu vốn đã chiếm được thượng phong, cứ như vậy, đối phó với thanh xà càng dễ dàng hơn. Không mất nhiều thời gian, điểm sáng xanh trên thân rắn càng lúc càng mờ, dần dần, điểm sáng cũng không còn dày đặc được như trước nữa.
Trương Dực Chẩn trong lòng kinh hãi, con súc sinh lông giẹt này mà cũng thông linh tính, lại cũng hiểu được phương pháp dĩ dật đãi lao (5). Chỉ sợ không quá chốc lát nữa, thanh xà này sẽ chết dưới trảo của kim điêu mất. Có lẽ do thanh xà còn nhỏ mà đã ra sức phản kháng khiến cho chàng cảm động, Trương Dực Chẩn thưở nhỏ đã phải nếm trải cuộc sống gian khổ đắng cay, tất nhiên là biết rõ trong chốn núi rừng vốn mạnh hiếp yếu, tuy nói trời cao có đức hiếu sinh, nhưng mỗi ngày trong núi rừng số sinh mệnh bị ăn thịt nhiều không đếm xuể. Chàng thiếu niên thường theo chân phụ thân lên núi săn thú khi mùa đông thiếu lương thực, cũng đã săn bắt nhiều động vật như lợn rừng, hươu nai, còn đối với thỏ núi, gà rừng những loại cầm thú nhỏ bé thì cố hết sức buông tha.
Lòng trắc ẩn của chàng thiếu niên trỗi dậy, lập tức không chần chừ, tìm kiếm khắp nơi xem có đồ vật nào vừa tay, chuẩn bị trợ giúp cho thanh xà một chút. Giơ tay lên, lại mới nhớ tới nguyên lai trong tay vẫn cầm cây gậy Linh Không đưa cho chàng, không khỏi bật cười: trong tay đã có sẵn vũ khí dùng được, vừa thẳng vừa dài, so với cành cây lệch lạc xiêu vẹo trên mặt đất còn tốt hơn gấp trăm lần, vì sao lại không dùng chứ?
Chàng thiếu niên tiến từng bước về phía trước, bỗng cảm thấy bị kiềm hãm, giống như di chuyển ở trong nước vậy, thân hình nhoáng lên, một cỗ trở lực rất lớn ập tới. Chàng thiếu niên thiếu chút nữa không đứng thẳng được, vội vàng dùng cây gậy trụ lại, thân hình mới đứng yên được. Lúc này, dường như đã phá tan được một sự cân bằng, đám chim bách linh vẫn đang hoảng sợ lúng túng ở phía sau không tài nào chạy thoát bỗng như được đại xá, kêu lên một tiếng kéo nhau bay đi sạch.
Âm thanh đàn chim bách linh bay đi nhắc nhở chàng thiếu niên, chàng mới nhận ra không biết từ lúc nào núi rừng đã yên tĩnh đến dọa người, không chỉ tiếng kêu hót của đàn chim, tiếng gầm rú của đàn thú, mà ngay cả tiếng nỉ non của côn trùng mùa hè cũng biến mất không thấy đâu, khắp nơi lặng ngắt như tờ, như một phiến rừng chết vậy. Chàng thiếu niên từ khi sinh ra cho tới nay đều sinh trưởng ở vùng rừng núi này, nhưng chưa từng thấy dị tượng như vậy(6).
Ồ... sao cổ quái vậy nhỉ? Lẽ nào thật sự là do một điêu một xà này tranh đấu đã dọa cho đám động vật ở trong rừng thành ra như vậy?
Nhưng mà tình thế cuộc chiến đã không cho chàng thiếu niên suy nghĩ nhiều, bên tai truyền đến một tiếng 'tê tê' rất nhỏ, chỉ trong lúc thiếu niên đang ngây người, tình thế của cuộc chiến đã đại biến: cuối cùng thanh xà cũng không còn khí lực để chống đỡ nữa, điểm sáng trên thân đã chỉ còn có bảy tám chỗ, bị kim điêu chớp thời cơ, một trảo chộp trúng đuôi. May là dưới tình thế cấp bách thanh xà vội vàng vẫy đuôi, mới không rơi vào kết cục bị kim điêu bóp cho dẹp lép, nhưng bị vuốt sắc của kim điêu quét qua, nhất thời trên đuôi hiện ra một vết thương lớn, tiên huyết chảy dài.
