Người kia vung tay áo, hai chân chạm đất, tiến lại gần, đỡ lấy tay Phương Kiếm Minh, cảm thấy lạ, hỏi: "Vị thiếu hiệp này, hà cớ gì mà làm thế! Thí chủ làm thế là khiến lão tăng tổn thọ, lão tăng không chịu nổi!"
Lão thầm vận chân lực muốn nâng Phương Kiếm Minh dậy, không ngờ Phương Kiếm Minh cũng vận khởi nội lực, quỳ tại chỗ, không nhúc nhích, nội lực hai người chạm vào nhau, Phương Kiếm Minh bật người lên, còn lão tăng thì lui về sau ba bước, lộ vẻ kinh ngạc, Phương Kiếm Minh thất sắc, nói: "Sư bá tổ, đệ tử không phải cố ý, xin sư bá tổ đừng trách, đệ tử tham kiến sư bá tổ!"
'Bộp', hắn lại quỳ xuống đất. Lão tăng xoay người, hai tay hợp lại trước ngực, nói: "A di đà phật, lão tăng thật sự không thể tiếp nhận, thiếu hiệp, ngươi là đệ tử của ai, sao lại làm vậy?"
Phương Kiếm Minh kinh ngạc kêu lên một tiếng, nói: "Sư bá tổ, đệ tử là Kiếm Minh đây, sư bá tổ, người còn nhớ Kiếm Minh chứ?"
Lão tăng suy nghĩ một chút, sau đó sắc mặt mừng rỡ, nói: "Con là Minh nhi, Minh nhi, thật sự là con sao?"
Phương Kiếm Minh kêu lên: "Sư bá tổ, tám năm trước, sau khi rời khỏi Thiếu Lâm Tự thì đệ tử vẫn chưa được gặp lại sư bá tổ, thật không ngờ hôm nay lại gặp nhau như thế này, sư bá tổ, mấy năm nay người vẫn khỏe chứ?"
Lão tăng mừng rỡ, vội kéo hắn đứng dậy, cười nói: "Đứng lên mà nói, không phải lạy, không ngờ con đã cao lớn như thế rồi. Mấy năm nay con đã đi đâu, nghĩa phụ của con, đao thần tiền bối đâu?"
Phương Kiếm Minh thấy Ngô Thế Minh vẫn quỳ dưới đất, cúi đầu không nói lời nào, lập tức quỳ xuống theo, lăng tăng ngạc nhiên nói: "Minh nhi, sao con lại làm vậy?"
Phương Kiếm Minh nói: "Sư bá tổ, Minh nhi muốn cầu xin người!"
Lão tăng hơi ngẩn ra, nhưng sau đó lại nghiêm mặt, nói: "Minh nhi, con không cần phải nói, sư bá tổ biết ý của con, con đứng lên trước, có chuyện gì thì nói sau!"
Phương Kiếm Minh nói: "Sư bá tổ, nếu người không đồng ý thì Minh nhi sẽ không đứng lên, Minh nhi xin người!"
Lão tăng thở dài, ngẩng đầu lên nhìn lên cao, không hề nhìn Ngô Thế Minh một cái, chậm rãi nói: "Nếu Minh nhi đã nói như thế thì ngươi cũng đứng lên đi!"
Phương Kiếm Minh mừng rỡ, cùng Ngô Thế Minh đứng dậy, Ngô Thế Minh cúi đầu, không dám nhìn lão tăng. Lão tăng hừ một tiếng, nói: "Hoa bang chủ ở đâu?"
Lưu kiến giơ tay lên, ra hiệu cho đệ tử cái bang lui xuống, cười nói: "Đại sư là phương trượng Thiếu Lâm Tự, Đại Phương thiền sư?"
Lão tăng mỉm cười, chắp tay chào hỏi lưu kiến một cái, nói: "A di đà phật, lão nạp lỗ mãng, mong thí không không trách!"
