Phương Kiếm Minh nhìn thấy tiểu mỹ nữ kia thì không hiểu sao trong lòng chợt thót lên một cái, tiểu mỹ nữ nhìn thấy Phương Kiếm Minh thì hơi kinh ngạc, không ngờ Phương Kiếm Minh lại biến thành bộ dáng như thế, nhưng sau đó chợt cười nói: "Ca ca, Phương đại ca vừa hỏi tên của ca, thế mà ca lại không trả lời!"
Vừa nói vừa đứng lên, thu hết can đảm cũng ôm quyền, nói: "Muội gọi là Trác Linh, ca ca là Trác Hoành, Phương đại ca, sáu năm trước, huynh bị Phi Long Tử bắt đi, lão không làm gì huynh chứ?"
Phương Kiếm Minh nghe khẩu khí của nàng, có vẻ rất quan tâm, không giống như khi còn bé, yên tâm không ít, thầm nghĩ: "Quả nhiên là đúng như lời của Bất Hưu sư phụ, tính cách của nàng đã thay đổi không ít, chẳng lẽ đây là 'nữ đại thập bát biến'!"
"Phương Kiếm Minh? Ai là Phương Kiếm Minh?" Phong Linh ngồi ở một bên, lớn tiếng kêu. Mọi người sửng sốt, nhìn bộ dáng ngây ngô của Phong Linh thì mỉm cười.
Long Bích Vân chỉ vào Phương Kiếm Minh, nói: "Phong Linh tỷ tỷ, hắn chính là Phương Kiếm Minh! Tỷ không nhớ sao?"
Phong Linh dùng tay dụi dụi mắt, sau đó chăm chú nhìn kỹ Phương Kiếm Minh, nói: "Không đúng, ta không nhận ra hắn, ta nhớ kỹ, Phương Kiếm Minh là một tiểu đệ đệ rất sáng sủa, hắn có hình dáng thô kệch, ta chưa từng gặp qua, đúng rồi, làm sao ngươi vào được?"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì không biết nên khóc hay cười, đưa tay lên xoa mặt vài cái, thầm vận công lực, khôi phục lại diện mạo vào vóc người như cũ, cười nói: "Phong Linh tỷ tỷ, giờ tỷ nhận ra đệ chưa, tỷ còn muốn giao thủ với đệ nữa không?"
Phong Linh thấy khuôn mặt thật của hắn thì vui mừng, vỗ tay cười nói: "Ngươi là Tề Thiên Đại Thánh sao? Thật là lợi hại, ta muốn học, muốn học phép thuật, nếu ngươi không đáp ứng thì Phong Linh sẽ không cho ngươi đến tìm sư phụ nữa!"
Mọi người nghe câu nói 'ngu ngơ' của nàng thì dở khóc dở cười. Trác Linh và Phong Linh là tỷ muội, lập tức cười nói: "Phong Linh tỷ tỷ, tỷ muốn học, muội có thể dạy cho tỷ, nhưng có điều là không được thần kỳ như Phương đại ca!"
Phong Linh chu miệng nói: "Trác muội muội, muội làm gì biết phép thuật, muội cũng không phải là Tề Thiên Đại Thánh, ta chỉ muốn Tề Thiên Đại Thánh dạy ta!"
Dược Tiên thấy nàng cố ý muốn Phương Kiếm Minh dạy thì nghiêm mặt nói: "Phong Linh, con lại không ngoan nữa à?"
Phong Linh hừ một tiếng, quay đầu không để ý tới, nhưng cũng không có ép Phương Kiếm Minh dạy nàng phép thuật.
Sau khi ngồi xuống Phương Kiếm Minh quay sang hỏi Long Bích Vân: "Vân nhi, sao nàng và Nguyệt nhi đến nơi này?"
Không đợi Long Bích Vân lên tiếng, Thiên Đô Thánh Nhân đã cười nói: "Là ta sai người kêu đến, không ngờ lúc đó ngươi có việc ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là phải làm phiền họ đến đây trước, để lại lời nhắn cho ngươi sau!"
Phương Kiếm Minh hỏi: "Là vì chuyện của cẩm y vệ?"
Thiên Đô Thánh Nhân lắc đầu, nói: "Chuyện của cẩm y vệ thì gây khó khăn gì cho chúng ta, sở dĩ chúng ta gọi ngươi đến đây là muốn cho ngươi xem biến hóa của Kỳ Lân Thử!"
