Phương Kiếm Minh làm sao có thể để cho hắn đánh trúng, bất ngờ sử dụng chiêu 'Lão Thụ Bàn Căn', cả người xoay tròn tránh sang một bên, tiếp đó sử dụng công phu 'Không Thủ Như Bạch Nhận', muốn đoạt lấy cương giản của tử y nhân.
Trên mặt tử y nhận hiện lên nụ cười lạnh lẽo, nổi giận quát lớn: "Muốn chết!", không đợi chiêu thức của cương giản hoàn thành đã vội sử dụng một thức 'đẩu chuyển tinh di', cương giản mang theo kình phong mãnh liệt nhắm thẳng vào lòng bàn tay của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh cười nói: "Muốn chết ư, tiếc là chưa chắc thế!" Cả người bật về sau, phóng lên, bay lượn như chim, phóng qua đầu của tử y nhân.
Tử y nhân không ngờ Phương Kiếm Minh lại lớn mật như thế, dám dùng tay không đối chiêu với hắn, hơn nữa lại không để ý đến kình lực từ cương giản mà bay qua trước mặt hắn, lập tức xoay tay đánh ra một giản.
Một tiếng 'đương' vang dội, cổ tay của tử y nhân tê rần, suýt tý nữa là cương giản đã rời khỏi tay, hắn vội vận nội gia chân lực, nắm chặt cương giản, quay đầu lại nhìn.
Thấy được trong tay của Phương Kiếm Minh là một thanh tiêu màu lam, lộn một vòng trong không trung rồi hạ xuống, hét lớn: "Lợi hại, lợi hịa, khí lực của ngươi đúng là không nhỏ!"
Tử y nhân kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ: "Không ngờ tiểu tử này lại có nội công thâm hậu như thế, nếu muốn thắng hắn cũng rất khó khăn, tên tiểu tử này kiếm đâu ra thanh tiêu kia, cương giản của mình vốn là được bách luyện mà thành, mà lại không thể chấn vỡ được thanh tiêu của hắn!" Nghĩ thế thì hắn đưa mắt nhìn về thanh tiêu trong tay Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh giơ thanh tiêu trong tay lên, cười nói: "Đối phó với người như ngươi thì không cần phải xuất đao, ta sẽ dùng thanh tiêu này đùa với ngươi!"
Tử y nhân cố nén lửa giận trong lòng, hỏi: "Tiểu tử, thanh tiêu của ngươi tên gì?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Cần gì phải biết tên của nó, nếu có thể đánh được người thì nó là bảo bối tốt!"
Tử y nhân thấy hắn không nói thì trong lòng cũng thầm nghi ngờ, cười khằng khặc, nói: "Ngươi đã có bảo bối tốt như thế mà lại dám xuất ra, hôm nay lão tử sẽ đoạt lấy nó!"
Tiếng nói còn chưa dứt thì đã phóng người đến, xuất ra một chưởng, Phương Kiếm Minh rùng mình, thầm nghĩ: "Lão quái này sử dụng công phu gì? Xem ra có điểm quái dị, tốt nhất là không nên tiếp chưởng lực của hắn!"
Nghĩ vậy hắn liền vung lam triều tiêu trong tay lên, vài tiếng gió ô ô vang lên, nghiêng người tránh chưởng, tử y nhân cười lên quái dị, chuyển tay, một chưởng nhắm thẳng về phía ngực của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh cười lạnh, nói: "Ngươi tưởng rằng ta sợ à!" Cổ tay của hắn run lên, lam triều tiêu đánh ra.
Tử y nhân lộ ra thần sắc vui vẻ, chưởng hóa thành trảo, chụp lấy lam triều tiêu, cổ tay của Phương Kiếm Minh khẽ động, vận lực vào lam triều tiêu, một chiêu 'đả xà thất thốn' được sử ra, lam triều tiêu đổi hướng đánh thẳng về huyệt 'Lao Cung' trong lòng bàn tay của tử y nhân.
Tử y nhân cười nói: "Đến hay lắm!"
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, hắn lại chuyển trảo thành chưởng, bạo phát nội gia chân lực, cổ tay trầm xuống, đánh lên lam triều tiêu, một tiếng 'bồng' vang lên, cùng lúc đó hắn cũng vung cương giản lên nhắm thẳng về phía đầu vai trái của Phương Kiếm Minh, nhất chiêu nhị thức, nhanh như lôi bạo, diễn ra cực nhanh.
Phương Kiếm Minh hừ một tiếng, dưới thế công liền sử dụng thân pháp 'kỳ lân bát biến', một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, tám nhân ảnh vây quanh tử y nhân, liên tiếp đánh ra mười tám chiêu, những tiếng ô ô từ lam triều tiêu vang lên không ngừng, khi nó lọt vào tai của tử y nhân thì hắn có cảm giác như là tiếng âm phù đòi mạng.
Tử y nhân liên tiếp thối lui, cố gắng bảo vệ mạch môn của mình, hắn muốn phản chiêu nhưng không có cơ hội.
