Một người thấp ốm nói: "Vương đại ca, nói nhỏ thôi, đừng để bọn chúng nghe, huynh cũng không phải không biết bọn chúng độc ác thế nào!"
Tráng hán nói: "Nhưng ta không quen nhìn, ngươi nói hoàng thượng dưỡng trứ bọn người này làm gì? Ngoại trừ ức hiếp dân chúng ra thì còn có thể làm được chuyện gì?"
Lão hán cười khổ nói: "Vương lão đại, bớt nói đi, cũng may ở đây đều là bằng hữu tốt, nếu không thì chúng ta cũng bị ngươi liên lụy rồi!"
Tráng hán hừ một tiếng, sau đó không nói nữa. Tai mắt của Phương Kiếm Minh linh mẫn, mặc dù đứng cách bọn họ khá xa nhưng vẫn nghe rõ được, thầm nghĩ: "Hiểu biết của chững bình dân này so ra còn hơn hoàng thượng nhiều, nếu mỗi người của đại minh đều có ý nghĩ như thế thì sẽ không lo không được quốc thái dân an, cũng không phải lo sợ Ngõa Thứ nhiều lần xâm phạm biên cương!"
Trở lại đại viện, muốn tìm Long Bích Vân, không ngờ Long Bích Vân không có ở trong phòng, tiểu Đồng nói nàng dẫn theo Long Nguyệt ra ngoài, còn về phần làm gì thì nàng không rõ, chỉ có dặn lại là nếu Phương Kiếm Minh trở về thì nhắn lại cho hắn đến 'Phong Linh Độ Khẩu', Phương Kiếm Minh nghe xong thì ngẩn ra, thầm nghĩ: "Vân nhi đến Phong Linh Độ Khẩu làm gì? À, đúng rồi, chắc là đi gặp các vị tiền bối, thuận đường xem A Mao."
Nghĩ đến Kỳ Lân Thử, trong lòng hắn vui hẳn, mấy ngày nay không biết Dược Tiên đã dùng biện pháp gì để đối phó với nó, chỉ sợ rằng tiểu tử này đang mắng Phương Kiếm Minh không nói nghĩa khí, đã đem bán nó, vội dùng cơm, nhìn sắc trời một chút, đến hoàng hôn, thay đổi y phục, một thân hắc y, đắn đo một chút rồi sử dụng thuật dịch dung, cải trang thành một hán tử bình thường, thầm vận côn lực, xương cốt vang lên vài tiếng, vóc người tráng kiện hơn không ít.
Hắn nhìn vào gương, xem lại 'kiệt tác' của mình, có chút đắc ý, cho dù là Long Bích Vân thì cho dù có đứng trước mặt nàng cũng không nhận ra hắn, lặng lẽ đi ra khỏi cửa, không để cho tiểu Đồng nhìn thấy, khi ra đến đường cái thì đèn hoa đã treo lên rực rỡ.
Phương Kiếm Minh đi dọc theo đường cái, đi được vài dăm thì nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền lại, từ tiếng bước chân có thể nhận ra người này thân thủ không kém, tiếng bước chân đến gần, Phương Kiếm Minh quay đầu lại nhìn, thấy được hai người, đầu đội đấu lạp, thân vận bạch y, chính là cẩm y vệ, ngẩn ra, một người quát: "Này, ngươi đang làm gì đó?"
Phương Kiếm Minh không muốn tìm phiền toái, cười hì hì nói: "Hai vị đại nhân mạnh khỏe, tại hạ chỉ là một giang hồ lãng tử, hai vị đại nhân có chuyện gì sao?"
Người kia nghe ngữ khí của Phương Kiếm Minh cung kinh, nên cũng dễ chịu, phất tay, cười nói: "Tốt lắm, ngươi đi đi, huynh đệ, đại nhân ta nói cho ngươi biết, mấy ngày nay, những người trong võ lâm các ngươi tốt nhất là nên an phận một chút, ít gây chuyện đi, ta thấy ngươi lẻ loi một mình, chắc là mới bước chân vào giang hồ, hiển nhiên là cũng có chút bản lãnh, ngươi tự thu xếp đi!"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Đa tạ đại nhân nhắc nhở!" Sau đó bỏ qua hai người, đi đến một ngỏ hẻm, nhìn quanh một chút, không thấy ai theo dõi, thi triển khinh công, tựa như một làn khói vượt qua các mái nhà. Không lâu sau đã đến Phong Linh Độ Khẩu.
