Ngô Thế Minh kinh ngạc, nói: "Lời này có nghĩa là sao?"
Phương Kiếm Minh nói: "Người ngoài đều nói người của Ma Giáo đều hành sự không đúng đắn. Đệ còn tưởng rằng trong Ma Giáo không có được mấy hảo hán, nhưng vị đại thúc này chính là một hảo hán!"
Ngô Thế Minh và lão công công đồng thời cũng lên tiếng hỏi: "Tại sao thấy được?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Đêm đó ở Nhạc Tiêu Dao, nếu không có vị đại hán này ra tay tương trợ trường mi đầu đà, không cần phải quen biết, chỉ cần đáng xuất thủ thì xuất thủ, điều này còn đúng là một hán tử sao?"
Ngô Thế Minh không biết Nhạc Tiêu Dao là gì, nhưng 'lão công công' nghe xong thì cười ha ha, đưa tay vuốt mặt vài lần, lộ ra hình dáng thật, là một hán tử anh tuấn!"
Hán tử anh tuấn này chính là dương đàn sứ giả của Ma Giáo, Dương Bách Thắng, ngày đó ở tại nhạc tiêu dao xem hội thi khoa khôi, bởi vì mái tóc bạc trên đầu của hắn vẫn chưa được tháo xuống cho nên người khác thấy có chút quái dị.
Dương Bách Thắng đưa tay lên, nói: "Quá khen, quá khen! Hai vị đại giá quang lâm, chúng ta đã sớm chuẩn bị trà rượu, hai vị đi trước, sẽ có người đến nghênh đón, tại hạ xin cáo lui trước một bước!"
Nói xong thì nhấc chân rời đi, hiển nhiên là không phải đến phòng khách, mà là muốn đi bỏ mái tóc bạc trên đầu xuống, để trở lại hình dáng của mình.
Phương Kiếm Minh đến bên cạnh Ngô Thế Minh, nói: "Thế minh ca, bây giờ chúng ta ngàn vạn lần không thể làm càn, chờ thấy Hồ Bất Quy chúng ta hãy làm rõ mọi chuyện!"
Ngô Thế Minh cười nói: "Nếu đệ đã nói như vậy thì ta cũng không thể làm gì, cứ theo như lời đệ!"
Hai người đánh giá xung quanh một chút, theo lý mà nói, nơi này chính là một cứ điểm của Ma Giáo, hẳn là phải có không ít đệ tử của Ma Giáo, không ngờ trong tầm mắt của hai người chỉ có rường cột chạm trổ, ngoài ra chẳng có một bóng người.
Trong sân có một thảm cỏ, thảm cỏ có hình tròn, hai người đi ngang qua thảm cỏ, xuyên qua một viên môn, đi thẳng về trước được mười mấy bước thì thấy được ở phía cuối hành lang phía trước có một hán tử mập mạp, đang tươi cười đi đến, hướng hai người ôm quyền, nói: "Ma Giáo sứ giả Chu Hữu Tiếu, giá sương hữu lễ!"
Hai người cũng ôm quyền vi lễ, Ngô Thế Minh nói: "Chu sứ giả, hạnh hội, hạnh hội!"
Chu Hữu Tiếu cười cười, nói: "Không dám, không dám, danh của Thập đại công tử, chu mỗ ngưỡng mộ đã lâu!"
Quay đầu sang nhìn Phương Kiếm Minh, hơi ngẩn ra, hỏi: "Các hạ chính là Phương Kiếm Minh Phương thiếu hiệp?"
Phương Kiếm Minh nói: "Chính là tại hạ!"
Chu Hữu Tiếu cười lớn: "Thiếu hiệp đến đúng lúc, chúng ta đang có việc muốn tìm!" Vừa nói vừa đi trước dẫn đường.
Phương Kiếm Minh nghe được hắc nói thế thì cảm thấy hồ đồ, hỏi: "Các người tìm ta làm gì?"
Chu Hữu Tiếu cười nói: "Là chuyện tốt, tuyệt không đối xử không phải với thiếu hiệp!"
Hắn dẫn hai người qua một hành lang, đến một hoa viên rất rộng bên trong. Bốn phía của hoa viên có hàng ràng trắng, bên trong hoa viên có một tòa hoa thính, hoa thính trang trí cực kỳ đẹp, trong sảnh có một cái bàn bát tiên bằng gỗ tử đàn, trên bàn có mỹ tửu, hoa quả.
