Hai người vừa tiến đến bờ sông, nhìn thấy hình tình của bốn người kia thì trầm mặt, quát: "Sao lại như thế, các ngươi ra đây hết cho ta!"
Lời vừa dứt, mười cẩm y vệ đang ẩn nấp ở khắp nơi lập tức phóng người lên, đứng thành một hàng ở phía sau hai người, trang phục của họ giống y như của bốn người kia.
Người còn lai đảo mắt nhìn qua Phương Kiếm Minh và Long Nguyệt, cười lớn: "Thì ra là hai tiểu oa oa, gọi người lớn nhà các ngươi ra nói chuyện!"
Hai người kia, một người có vóc dáng cao lớn, hai bên mai đầy râu quai nón, mắt như chuông đồng, vừa lớn vừa tròn, không giận mà uy, thái dương gồ cao, vừa nhìn qua là biết có nội công thâm hậu.
Người còn lại là một trung niên sắc mặt trầm úc, mái tóc dài được cột lại, trên tóc có cắm ngân phiến, hai tay để phía sau lưng, khiến cho người đối diện có cảm giác cao thâm khó lường, người này chính là người gọi các cẩm y vệ ra.
Lão đầu có râu quai nón bước ra, Long Nguyệt đã sớm được dặn dò, mỉm cười, nói: "Tiểu nữ Long Nguyệt ra mắt hai vị thống lĩnh!"
Trung niên nhân hừ một tiếng, nói: "Sao ngươi biết chúng ta là thống lĩnh cẩm y vệ?"
Long Nguyệt cười nói: "Đại nhân xem ra chính là 'Thánh Thủ' Hà Phi danh chấn võ lâm Hà đại nhân!"
Lão đầu có râu quai nón cười ha hả, nói: "Lão Hà, uy phong năm xưa của lão vẫn còn đó, ngay cả một tiểu cô nương cũng biết đến, tiểu cô nương, cô nói xem, ta là ai?"
Long Nguyệt không hề chần chờ, nói: "Đại nhân hẳn chính là Khổng Bá Đoan, khổng đại nhân!"
Lão đầu sửng sốt, thầm nghĩ: "Ta rất ít xuất hiện trên giang hồ, tiểu cô nương này được bao nhiêu tuổi chứ, sao lại cũng biết được ta?"
Thánh Thủ Hà Phi lạnh lùng nói: "Nếu đã biết chúng ta là ai, thì sao không thấy người lớn ra nói chuyện, và sao lại trêu cợt thuộc hạ ta?"
Long Nguyệt nói: "Hà đại nhân, chúng ta không có trêu thuộc hạ của ngài, là bọn hắn không hề chào hỏi, tự mình xông vào, rơi vào trận pháp, việc này sao trách chúng ta được!"
Khổng Bá Đoan gật đầu, nói: "Việc này ta có thể nhận ra được, tiểu cô nương, cô là ai? Người lớn trong nhà là ai?"
Long Nguyệt cười nói: "Khổng đại nhân, ngài sai rồi!"
Khổng Bá Đoan ngạc nhiên nói: "Sai rồi, tiểu cô nương, lời này là co ý gì?"
Long Nguyệt nói: "Thật ra tiểu nữ cũng chỉ là khách mà thôi, không phải chủ nhân nơi này!"
Thánh Thủ Hà Phi nghe xong thì cười lạnh nói: "Tiểu cô nương, cô đã là khách, chúng ta cũng là khách, sao chủ nhân nơi này còn không ra nghênh đón bổn đại nhân?"
Khổng Bá Đoan nói: "Đúng vậy, chủ nhân nơi này là ai?"
Long Nguyệt cười nói: "Hai vị đại nhâ, chủ nhân nơi này có dặn qua, muốn tiểu nữ hỏi hai vị, các người đến nơi này làm gì?"
Khổng Bá Đoan trầm ngâm nói: "Tiểu cô nương, ta nói cho cô biết, những ngày nay, trong thành Hàng Châu đã có không ít người chết, trong đó có một vị công công vô duyên vô cớ mất tích ở Hàng Châu, Thánh Thượng lo lắng, phân phó ta đến đây tìm hiểu, theo người dò xét báo lại, ở gần đây có rất nhiều võ lâm cao thủ, hành tung quỷ bí, cho nên chúng ta đến đây, tiểu cô nương, mau gọi người lớn trong nhà ra, lão phu không có kiên nhẫn đâu!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong đầu thầm nghĩ: "Công công mà họ đến chắc chính là người mà ta giết đêm đó!"
Thánh Thủ Hà Phi này hắn đã từng gặp qua, tám năm trước, tại 'Dự Địa Đệ Nhất Khách Điếm', Thánh Thủ Hà Phi ra tay giáo huấn 'Nhạn Bắc Song Tà', lúc đó Phương Kiếm Minh và sư phụ ngồi dùng cơm ở đó, nên có chút ấn tượng.