Lúc này Phong Linh Độ Khẩu khác hẳn so với ban ngày, dòng sông nhỏ dưới chân núi được nguyệt quang soi rọi, xinh đẹp dị thường, nước sông nhẹ lưu động, tựa như một khúc ca, làm dịu đi những muộn phiền trong lòng, tẩy sạch bụi trần thế, mặc kệ là vinh hoa phú quý, hay là danh lợi, được mất, cũng chỉ là mây khói, trước dòng sông nhỏ này, chúng trở nên mờ mịt, nhỏ nhoi.
Phương Kiếm Minh thưởng thức cảnh sắc xung quanh, thong thả bước về phía dòng sông, khi đến trước dòng sông khoảng năm trượng thì đột nhiên phát hiện ra điều không ổn, mơ hồ phát hiện ra có không ít người ẩn nấp tứ phía, mặc dù những người này đã cố gắng ẩn nấp, nhưng dù sao Phương Kiếm Minh cũng là cao thủ chân chính, vừa phát hiện có điểm lạ là lập tức lặng lẽ phát ra kình khí dò xét, cảm nhận được những góc tối khắp bốn phía của Phong Linh Độ Khẩu có ít nhất mười mấy người ẩn nấp, nếu như hắn tính không sai thì hẳn là có mười bốn người. Những người này phân bố tứ phía, hiển nhiên là nhằm vào Dược Tiên.
Sau khi phát hiện ra bọn họ thì Phương Kiếm Minh giật mình, thầm nghĩ: "Những người này có lai lịch gì? Sao lại mai phục ở nơi này, phong linh đâu, nàng đã đi đâu?"
Hắn dừng chân, nhìn về phía gian nhà gỗ, bên trong lộ ra ánh đèn, trầm tư một lúc, cố ý ho khan một tiếng, tiếng cửa mở khẽ vang lên, một thân ảnh mềm mại uyển chuyển xuất hiện dưới ánh trăng, Phương Kiếm Minh nhìn lại, là Long Nguyệt, không chờ hắn lên tiếng thì Long Nguyệt đã cười rồi nói lớn: "Phương đại ca, là huynh à?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Đúng vậy, là ta, Nguyệt nhi, muội và Vân nhi sao lại đến đây?"
Đôi chân của Long Nguyệt khẽ chuyển, từng bước đến gần, không biết là trong tay cầm vật gì, huơ đông một cái tây một cái, nói: "Phương đại ca, sao giờ mới đến, muội và tiểu thư chờ cả nửa ngày rồi!"
Nàng vừa đến gần thì khuôn mặt xinh xắn chợt ngẩn ra, thì ra nàng phát hiện người trước mặt không phải là 'Phương Kiếm Minh', Phương Kiếm Minh len lén nháy mắt ra hiệu với nàng, Long Nguyệt khẽ hô lên một tiếng, rồi nói: "Huynh lại đây, đêm nay phong linh tỷ không đưa thuyền qua sông!"
Phương Kiếm Minh à một tiếng, nói: "Thảo nào không thấy nàng!" Nói xong, hai chân dụng lực, phóng qua dòng sông nhỏ.
Khi hai chân của hắn còn chưa chạm đất thì có bốn nhân ảnh từ trong bóng đêm lao ra, dọc theo phương vị của Phương Kiếm Minh, tạo thành một chữ nhất, Long Nguyệt hé miệng cười, tiến đến từng bước, kéo tay Phương Kiếm Minh, nói: "Phương đại ca, theo muội, muội đưa vào!"
Một tay kéo Phương Kiếm Minh, tay còn lại vung lên, hai người nhẹ nhàng rơi xuống bên ngoài sân. Nơi ở của Dược Tiên có bốn gian phòng, ở giữa là phòng chính, hai bên là sương phòng, còn có một gian là phòng bếp, ở trước bốn gian phòng có trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, đa số chưa từng gặp qua, không biết là Dược Tiên kiếm được từ đâu.