Có ba người đang ngồi, một người là người mà bọn hắn muốn tìm, Hồ Bất Quy, một người là Ma Giáo cẩu đàn sứ giả, Cẩu Thanh Toàn, cũng chính là người đêm đó ra tay giúp bạch diện hán tử, cuối cùng là một hán tử ốm gầy, trong tay là một bàn tính, đang đánh 'lạch cạch', không biết là đang tính gì, người này chính là Kê đàn sứ giả của Ma Giáo, rất thích đổ bạc, Cơ Hiểu Thất.
Thấy Ngô Thế Minh đến gần, Hồ Bất Quy, Cẩu Thanh Toàn đứng lên, chỉ có Cơ Hiểu Thất vẫn ngồi đó, tính tính toán toán, tựa như không hề thấy hai người Phương Kiếm Minh.
Hồ Bất Quy nhìn sang Phương Kiếm Minh, hắn không ngờ là có Phương Kiếm Minh đi cùng, hỏi: "Vị bằng hữu này là ai?"
Chu Hữu Tiếu cười nói: "Lão Hồ, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là nhân vật phong vân gần đây, Phương Kiếm Minh phương thiếu hiệp!"
Hồ Bất Quy nghe xong thì chấn động trong lòng, sắc mặt lập tức biến đổi, Cẩu Thanh Toàn thì dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Phương Kiếm Minh, hình như là không hề tin Phương Kiếm Minh ở trên thạch bích đoạt được 'Thiên Hà Bảo Lục', sau đó nhìn thấy chuôi đao trên vai của Phương Kiếm Minh thì thầm nghĩ: "Chẳng lẽ đây chính là một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm - Thiên Thiền Đao?" Cơ Hiểu Thất dường như chẳng nghe thấy gì, cứ tiếp tục đánh bàn tính.
Hồ Bất Quy nói: "Nguyên lai là hai người, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngày đó ở trong rừng, ta còn không biết đại danh của các hạ, bỏ qua cho, bỏ qua cho!"
Phương Kiếm Minh thấy hắn nói chuyện khách khí thì cũng ngẩn ra, thầm nghĩ: "Ta cùng hắn bình thủy tương phùng, sao hắn lại khách khí như vậy?" Miệng cười nói: "Hồ đàn chủ không nên nói như thế, tại hạ chỉ là một vãn bối mà thôi, ta còn muốn xin hồ đàn chủ bỏ qua chuyện ngày đó có mắt mà không biết thái sơn!"
Sau khi khách sáo vài câu, rồi phân ra ngồi xuống, lúc này không biết Dương Bách Thắng từ đâu cũng xuất hiện, nhảy qua hàng rào đi vào trong hoa thính, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Ngô Thế Minh, tựa cười mà cũng không phải cười.
Chu Hữu Tiếu vươn tay vừa mời vừa nói: "Có chuyện gì thì cũng phải uống ba ly trước đã!" Sau đó nâng ly uống chạn, Ngô Thế Minh cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: "Để ta xem các ngươi muốn làm trò gì!" Ngửa đầu uống cạn. Phương Kiếm Minh cũng uống cạn một ly.
Những người đang ngồi, ngoại trừ Cơ Hiểu Thất ra thì ai cũng uống cạn ba ly, hắn dường như không nghe không thấy gì cả. Sau khi uống cạn ba ly thì Dương Bách Thắng, Chu Hữu Tiếu, Cẩu Thanh Toàn không nói nữa, Hồ Bất Quy nhìn qua Phương Kiếm Minh một cái, Ngô Thế Minh lên tiếng: "Kiếm minh là huynh đệ của ta, không phải ngoại nhân."
Hồ Bất Quy nói: "Tốt, vậy thì ta không khách sáo, ngươi đến đây là muốn tìm Mị Nương?"
Ngô Thế Minh hừ một cái, nói: "Hồ đàn chủ, nếu ngươi đã biết ý định của ta, vì sao còn không đưa Mị Nương ra!"