Lưu kiến thầm giật mình, nghĩ: "Đại Phương thiền sư thần công cái thế, hôm nay thấy được quả nhiên danh bất hư truyền!" Miệng vội nói: "Không dám, không dám, tại hạ họ Lưu, tên một chữ Kiến, là đà chủ phân đà cái bang ở Hàng Châu, vừa rồi đắc tội xin đại sư thứ lỗi!"
Đại Phương cười nói: "Lưu đà chủ, chúng ta không cần phải khách sáo nữa, xin mời bang chủ của các người ra, lão lạp có chuyện muốn thỉnh giáo!"
Lưu kiến nói: "Việc này ..."
Ngô Thế Minh nói: "Sư bá tổ, hoa đại ca đang chữa thương cho lão đổ tài, tạm thời không thể gặp người, sư ..."
Đại Phương quát: "Làm càn, không biết lớn nhỏ, còn ra thể thống gì?"
Ngô Thế Minh đỏ mặt, nói: "Sư bá tổ, đệ tử biết năm đó là đệ tử không đúng, nhưng ..."
Đại Phương cả giận nói: "Còn dám nhiều lời!" Xuất ra một chưởng, đánh về phía Ngô Thế Minh, Ngô Thế Minh nhấc tay lên, 'bịch' một tiếng, Ngô Thế Minh lùi về sau từng bước, thân hình của Đại Phương khẽ lung lay, Đại Phương giận dữ, quát: "Còn dám phản kháng, tốt, tốt lắm, tám năm không gặp, ngươi càng lúc càng lớn mật, ngay cả sư bá tổ cũng dám đánh!"
Lão nhấc tay đánh ra một chưởng, lần này Ngô Thế Minh không dám phản kháng, 'bộp', trên mặt trúng một chưởng, Ngô Thế Minh quỳ xuống, cúi đầu, không nói hiển nhiên là không thể nhận sai.
Phương Kiếm Minh và Tôn Khổ Nhi đồng thời kinh hổ: "Sư bá tổ (đại sư), hạ thủ lưu tình!"
Tôn bà bà tính tình nóng nảy, đã sớm không chịu nổi, đứng dậy quát lớn: "Lão hòa thượng, lão làm thế là có ý gì? Muốn đánh là đánh sao, tùy theo ý lão hay sao?"
Ánh mắt của Đại Phương khẽ nhấc, nói: "Vị thí chủ này, xin thứ cho ánh mắt kém cỏi của lão nạp!"
Tôn bà bà cười lạnh nói: "Bốn mươi năm trước lão thân được gọi là Tôn đại nương, lão hòa thượng, lão chính là chưởng môn của Thiếu Lâm Tự?"
Lão tăng nói: "A di đà phật, thì ra là Tôn thí chủ, lão tăng đúng là chưởng môn của Thiếu Lâm Tự, pháp danh Đại Phương!"
Tôn bà bà nói: "Lão hòa thượng, lão đừng hòng ở trước mặt lão thân mà lên mặt kẻ cả, mặc dù lão thân tuổi không bằng lão, nhưng cũng không quen nhìn người khác đánh mắng hậu sinh vãn bối, không sai, trước kia hắn vốn là đệ tử của Thiếu Lâm Tự, nhưng hắn không muốn làm hòa thượng, không muốn ăn chay niệm phật, cho nên hiển nhiên là ra khỏi Thiếu Lâm Tự, lão cần gì phải làm khó hắn?"
Đại Phương mỉm cười, nói: "A di đà phật, Tôn thí chủ, lão nạp không phải làm khó hắn mà là đang dạy bảo đệ tử, chuyện này không liên can đến thí chủ!"
Tôn bà bà nói: "Ai nói lão thân và hắn không có liên quan, lão thân đã nhận hắn làm nghĩa tôn, lão muốn 'dạy bảo' hắn, trừ khi là 'dạy bảo' cả lão thân, nếu không, lão thân không muốn thấy!"
Đại Phương tu dưỡng rất tốt, khẽ cười, nói: "Không dám, không dám! A di đà phật, Tôn thí chủ, Giác Điên là đệ tử của Thiếu Lâm Tự, tục ngữ có câu: Nhất Nhật Vi Sư, Chung Thân Vi Phụ, lão nạp 'dạy bảo' hắn, đó là chuyện đương nhiên, xin Tôn thí chủ không nên can thiệp!"