Các loại hoa thảo này cũng không cao lớn, cây cao nhất cũng chỉ đến hông của một đại hán, bốn người kia vận sức chờ đợi, vừa thấy Phương Kiếm Minh vượt sông êm đẹp thì kích động, liền tiến lên theo, Phương Kiếm Minh vừa nhấc chân đi thì bọn họ đã đến được chỗ có trồng các loại kỳ hoa dị thảo.
Phương Kiếm Minh quay đầu lại quát: "Các ngươi là ai? Đến như thế là có gì?"
Không ngờ bốn người kia giống như bị điếc, ngơ ngác đứng tại chỗ, Phương Kiếm Minh sửng sốt, Long Nguyệt khẽ cười, ghé tai nói nhỏ vài câu với Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh bừng bình, lộ ra nụ cười quái dị.
Bốn người này thân vận bạch y, mang theo trường kiếm, phía sau đeo đấu lạp, từ trang phục, Phương Kiếm Minh biết bọn họ là người của cẩm y vệ.
Bốn người vẫn đứng yên không nhúc nhích từ lúc tiến vào, chính lúc này, một người hét lớn: "Không ổn, có độc!" Vẻ mặt hoảng hốt, nghiêng qua nghiêng lại tựa như người say rượu, ba người khác thì vẫn không có động tĩnh gì, khi người này vừa ngã xuống thì một người khác chợt hô lên, đánh ra một quyền, tựa như là đang đánh nhau với người khác, nhưng nhìn lực từ quyền của hắn thì ngay cả một tiểu hài tử tám tuổi cũng tạo ra được, sau đó rút trường kiếm bên hông ra, chém đông, chặt tây, sau đó quát lớn, 'ầm', ngã xuống, tựa lên người của cẩm y vệ đã ngã trước.
Người thứ ba thì đột nhiên người khà khà, hai tay vỗ vỗ, hai chân giữ yên, sau đó nhảy lên nhảy xuống, tựa như là rất vui mừng, Phương Kiếm Minh và Long Nguyệt thấy thế thì cười lớn, cẩm y vệ kia nhảy một hồi rồi đặt mông xuống đất, hai tay giơ lên, vẽ một vòng tròn trong không trung, rồi vẽ thêm một vòng thứ hai, hai mắt cụp xuống, nằm thẳng cẳng.
Cẩm y vệ thứ tư có nội công thâm hậu hơn ba người này nhiều, vừ tiến vào thì hắn đã lập tức nín thở tĩnh khí, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không trúng độc cũng không trúng ảo trưởng, vận công lực toàn thân, tứ chi vận lực, phòng ngừa có người công kích, hắn đứng một lúc, cố gắng tiến về phía trước từng bước, nhưng chân vừa chạm đất thì vội giật lùi về, trên trán lấm tấm mồ hôi, giống như là bị rắn cắn vậy.
Phương Kiếm Minh hỏi nhỏ: "Nguyệt nhi, tên cẩm y vệ này xem ra võ công cao hơn ba tên kia, đúng rồi, Vân nhi đâu, các vị tiền bối nữa?"
Long Nguyệt nói: "Họ ở trong phòng, Thiên Đô tiền bối có dặn, chúng ta tạm thời không nên vào, đợi nhân vật lợi hại đến!"
Phương Kiếm Minh nghe xong, thầm nghĩ: "Là ai nhỉ? Chẳng lẽ là thống lĩnh cẩm y vệ?"
Lúc này, trán của tên cẩm y vệ kia đã đẫm mồ hôi, bỗng hắn quát to một tiếng, song chưởng vung lên, trên đỉnh đầu xuất hiện một làn sương trắng, một đoàn kình khí vô hình xoay quanh hắn, khoanh chân ngồi xuống trên cỏ, trên mặt lộ vẻ thống khổ, hô hấp khó khăn, tựa như đang giao thủ với một cao thủ.
Những người khác mai phục ở xung quanh, thấy tình hình của bốn người như thế nhưng vẫn không xông ra tương trợ, lẳng lặng đợi tại chỗ, không hề nhúc nhích, tựa như là đang chờ người đến, cùng đợi lệnh!
Hai nhân ảnh từ trong màn đêm phóng đến như hai làn khói, từ từ đến gần, hai người giảm tốc độ, từng bước đến gần Phong Linh Độ Khẩu.