Hồ Bất Quy thấy hắn không gọi hắn là 'Hồ Bất Quy' thì trong lòng cảm thấy lạ, nhưng vẫn hững hờ nói: "Ngươi có thể biết được Mị Nương, xem ra ngươi cũng có chút bản lãnh, ngươi còn nghe được tin tức gì?"
Ngô Thế Minh cười ha hả, nói: "Còn hơn là nghe được tin tức, mặc dù không thể nói ra hết cho ngươi nghe nhưng bây giờ ta đã biết cái chết của Tôn đại thúc không liên quan đến ngươi!"
Hồ Bất Quy âm thầm kinh ngạc, hỏi: "Ngươi biết được nguyên nhân cái chết của Tôn huynh?"
Ngô Thế Minh nói: "Không sai, chính vì thết cho nên ta mới đến tìm Mị Nương!"
Hồ Bất Quy tức giận nói: "Lời này của ngươi là có ý gì, Mị Nương chỉ là một nữ nhân, làm sao có thể giết được Tôn huynh!"
Ngô Thế Minh cười lạnh, nói: "Ta cũng không có nói là nàng giết chết Tôn đại thúc, ngươi cần gì gấp? Cứ giao nàng ra đây, ta có chút chuyện muốn nói!"
Hồ Bất Quy cười gằn, nói: "Ngươi bảo ta giao người là ta phải giao sao? Ngươi cho rằng họ Hồ này dễ khi dễ?"
Ngô Thế Minh lãnh đạm cười, nói: "Không dám, không dám, hồ đàn chủ, ngươi nói lời này có vẻ không đúng, lúc đầu là ta nhiều lần dây dưa ngươi, đó là ta không đúng, ta đến đây là để nói lời xin lỗi! Hôm nay ta đến đây, không phải vì chuyện khác, mà là muốn nói cho ngươi một chuyện, nếu ngươi không muốn nghe thì chúng ta sẽ rời đi, nhưng nếu như sau khi nghe nghe xong e rằng đến lúc đó chính ngươi lại gọi Mị Nương ra đối chất với nàng!"
Hồ Bất Quy hừ một tiếng, nói: "Nàng có gì không đúng! Ngươi có gì cứ việc nói thẳng với ta, ta cũng nói thật cho ngươi biết, không sai, Mị Nương đang ở nơi này, nhưng trong việc này nàng không liên quan, vì sao ngươi còn muốn vu miệt nàng, bức nàng ra gặp?"
Ngô Thế Minh cười ha hả, nói: "Không liên quan? Hồ đàn chủ, họ Ngô này có một câu không dễ nghe lắm muốn tặng!"
Hồ Bất Quy nói: "Câu gì?"
Ngô Thế Minh nói: "Lão hồ đồ!"
Hồ Bất Quy tức đến xanh mặt, hai tay nắm chặt, mặt trợn trắng nhìn Ngô Thế Minh, quả thực là muốn bộc phát. Cơ Hiểu Thất đột nhiên gạt một hạt châu xuống, ngẩng đầu lên, cười nói: "Cuối cùng cũng tính xong hết rồi, ngô lão đệ, lời này của ngươi là không đúng rồi, hổ đại ca của ta sao lại hồ đồ được? Ngươi nên nói rõ, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của 'Khiếu Hóa công Tử'!" Nói xong vươn tay ra đưa bàn tính về phía Hồ Bất Quy, cười nói: "Lão Hồ, bớt giận đi!" Hồ Bất Quy cố gắng kềm nén cơn giận, trợn mắt nhìn thẳng Ngô Thế Minh.
Ngô Thế Minh nói: "Ta nói ngươi hồ đồ cũng không phải là cố ý cười nhạo ngươi, ngươi cũng biết quá khứ của Mị Nương?"
Hồ Bất Quy đỏ mặt lên, hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Thế Minh, nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Ngô Thế Minh cười khẩy, nói: "Nếu ngươi đã biết quá khứ của nàng vì sao còn muốn lui tới với nàng?"
Hồ Bất Quy cười lớn một tiếng, nói: "Ta cùng nàng lui tới, chuyện này liên quan gì ngươi, không sai, trước kia Mị Nương xuất thân từ kỹ nữ, nhưng thế thì sao? Ngươi đừng hòng vũ nhục nàng nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Ngô Thế Minh chỉ cười, nói: "Hồ Bất Quy, ta cười là cười ngươi tự tác đa tình!"