Tôn bà bà hừ một tiếng, gằn cười, nói: "Thiếu Lâm Tự xem ra cũng rất giỏi, lão hòa thượng, cái đạo lý chó má này mà cũng nói ra, lão thân không muốn nhiều lời, cho dù lão có là tổ phụ của hắn thì cũng không được bắt buộc hắn làm hòa thượng!"
Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều biến sắc, những lời này đối với cao tăng đức cao vọng trọng mà nói thì có vẻ hơi quá, Đại Phương mặc dù tu dưỡng tốt nhưng vẫn không chịu nổi, giận dữ, nói: "Giác Điên, Bà bà của ngươi thật lợi hại, lão nạp không phải là đối thủ của nàng, hôm nay lão nạp phát hiện được tung tích của ngươi, ngươi muốn cùng lão tăng về Thiếu Lâm Tự hay không, chỉ cần nói một lời!"
Ngô Thế Minh nghe xong thì sắc mặt đại biến, trên mặt mang theo vẻ thống khổ, vặn vẹo, đau đớn, sau đó dường như có quyết định, hổ lệ tuôn trào, dập đầu ba cái với lão tăng, nói: "Chưởng môn sư bá tổ, xin thứ cho đệ tử bất hiếu, tạm thời đệ tử còn chưa muốn quay về Thiếu Lâm Tự, đệ tử căn bản không phải là người trong phật môn, chưởng môn sư bá tổ, xin người đừng ép đệ tử, đệ tử biết người đối xử rất tốt với đệ tử, nhưng lần này, cho dù đệ tử có bị sư bá tổ phế bro võ công thì đệ tử cũng nguyện ý!"
Lão tăng tức giận, chỉ tay vào hắn, run cả giọng, nói: "Ngươi ... Ngươi ... Thật là khiến lão nạp tức chết!"
Phương Kiếm Minh và Tôn Khổ Nhi đồng thời quỳ xuống, Phương Kiếm Minh nói: "Sư bá tổ, Giác Điên sư huynh không phải là chủ tâm muốn chọc giận người, xin sư bá tổ đừng trách, đệ tử xin người!"
Tôn Khổ Nhi nói: "Đại sư, tiểu nữ Tôn Khổ Nhi, cầu xin người đừng trách Thế Minh ca, huynh ấy không phải cố ý, nếu người mốn trách phạt thì hãy trách phạt tiểu nữ, tiểu nữ không biết cái gì gọi là Lễ Nghi Nhân Hiếu, nhưng Thế Minh ca nói với người như vậy là không đúng, tiểu nữ chỉ mong đại sư từ bi, tha cho Thế Minh ca!"
Lão tăng nhìn nàng, rồi lại nhìn Ngô Thế Minh, trong ánh mắt hiện lên vẻ thương tiếc, thầm nghĩ: "Thôi!" Miệng khẽ nói: "Oan nghiệt, oan nghiệt, lão tăng cũng không phải người vô tình vô nghĩa, chỉ là ... Ài ... Các người không hiểu dụng tâm cũa lão nạp, nếu biết hôm nay, thì lúc cầu cần gì phải thế, a di đà phật!"
Tiếng nói chưa dứt, hai vai khẽ động, tiến ra đại sảnh, biến mất, Phương Kiếm Minh vội chạy ra đại sảnh, hô lớn: "Sư bá tổ, sư bá tổ, người đừng đi, Minh nhi còn có rất nhiều chuyện muốn nói!"
Từ xa vang lại tiếng nói của lão tăng: "Minh nhi, không cần phải nói! Sư bá tổ còn có chuyện quan trọng bên mình, nên phải đi, sư phụ và sư tổ của con vẫn khỏe, con hãy yên tâm, khi nào rãnh hãy trở về Thiếu Lâm Tự một chuyến, họ cũng rất nhớ con, nghĩa phụ của con, đao thần tiến bối, cũng mời đến Thiếu Lâm Tự một lần!"