Phương Kiếm Minh liên tiếp tấn công bức đối phương hối hả lui về sau, càng đánh càng nhanh, không cho đối phương cơ hội thở dốc. Dần dần bức tử y nhân lui về bên cạnh tên 'Cửu ca'.
Từ lúc động thủ đến giờ, tên 'Cửu ca' này chỉ đứng ở một bên quan chiến, không phải là hắn sợ mà là hắn đang bị trọng thương, hắn bị Phong Linh đánh trúng một bổng há có phải là thương thế tầm thường, nếu hắn muốn động thủ thì cũng được, nhưng hắn vốn gian trá, tâm cơ không nhỏ, một khi động thủ thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến thương thế, cho nên hắn dứt khoát không động thủ, thứ nhất là muốn quan sát tình hình, thứ hai là thăm dò thực lực song phương.
Hắn quan sát một lúc lâu, cảm giác được hôm nay có chín phần là hắn không thể trốn thoát, mặc dù có đến sáu người đến trợ giúp hắn và ai cũng có bản lãnh cao siêu, tuyệt không dưới hắn, nhưng, lão đổ tài kia lại có võ công còn cao hơn, một mình lão đấu hai người mà lại còn có vẻ thong thả, cho dù có thêm hai người nữa thì e rằng cũng không phải là đối thủ của lão, còn hán tử có tướng mạo đường đường chính chính kia thì hắn không nhận ra được võ công của người đó, vì người đó sử dụng chiêu thức không phải là cao minh gì, chỉ là những môn công phu tầm thường, tựa như 'Hắc Hổ Đào Tâm', 'bạch hạc lượng sí' vân vân, chứ không phải là những chiêu thức tao nhã, những công phu hoa lệ, ấy thế mà chưởng phong, quyền phong thậm chí là kình khí của hai người kia phát ra mạnh mẽ mà không thể nào đến gần cơ thể hắn được, vẫn còn cách khoảng một trượng. Tựa hồ như hắn không cần sử dụng đến kinh khí, một tay, chỉ nam đánh bắc, giương đông kích tây, hai người kia sử dụng ra cả bản lĩnh lợi hại nhất của mình mà vẫn không thể làm gì được, càng đánh càng cảm thấy ruột gan phát lãnh, cả đời bọn họ chưa từng nhìn thấy đấu pháp cổ quái như thế, và cũng chưa từng có cảm giác lực bất tòng tâm như lúc này, bọn họ có cảm giác rằng đối phương có thể kết thúc tính mạng của họ bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn muốn thì không gì là không thể.
Nhưng Cửu ca lại không nhận ra được điều này, hắn chỉ thấy ba người càng đánh càng chậm, động tác thong thả, giống như sên bò, mặc dù hắn biết là có điều cổ quái trong đó nhưng không nhận ra được, nên cũng không biết ai là người thắng, vì thế hắn cũng không để trong lòng lắm, điều làm cho hắn không an tâm nhất chính là Ngô Thế Minh và người có đôi tai nhọn kia.
Hai người đã giao đấu hơn trăm chiêu, Ngô Thế Minh càng đánh càng điên cuồng, sử dụng toàn bộ bản lĩnh, quả thực là hắn dùng đến đấu pháp liều mạng, hắn đánh như thế khiến cho đối phương cảm thấy không chịu nổi.
Thật ra xét về bản lĩnh chân chính thì người đó chưa chắc thua kém Ngô Thế Minh, nhưng tục ngữ có câu: Ngang ngược sợ lỗ mãng, lỗ mạng sợ liều mạng. Ngô Thế Minh quyết tâm liều mạng, muốn đánh bại đối phương, sử dụng công pháp mạng như vũ bão, và chỉ nhằm vào huyệt đạo của đối phương, công phu đả huyệt của Thiếu Lâm Tự vốn là nhất tuyệt trong võ lâm. Người đó phải vận công lực đến mức cao nhất, thấy chiêu đối chiêu, đánh cho đến lúc này thì chân khí đã tiêu hao rất nhiều, khí lực giảm sút, mà côn pháp của Ngô Thế Minh vẫn cuồng bạo như cũ, trong lòng hắn thầm mắng: "@#$%^, vì cái tên tiểu tử này, có thể phải bỏ mạng lại, mặc dù cấp trên coi trọng hắn nhưng lão tử cũng không nhất thiết phải liều mạng, dù sao hai người kia có võ công cao thâm khó lường, khó mà chiếm được lợi thế, tốt nhất là nên lưu lại chút sức lực, nếu không ổn thì chạy trước thôi!" Hắn càng đánh càng không có ý muốn chiến đấu nên bị Ngô Thế Minh bức phải cuống quít lui về sau.