Lúc đó, cẩm y vệ có năm thống lĩnh, đại thống lĩnh là Tư Mã Vô Phong, bốn phó thống lĩnh là Thánh Thủ Hà Phi, Kinh Thần Tiên - Vu Đông Hải, còn có một người là Nam Cung Nham, ngày đó cũng tham gia đoạt Thiên Hà Bảo Lục, Khổng Bá Đoan này là người thứ tư.
Hôm nay hai vị phó thống lĩnh cùng đến đây, xem ra vị thái giám bị giết kia có thân phận không nhỏ. Long Nguyệt Khổng Bá Đoan nói, nàng không cho là đúng, mà ngược lại còn cười nói: "Khổng đại nhân, tiểu nữ sợ nói ra người này, hai vị sẽ không biết nói làm sao trước mặt Thánh Thượng!"
Khổng Bá Đoan sửng sốt, nói: "Tại sao?"
Long Nguyệt nói: "Vị tiền bối này đã ẩn cư ở đây nhiều năm, lão nhân gia người không sợ chuyện gì, chỉ sợ có người đến quấy rầy, nếu để cho ngoại nhân biết được lão nhân gia đang ẩn cư ở đây, thì e rằng sẽ khiến cho nhiều người nhàm chán kéo đến!"
Thánh Thủ Hà Phi cười lạnh, nói: "Hắn là ai mà có mặt mũi lớn thế, nếu hắn không ra gặp thì bổn đại nhân sẽ xông vào!"
Long Nguyệt mỉm cười, cũng không có tức giận, nói: "Cũng khó trách Hà đại nhân tức giận, Hà đại nhân, tiểu nữ cả gan hỏi ngài một câu, ngài tiến cung làm phó thống lĩnh khi nào?"
Thánh Thủ Hà Phi ngạc nhiên, cười nói: "Tiểu cô nương, ta không dò xét lai lịch của cô nương, thế nào mà cô nương lại hỏi chuyện của bổn đại nhân!"
Khuôn mặt xinh xắn của Long Nguyệt nghiêm lại, nói: "Hà đại nhân, tiểu nữ không phải chỉ là muốn đùa với ngài!"
Thánh Thủ Hà Phi kinh ngạc, thầm nghĩ: "Tiểu cô nương này, miệng lưỡi lanh lợi, xem ra khó đối phó!" Nói: "Bổn đại nhân tiến cung vào mười tám năm trước!"
Phương Kiếm Minh nghe thế thì suýt cười thành tiếng. Khuôn mặt của Long Nguyệt vẫn thế, hướng sang Khổng Bá Đoan, hỏi: "Khổng đại nhân?"
Khổng Bá Đoan nghe giọng của nàng trịnh trọng, cũng không làm cao, nói: "Lão phu đã ở trong đại nội nhiều năm, từ một giáo úy, đến nay đã là phó thống lĩnh, tổng cổng đã trải qua nhiều đời Thánh Thượng, tóm lại là từ những năm đầu của thành tổ, lão phu đã làm việc cho triều đình!"
Long Nguyệt cười nói: "Vậy là tốt rồi, khổng đại nhân, ngài ở trong đại nội nhiều năm như thế, hẳn là đã nghe nói qua một việc lạ vào ba mươi năm trước?"
Khổng Bá Đoan trầm tư một chút, sau đó sắc mặt đại biến, cả kinh nói: "Tiểu cô nương nói đến ..."
Long Nguyệt gật đầu, cười nói: "Chắc ngài cũng biết chủ nhân nơi này là ai chứ?"
Khổng Bá Đoan nói: "Là ai?" Thanh âm của hắn đã hơi run run.
Long Nguyệt nói: "Chính là vị đại phu diệu thủ hồi xuân năm đó!"
Khổng Bá Đoan kêu lên một tiếng kinh ngạc, nói: "Lão nhân gia người vẫn còn tại thế?"
Long Nguyệt cười nói: "Đương nhiên, khổng đại nhân, lão nhân gia người mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng thân thể vẫn còn tráng kiện. Thế nào? Hai vị còn muốn xông vào nữa không? Nếu ngài đã biết là ai, thì chắc hẳn là biết phải làm thế nào!"
Khổng Bá Đoan gật đầu, nói: "Lão phu biết làm thế nào, xin cô nương giơ cao đánh khẽ, thả thuộc hạ của lão phu ra, khi trở về lão phu nhất định sẽ giáo huấn bọn họ thật tốt!"
Long Nguyệt cười nói: "Không cần phải giáo huấn bọn họ, cũng là do bọn họ xui xẻo thôi!"