Lão tăng càng chạy càng xa, lão đã đi, ý đã tuyệt, Phương Kiếm Minh có đuổi theo lão thì cũng làm được gì! Phương Kiếm Minh đuổi theo hơn mười dặm thì không còn bóng dáng lão, Phương Kiếm Minh cố nến buồn đau, giảm cước bộ, tám năm qua, hắn thường xuyên nhớ đến Thiếu Lâm Tự, nhất là chưởng môn sư bá tổ và sư phụ. Mặc dù hắn có sư tổ, nhưng sư tổ lại không thường xuyên gặp mặt hắn, hơn nữa tính tình của sư tổ hắn dường như lãnh đạm, không thân hòa bằng chưởng môn, cho nên trong lòng hắn, địa vị của sư bá tổ còn hơn cả sư tổ.
Thật ra hắn như vậy cũng là do năm đó chính Đại Phương là người cứu hắn và đưa về Thiếu Lâm Tự, tiểu hài tử trời sinh mẫn cảm, năm đó Đại Phương cứu hắn, trên đường về Thiếu Lâm Tự, mặc dù đa số thời gian là hắn ngủ, nhưng mỗi khi ăn cơm, uống nước đều là do đích thân Đại Phương lo cho hắn, cho nên trong tâm linh, hắn đã coi lão như thân nhân.
Phương Kiếm Minh thấy Đại Phương không còn bóng dáng thì không thể làm gì khác hơn là quay trở lại, đi được nửa đường thì chợt nhớ đến Long Bích Vân và Long Nguyệt, mấy ngày nay, do bận rộn cho nên hắn không có ở chung với các nàng, lúc này đã rãnh rỗi, tốt nhất là nên trở về, dù sao thì thương thế của lão đổ tài cũng đã có Hoa Thiên Vân cứu chữa, căn bản không phải lo lắng, còn chuyện của Ngô Thế Minh, cho dù hắn có trở về thì cũng không làm được gì, chỉ có thể để cho Tôn Khổ Nhi an ủi hắn thôi, nghĩ đến lúc nãy Tôn Khổ Nhi vì Ngô Thế Minh mà quỳ xuống cầu xin trước mặt Đại Phương thì Phương Kiếm Minh cũng cảm động, thầm nghĩ: "Thế Minh ca, tình ý của Tôn tỷ tỷ đối với huynh như thế, nếu huynh đã không xuất gia làm hòa thượng thì hãy đối đãi tốt với Tôn tỷ tỷ!"
Hắn vừa đi vừa nghĩ, chuyển người qua một khúc cua, đi vào một con đường cái, có tiếng vó ngựa truyền đến, lúc đầu tiếng vó ngựa không lớn, nhưng nhanh chóng dồn dập như sấm giật, có hơn mười khoái mã đang phi nước đại trên đường, Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn lại thì thấy ở ngoài hơn hai mươi trượng, một đội nhân mã đang phóng đến, người trên ngựa thì đầu đội đâu lạp, toàn thân bạch y, lưng đeo trường kiếm, từ trang phục có thể nhận ra được đó chính là cẩm y vệ.
Phương Kiếm Minh vội tránh sang một bên, lẩn vào đám đông, nhóm cẩm y vệ di chuyển rất nhanh, không bao lâu thì đã mất bóng, chỉ còn tiếng vó ngựa vang vọng từ xa, tiếng vó ngựa dồn dập như đập lên ngực của người nghe.
Một lão hán thở dài, nói: "Đám cẩm y vệ này thật là kiêu ngạo ngang ngược, lần này không biết lại đến phiên ai gặp xủi quẩy đây!"
Một tráng hán nói: "Cẩm y vệ chỉ kiêu ngạo không còn đỡ, bọn Đông hán #$%^& mới thật sự không phải là người, không có con cái nối dõi, tốt nhất là bọn chúng nên ở lại trong cung vĩnh viễn, đừng nên ra ngoài, mỗi lần chúng ra ngoài là lại bắt đi một hóm người, những người bị bắt đi phải chịu sự thống khổ vô cùng!"