Phương Kiếm Minh cả kinh nói: "A Mao? A Mao nó làm sao?"
Dược Tiên nói: "Không nên kinh hoảng, Kỳ Lân Thử không có chuyện gì, chỉ có điều trên thân của nó có xuấ thiện một ít biến hóa."
Bạch Mi Thần Quân nói tiếp: "Ngươi biết không, ngày hôm qua Kỳ Lân Thử và Bạch Hạc Tiểu hoa gặp nhau, đánh một trận, thân thể của Kỳ Lân Thử bắt đầu có biến hóa, hôm nay nó đã lớn như một con mèo rồi, Dược Tiên đã bắt bọn chúng nhốt ở sau núi."
Vẻ kinh ngạc trên mặt Phương Kiếm Minh còn chưa biến mất, Dược Tiên đã cười khổ nói: "Đều là do lão phu, vốn sau khi ngươi đưa Kỳ Lân Thử cho lão phu, thì lão phu luôn để nó bên người, che giấu khí tức của nó, không cho Bạch Hạc phát hiện, cũng không để nó phát hiện Bạch Hạc, ở bên trong mật thất nghiên cứu hai ngày, dùng hết mọi phương pháp mà vẫn không tìm ra được bí mật của Kỳ Lân Thử, chỉ phát hiện ra là trong cơ thể của nó có nội lực thâm hậu, ta đang cảm thấy kỳ quái là tại sao trong cơ thể của nó lại có nội lực? Cho đến sáng hôm qua, ta mới phát hiện được thì ra là nó đã ăn không ít các loại đan dược. Có lẽ các người không biết, Kỳ Lân Thử này chính là thượng cổ dị thú, theo lời của lịch đại tổ sư bổn môn, Kỳ Lân Thử có thực lực cường đại, có khả năng biến hóa ngàn hàng hàng vạn, ngay cả thượng cổ tứ đại thánh thú cũng e dè nó ba phần, không phải vì tứ đại thánh thú không có pháp lực bằng nó, mà là nó có thể phun ra thiên hỏa, có thể hòa tan tất cả mọi thứ. Nhưng dù sao thì đây cũng là truyền thuyết mà thôi, tình hình cụ thể thì không ai biết được. Lão phu nghiên cứu không ra, thì đột nhiên nghe được tiếng Bạch Hạc kêu bên ngoài, trong lòng chợt động, liền ra ngoài xem thử, nhưng không ngờ một phút không chú ý, khiến cho khí tức của chúng gặp nhau, lão phu đã sớm nghe Hoành nhi nói về việc tranh đấu giữa Kỳ Lân Thử và Bạch Hạc năm đó, lập tức ôm Kỳ Lân Thử chạy đến sau núi, quả nhiên Bạch Hạc liền đuổi theo, bọn chúng vừa gặp mặt là lập tức sung lên, ta liền tránh sang một bên, định xem kịch vui, chúng nó đánh nhau ở phía hậu sơn, Kỳ Lân Thử luôn ở thế hạ phong, bị Bạch Hạc bức phải chạy quanh, lúc này thì lão thiên và mọi người cũng đến, thấy tình cảnh thì định tiến lên ngăn cản, ta liền giữ họ lại, nói rõ dụng ý, để cho bọn chúng giao đấu tiếp, đấu một lúc lâu, Kỳ Lân Thử địch không lại, định chạy, nhưng nó đã ở trong 'Cửu Trung Thiên Trận' của ta, nên muốn chạy cũng không chạy được hơn mười trượng, bị Bạch Hạc đánh không ít.