Vừa nói vừa đi vào hoa viên, vung ngọc thủ lên, cẩm y vệ đang khoanh chân ngồi dưới đất thờ dài một hơi, dùng tay lau mồ hôi trên trám, đứng lên, ba người nằm trên mặt đất cũng sử dụng một thế 'Lý Ngư Đả Đỉnh' bật người dậy, đứng vững, bốn người đảo mắt nhìn quanh, thấy Thánh Thủ Hà Phi và Khổng Bá Đoan thì kinh hoảng, Long Nguyệt nói: "Các ngươi đi đi!"
Bốn người kia hơi do dự, Khổng Bá Đoan quát: "Các ngươi thật to gan, ai cho phép các ngươi tự tiện xông vào, còn không mau trở về!"
Bốn người kia nghe thế thì làm sao còn dám chần chờ, phi thân bay về phía hai người, chân sau quỳ xuống, kinh sợ nói: "Thuộc hạ làm việc bất lực, xin hai vị thống lĩnh trách phạt!"
Thánh Thủ Hà Phi nói: "Các ngươi đứng lên đi, không phải các ngươi hành sự bất lực mà là các ngươi gặp phải cao nhân, Khổng huynh, huynh xem ..."
Khổng Bá Đoan đưa mắt ra hiệu cho hắn, Thánh Thủ Hà Phi hiểu ý, hai người ôm quyền nhìn về phía mộc ốc, nói: "Tiền bối, ta đến lỗ mang, kinh động đến tiền bối, mong tiền bối không trách!"
Bên trong truyền ra thanh âm của Dược Tiên, nói: "Đây cũng là chức trách của hai người, nếu không có việc gì thì cứ rời đi!"
Hai người Khổng, Hà cùng hô: "Cáo từ!" Rồi mang theo mười bốn cẩm y vệ rời đi.
Phương Kiếm Minh chờ sau khi bọn họ rời đi thì cười với Long Nguyệt nói: "Nguyệt nhi, giờ ta mới phát hiện ra, bảnh lĩnh của muội thật không nhỏ, có tài ăn nói đến thế!"
Khuôn mặt xinh xắn của Long Nguyệt đỏ lên, nói: "Bây giờ mới biết sao, được rồi, nếu không phải muội đi ra thì e rằng huynh đã ra tay với số cẩm y vệ đó. Thật ra những lời này cũng không phải là muội có thể nói, nếu không phải có các vị tiền bối chỉ dạy để tùy cơ ứng biến thì cho dù lá gan của muội có lớn hơn cũng không dám nói chuyện như thế với hai đại cao thủ, vừa rồi là do muội tỏ ra can đảm thế thôi, chứ thật sự là sợ muốn chết!"
Tiếng cười của Thiên Đô Thánh Nhân truyền đến, nói: "Nguyệt nha đầu, làm tốt lắm!"
Một thanh âm trong trẻo vang ra, cười nói: "Đó là đương nhiên rồi, Nguyệt tỷ tỷ thông minh như thế, hai lão kia sao có thể là đối thủ được!"
Dược Tiên cười ha hả nói: "Đây cũng là do danh khí của ta lớn, nếu không thì khi hai tiểu tử kia xông vào, khí đó lại làm phiền đến lão Thiên ra tay rồi!"
Long Bích Vân cười nói: "Thống lĩnh của cẩm y vệ mặc dù có võ công cao cường, nhưng muốn phá giải trận pháp của Dược Tiên tiền bối thì cũng không dễ, bốn cẩm y vệ kia đối mặt với trận pháp của tiền bối thì thúc thủ vô sách, trận pháp của Dược Tiên tiền bối quả nhiên là nhất tuyệt trong võ lâm!"
Một thanh âm của thanh niên cười nói: "Chúng ta cứ nói chuyện như thế thì khiến cho Phương hiền đệ đợi ở bên ngoài, để đệ tử ra đón hắn vào!"
Một thanh niên có tướng mạo anh tuấn đi ra, thấy Phương Kiếm Minh thì hơi ngẩn người, thầm nghĩ: "Mấy năm không gặp, sao hắn lại biến thành bộ dạng thế này!"
Phương Kiếm Minh hướng về phía hắn ôm quyền, cười nói: "Huynh đài là đệ tử của Thiên Đô bá bá? Sáu năm trước, chúng ta đã gặp qua ở am của Tuệ Trần sư thái, hôm nay gặp gỡ, phóng thái của tôn huynh vẫn như xưa, vẫn còn chưa thỉnh giáo cao danh của tôn huynh!"
Thanh niên vui vẻ nói: "Phương hiền đệ, vẫn còn nhớ rõ sao? Ta xưng hô như thế, ngươi không ngại chứ?" Ba người vừa nói vừa đi vào mộc ốc, Phương Kiếm Minh cười nói: "Sao lại thế chứ!"
Hắn đưa mắt nhìn, trong phòng đầy người, Dược Tiên ngồi ở chủ vị, Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân ngồi ở một bên, Long Bích Vân, Phong Linh và một tiểu mỹ nữ ngồi một chỗ.