'Cửu ca' nhìn về phía bên này, nhướng mày, đang muốn tiến lên hỗ trợ thì chính lúc này tử y nhân bị Phương Kiếm Minh bức lui về sau đến gần chỗ hắn, hắn đảo mắt nhìn qua, quyết định ra tay 'tương trợ' cho tử y nhân, cổ tay đưa về sau, một tiếng 'tranh' vang lên, bảo kiếm được rút ra, phi thân lên, đâm kiếm về phía một thân ảnh của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh thi triển thân pháp kỳ lân bát biến, người ngoài nhìn thấy là tám thân ảnh chớp động, chiêu kiếm này của 'Cửu ca' hướng thẳng về một trong số đó, Phương Kiếm Minh rùng mình, thầm nghĩ: "Người này có nhãn quang độc đáo, có thể biết được chân thân của ta!" Cổ tay hắn run lên, 'đinh' một tiếng, mũi kiếm đâm vào lam triều tiêu.
Hai người vừa hợp lập tức phân, vừa giao chiêu với Phương Kiếm Minh, 'Cửu ca' ngưng mắt nhìn lên, lúc này mới thấy rõ tướng mạo của Phương Kiếm Minh, sắc mặt biến đổi, hét dài, bất chấp trọng thương trong cơ thể, quát: "Thì ra là tiểu tử nhà ngươi! Lần trước phá hủy đại sự của lão tử, lão tử còn chưa tìm ngươi tính sổ, tiền bối, để ta xử lý tên tiểu tử này!"
Tử y nhân vừa chịu khổ dưới tay Phương Kiếm Minh, trong lòng đang buồn bực, muốn giết hắn để hả giận, nhưng đảo mắt nhìn qua thì thấy 'lão đặng' đang bị Ngô Thế Minh công kích, tình thế nguy hiểm, trong lòng ngẩn ra, thầm nghĩ: "Lão đặng ơi lão đặng, ngươi lại làm gì thế này!" Phóng người đi, cương giản lại vung ra, bắt lấy mộc côn của Ngô Thế Minh, cười khằng khặc nói: "Trước tiên giải quyết tiên tiểu tử này đã!"
Ngô Thế Minh cười lớn: "Hảo, để ta xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!" Mộc côn đảo hướng, ngăn cương giản lại, đầu côn di chuyển bất định, thật hư khó dò, đánh về phía đối phương.
Tử y nhân quát lớn một tiếng: "Triệt thủ!" Cương giản xuất ra liên hoàn tam giảo, nội lực hùng hậu, ý đồ muốn đánh bay mộc côn trong tay của Ngô Thế Minh.
Ngô Thế Minh cười lạnh: "Ngươi muốn lão tử rút tay ư, lão tử không rút!" Ngón trỏ duỗi thẳng, đâm vào huyệt 'du phủ' ở ngực đối phương, thế đến mãnh liệt, trầm nhược vạn quân.
Hai người cách khá xa nhau, nhưng một chiêu này vừa sử ra là đến liền, tử y nhân vội xuất chưởng, chưởng phong khiến cho thân hình của Ngô Thế Minh không vững, bị kềm lại, nhân lúc này tử y nhân vội thối lui, tránh khỏi một kiếp.
Trên người tử y nhân xuất đầy mồ hôi lạnh, vì khinh thường địch mà suýt tý nữa là bị trọng thương, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: "Thằng nhãi này không ngờ cũng là một cao thủ, cứ tưởng rằng lần này vào võ lâm sẽ ít gặp đối thủ, không ngờ lại gặp được hai tên hậu sinh mà có võ công cao thâm như vậy!"
Hai người bọn họ giao thủ chỉ trong nháy mắt, nhưng 'lão đặng' cũng tranh thủ được cơ hội thở dốc, nhìn thấy nhất chỉ của Ngô Thế Minh thì sửng số, chợt cười lớn, nói: "Kim Cương Chỉ của Thiếu Lâm Tự! Ngươi là người của Thiếu Lâm Tự?"
Hắn vừa dứt lời, Phương Kiếm Minh chợt lóe lên một ý trong đầu, bừng tỉnh, nói: "Hay lắm, thảo nào ta thấy ngươi quen quen, thì ra ngươi đã chạy đến đây, tên thải hoa tặc!"
Những tiếng 'đinh đinh' vang lên liên tiếp, trong lúc Phương Kiếm Minh lên tiếng thì hắn và đối phương vẫn liên tiếp ra chiêu, ba mươi sáu kiếm và ba mươi sáu tiêu, kiếm ảnh tung bay, tiêu ảnh tung hoành, kiếm tiêu va chạm, phát ra những thanh âm chói tai, hai người khắc phân khắc hợp, khắc hợp khắc phân, cát đá mịt mù.
Cửu ca vừa hạ xuống thì hừ một tiếng, tay ôm đầu vai, chau mày, trở cổ tay nhìn bảo kiếm trong tay, thanh kiếm của hắn cũng là vật phi phàm, nhưng lúc này đã có không ít vết nứt, một thanh kiếm thượng đẳng, chẳng những không thể chém được bảo tiêu của đối phương mà ngược lại còn bị hủy hoại, có thể thấy được thanh tiêu trong tay Phương Kiếm Minh là kỳ trân dị bảo.