Bọn chúng đang giao đấu kịch liệt thì Kỳ Lân Thử đột nhiên bị trúng một đòn quét cánh của Bạch Hạc, lăn ra đất, không nhúc nhích, tựa như là đã chết, chúng ta thấy thế thì tưởng rằng Kỳ Lân Thử đã chết, ta vô cùng hối hận, tưởng rằng Kỳ Lân Thử kiệt lực mà chết, lão Thiên quát lên bảo Bạch Hạc ngừng lại, đang định tiến lên xem Kỳ Lân Thử thì chính lúc này, ôi trời ơi, ngươi nói xem chúng ta thấy gì, Kỳ Lân Thử đột nhiên bật người dậy, hai mắt lộ hung quang, trừng mắt nhìn Bạch Hạc, điên cuồng hét lớn, cả người phát ra chân khí nóng bức, chúng ta thấy thế thì kinh ngạc vô cùng, không ngờ Kỳ Lân Thử còn có thể phát ra chân chí, Bạch Hạc nhìn thấy thì nghĩ rằng đó là do Kỳ Lân Thử hồi quang phản chiếu, nên khinh thường, việc này lại càng chọc giận Kỳ Lân Thử, tứ chi của nó bám chặt trên đất, luồng nhiệt khí đó bốc lên cao, lúc này, ba lão già chúng ta biết là có chuyện lớn rồi, còn chưa kịp ra tay thì Kỳ Lân Thử đã phóng người lên, đầu hướng thẳng về phía Bạch Hạc, Bạch Hạc vươn cánh, 'ầm' một tiếng, Bạch Hạch lộn mấy vòng trên không, mười mấy lông vũ trên cánh nó rơi xuống, Kỳ Lân Thử thì rơi xuống vị trí cũ, thân hình không biết từ lúc nào đã to lớn hơn không ít, Bạch Hạc rất yêu quý lông vũ của mình, nên lập tức cũng trở nên điên cuồng, bọn chúng lại xông vào đánh nhau, nhưng lúc này thì thực lực cả hai tương đương nhau, không bên nào chiếm được lợi thế!
Trong lúc đấu, Kỳ Lân Thử há miệng phun ra một hỏa cầu bắn về phía Bạch Hạc, Bạch Hạc vừa thấy thì vô cùng kinh hoảng liên tục lui về sau, nhưng Kỳ Lân Thử cũng chỉ phun ra có một lần, sau đó không phun tiếp, lão phu thấy thế thì mừng rỡ vô cùng, quả nhiên là Kỳ Lân Thử có thể phun ra thiên hỏa, lão phu xem như là đã đại công cáo thành, hợp lực ba người chúng ta, phân chúng ra, hai tiểu tử này đánh nhau không phân thắng bại đương nhiên là sẽ không cam tâm, chúng ta chỉ còn cách là phân chúng ra ở hai nơi khác nhau trong trận ở phía sau hậu hơn!"
Phương Kiếm Minh nghe lão kể lại xong, thấy Kỳ Lân Thử không có 'nguy hiểm', sắc mặt mới tốt hơn, nói: "Dược Tiên tiền bối, A Mao có thể phun ra thiên hỏa, tiểu tử cũng đã từng gặp qua rồi!"
Dược Tiên lắc đầu, nói: "Mặc dù ta không biết nó đã từng phun ra thiên hỏa lúc nào, nhưng theo lão phu thấy, thiên hỏa mà trước kia nó từng phun ra không thể so sánh với lần này được!"
Những lời này của Dược Tiên cũng chỉ là suy đoán, nếu để cho lão biết được đêm đó Kỳ Lân Thử cũng phun ra thiên hỏa thiêu đốt hơn một trăm mũi tên thì lão sẽ không nói như thế, nên biết là các mũi tên kia không phải là loại tên tầm thường, bên ngoài của chúng đều được bọc thiết.
Phương Kiếm Minh đứng dậy nói: "Vãn bối muốn đi xem A Mao, không biết bây giờ có tiện không?"
Dược Tiên cười nói: "Không cần phải sốt ruột, sáng mai chúng ta cùng đi, được rồi, tối nay các ngươi không nên trở về, cứ ở lại nơi này đi!"
Phương Kiếm Minh chần chừ một chút rồi hỏi: "Tiền bối, thế này có tiện không?"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Phương hiền chất, Dược Tiên luôn nghỉ ngơi trong mật thất, đêm nay khó có cơ hội ngươi được rảnh rỗi, cứ ở lại nơi này!"
Phương Kiếm Minh chuyển ánh mắt về phía Long Bích Vân, Long Bích Vân cười nói: "Ta và Phong Linh tỷ tỷ cùng Trác muội muội vừa thấy đã thân, đang lo không biết có thể tiếp tục nói chuyện không thì không ngờ tiền bối đã giải quyết rồi!" Ngụ ý là không có dị nghị gì.