Chàng thiếu niên thấy thế, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, bước về phía trước, trong miệng kêu lên:
- Này điêu nhi, con rắn kia còn nhỏ như vậy, tổng cộng cũng không được mấy lạng thịt, ăn nó cũng không đã nghiền, hay là thả nó đi thôi.
Kim điêu dường như hiểu tiếng người, nghe thấy chàng thiếu niên nói chuyện, quay đầu liếc mắt nhìn lại, cũng không để ý đến chàng, giơ song trảo lên chộp thẳng tới đầu của thanh xà. Chàng thiếu niên giận dữ nói:
- Mày giỏi lắm cái con súc sinh lông dẹt kia, tao hảo ngôn khuyên mà mày không nghe, mày cho rằng tao dễ bắt nạt hả? Mày biết tao là ai không? Tao chính là thần săn bắn đại danh đỉnh đỉnh Thái Bình thôn Trương Dực Chẩn, tay không giết lang, một thanh sài đao giết lợn rừng, con điêu nho nhỏ như mày cũng không phải là đối thủ của tao, hôm nay tao tha cho mày khỏi chết, mau mau đi thôi...
Có lẽ là do Trương Dực Chẩn nói ra những lời kiêu ngạo, hoặc là kim điêu ghét chàng ồn ào, dĩ nhiên lại buông thanh xà, duỗi cánh phải ra, tiếng gió thổi ào ào hỗn loạn, như một cái tán cây quạt tới Trương Dực Chẩn. Cánh của kim điêu kia vô cùng lớn, còn cách Trương Dực Chẩn xa hai thước, chàng thiếu niên đã cảm thấy tiếng gió thổi như sấm, sức mạnh như đao, thổi vào trên mặt đau đớn như dao cắt.
Chàng thiếu niên trong lòng hối hận, hoàn toàn không nghĩ tới kim điêu này lại bá đạo như vậy, chẳng những không thèm giảng đạo lý, hơn nữa sức lực lại lớn vô bỉ, chỉ là cơn gió do cái cánh đập tới thôi đã thiếu chút nữa thổi bay chàng rồi, cánh này nếu như thực sự đánh lên người, không mất mạng đương trường mà nói sợ rằng cũng chỉ giữ được nửa cái mạng.
Trương Dực Chẩn lên núi săn thú, cũng đã từng cùng phụ thân đồng thời giết một con lợn rừng, nhưng chưa từng gặp qua con đại điêu nào cường hãn đến như vậy. Sợ hãi có thừa, cây gậy trong tay giơ lên nghênh đón cánh của kim điêu chém tới. Trương Dực Chẩn bị gió thổi cho không mở được mắt, nhưng nghĩ thầm cánh của kim điêu này to như cái nhà, nhắm mắt cũng có thể đánh trúng. Bất quá xem ra cây gậy này đánh lên mình kim điêu e rằng cũng chỉ như là gãi ngứa cho nó mà thôi.
Chàng thiếu niên nhắm chặt đôi mắt, trong lòng la lên: thảm rồi, thảm rồi, thế là chết rồi! Suốt ngày săn thú, không ngờ lại bị con mồi đánh chết, cũng xem như là công bằng. Tiếc là cha mẹ nuôi ta lớn thế này, cứ như vậy mà chết đi, nàng dâu còn chưa lấy, nhi tử còn chưa sinh, ngay cả một người kế thừa hương hỏa cũng không có, thật là đại bất hiếu! Nhất thời trong lúc đó, chẳng biết chàng thiếu niên đã hồ tư loạn tưởng gì ở trong đầu.
Trương Dực Chẩn nhắm hai mắt lại, tự nhiên sẽ không phát giác ra trong mắt của kim điêu hiện lên một tia coi thường và khinh miệt, mà thanh xà ở một bên, dường như cũng giống người cúi thấp đầu xuống, trong mắt toát ra sự thương tâm cùng bất đắc dĩ.
Bên tai nghe thấy 'bộp' một tiếng, sau đó là tiếng kim điêu đau đớn khó chịu nổi kêu lên 'quác quác'. Kình phong trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung, Trương Dực Chẩn vội vàng mở to đôi mắt ra, chỉ thấy kim điêu rơi trên mặt đất, cánh phải lệch đi, rên rỉ không ngớt, hiển nhiên đã bị thương nặng.
Trương Dực Chẩn đại hỉ, không nghĩ tới lực lượng một đập của chàng lại làm trọng thương kim điêu. Xem ra bình thường lên núi đốn củi đã luyện được lực tay hơn người, làm nhiều việc nặng hóa ra lại còn có chỗ tốt như vậy. Vừa nghĩ như thế, chàng thiếu niên vừa xách gậy đi về phía trước vài bước.
Kim điêu xiêu vẹo trên mặt đất, thấy Trương Dực Chẩn đến gần, hoảng sợ bất an lảo đảo đứng thẳng lên, con mắt nhìn chằm chằm vào cây gậy trong tay chàng thiếu niên, tựa hồ không tin một cây gậy nho nhỏ lại có thể đả thương được nó. Trương Dực Chẩn thấy thế, lắc đầu nói:
- Không cần phải sợ, tao sẽ không đả thương mày, mày cứ tự động rời đi là được. Mới vừa nãy mày chịu nghe lời tao có phải tốt không, sớm chạy đi, hà tất phải chịu nỗi khổ một côn này chứ.
Thuở nhỏ chàng cùng với động vật trong núi rừng chung sống đã lâu, có thói quen cùng chúng nói chuyện, cũng chẳng quản kim điêu này có nghe hiểu được tiếng người hay không.
Kim điêu nghe vậy, thần thái cao ngạo, ngẩng cao đầu chăm chú nhìn Trương Dực Chẩn trong chốc lát, rồi chuyển thân rời đi. Đi được vài bước, đột nhiêu huýt dài một tiếng, giương cánh bay lên không trung, thoắt cái liền đã biến mất không thấy đâu. Thấy vậy Trương Dực Chẩn liên tục tặc lưỡi: kim điêu này, bay cũng thật là nhanh, cổ nhân từng nói nhanh như thiểm điện, thật sự là không có gạt người.
Gác lại không đề cập đến việc kim điêu bay đi nữa, Trương Dực Chẩn cúi đầu nhìn thanh xà. Nhưng thấy thanh xà uể oải nằm bất động trên mặt đất, toàn bộ điểm sáng trên thân đã không còn. Trương Dực Chẩn đến gần nhìn, trên đuôi của thanh xà vết máu còn chưa khô, máu tươi vẫn tuôn ra không ngừng, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Mắt thấy thanh xà hấp hối, chỉ sợ cũng không sống nổi.
Trương Dực Chẩn trong lòng ảo não, nguyên bản muốn cứu thanh xà một mạng, một côn đánh kim điêu bỏ chạy, thanh xà lại không chắc có thể sống hay không, cũng thật là xui xẻo. Thở dài một hơi, chàng thiếu niên liền dùng gậy đào một cái hố nhỏ ở bên cạnh dòng suối, đưa tay nhấc thanh xà lên, đến đó định chôn nó xuống.
Không ngờ tay vừa mới tiếp xúc với thân thể của thanh xà, đột nhiên sinh ra biến cố, một khúc thân thể của thanh xà mãnh liệt bắn lên, há mồm hung hăng cắn ngay vào chỗ hổ khẩu tay trái của Trương Dực Chẩn. Thanh xà một kích đắc thủ, cũng không dừng lại, thân thể bắn ra, tõm một tiếng rơi vào trong dòng suối.
Trương Dực Chẩn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, cảm giác máu trong người đang dâng lên, nhất thời không đứng vững ngồi bệt xuống đất, thầm kêu thật là khổ quá, chẳng ngờ hảo tâm lại không được hảo báo, thanh xà kia xem ra nhất định là cực độc, bị cắn trúng một phát này, đâu còn giữ được mạng nữa?
oO0Oo