Trên mặt Vân Nhi khó giấu nổi vẻ mừng rỡ, cho thấy gã Lâm biểu thiếu gia không biết từ đâu chạy ra này rất có nhân duyên, rất được hoan nghênh ở Đỗ phủ. Gã đến, không chỉ Đỗ đại tiểu thư mà ngay cả Tuyên đại tiểu thư cũng đều vui mừng.
Mja, gã tiểu tử này rõ ràng là tới đây tranh gái của ta đây mà!
Hà Tiểu Vũ trong bụng thấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Vân Nhi hân hoan tiến vào trong vườn hoa, Hà Tiểu Vũ rón ra rón rén như phường trộm cướp bám theo đằng sau.
Ở lương đình trong vườn hoa có bày một chiếc bàn con, trên bàn có những thức điểm tâm hoa trái, bầu rượu cùng vài cái chén con, Đỗ Bạch Y và Phỉ Nhược Tuyên chính đang ngồi trên đệm gấm, đầu ngẩng lên nhìn Lâm biểu thiếu gia đang chắp tay đứng ở bên.
Lâm biểu thiếu gia chắp tay đứng thẳng, bộ quần áo trắng trên người đón gió phất phơ, khiến người khác chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng thấy được vẻ phóng khoáng vô cùng trên người gã.
Gã họ Lâm này đang thấp giọng nói gì đó, khiến Đỗ Bạch Y và Phỉ Nhược Tuyên có vẻ rất vui, cứ cười tủm tỉm mãi không thôi.
Mja, đúng là một lũ gian phu dâm phụ vô liêm sỉ!
Hà Tiểu Vũ đứng núp sau bụi hoa trông thấy cảnh này thì trong lòng cảm thấy rất chua chát.
Lâm biểu thiếu gia xoay người lại, khom người chắp tay với hai nàng, khiến hai nàng cười run người, càng tăng thêm vẻ kiều mỵ mê người.
Gã Lâm biểu thiếu gia này quả là tuấn tú lịch sự, vóc người cao lớn, lộ ra vài phần tuấn nhã và bất kham. ( vẻ trẻ đẹp lịch sự cùng sự bất kham )
Hà Tiểu Vũ không thể không thừa nhận gã này đúng là bạch mã vương tử phong lưu tiêu sái, phong độ phóng khoáng trong tim các thiếu nữ hoài xuân, vì thế hắn càng thấy khó chịu hơn.
R^%#%^ thượng đế!
Hà Tiểu Vũ rất khó chịu, tròng mắt hắn đảo đảo mấy vòng, trong bụng đã có biện pháp.
Hắn lặng lẽ rời khỏi vườn hoa, lẻn vào phòng bếp chôm lấy một bầu rượu nhỏ, vẩy vẩy một ít lên người, lại đổ một tẹo ra lòng bàn tay rồi xoa lên mặt, lên trán. Sau đó thì lại rón rén mò vào vườn hoa, đặt mông ngồi xuống thảm cỏ, lưng dựa vào ngọn núi giả.
Hắn cố gắng điều chỉnh cơ mặt sao cho thể hiện được một vẻ mặt nặng nề mượn rượu giải sầu, hai mắt nhắm lại, gật gù đắc ý ngâm...
Trung.
春山烟欲收, 天淡星稀小, 残月脸边明, 别泪临清晓.
语已多, 情未了, 回首犹重道: 记得白罗裙, 处处连芳草.
Hán việt.
Xuân sơn yên dục thu, thiên đạm tinh hi tiểu, tàn nguyệt kiểm biên minh, biệt lệ lâm thanh hiểu.
Ngữ dĩ đa, tình vị liễu, hồi thủ do trọng đạo: ký đắc bạch la quần, xử xử liên phương thảo.
Dịch thơ + nghĩa ( nghĩa là chẳng phải dịch thơ, mà cũng không phải dịch nghĩa ) )
Núi xuân thu sương khói, trời tàn ánh sao thưa, trăng già vừa tỏ mặt, chớ lệ buổi sớm mai.
Lời đã nhiều, tình còn chưa tỏ, ngoảnh đầu nhìn lại như luyến lưu: nhớ kỹ váy lụa trắng, khắp chốn đầy cỏ thơm.
Đây là bài " Sinh Tra tử " của Ngưu Hi Tề ( 牛希济 ) thời Đường, vốn phải là váy lụa xanh ( lục la quần ), nhưng ở đây Đỗ đại tiểu thư lại mặc váy dài trắng như tuyết, vì vậy Hà Tiểu Vũ đành phải đổi " xanh " thành " trắng ".
Tiếng thơ trầm, thấp, lại có thêm mấy phần cảm thán.
Cả ba người trong lương đình nghe thấy đều ngẩn ngơ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Phỉ Nhược Tuyên là tài nữ nổi danh, phản ứng nhanh nhạy, trong lòng thầm đọc nhẩm lại nhiều lần.
Bài thơ này tinh tế mà sinh động, súc tích sâu xa, dư vị còn mãi, càng phân tích sâu càng cảm nhận được ý vị ở bên trong.
Nàng cứ mải suy nghĩ, không khỏi trở nên si mê.
Dù chưa được trải nghiệm qua tình cảm yêu thương giữa nam và nữ, nhưng nỗi sầu triền miên khó nhòa trong bài thơ đã khiến cho tâm hồn vốn lặng như nước hồ của nàng bắt đầu gợn sóng.
Đỗ Bạch Y cũng thầm nhẩm lại trong lòng, trong lúc vô ý bắt được ánh mắt phức tạp đến kỳ lạ của Lâm biểu ca, khuôn mặt không hiểu thế nào lại ửng hồng.
Nhớ kỹ váy lụa trắng, khắp chốn đầy cỏ thơm.
Váy lụa trắng, trên đời nhiều nữ tử mặc váy lụa trắng lắm, chắc không phải nói mình đâu....
Mỹ nhân quyển châu liêm
Thâm tọa túc nga mi
Đản kiến lệ ngân thấp
Bất tri tâm niệm thùy
Dịch thơ. ( được sửa từ lại bản thơ chính của Tản Đà )
Người xinh cuốn bức rèm châu
Ngồi im thăm thẳm nhăn chau đôi mày
Chỉ hay giọt lệ vơi đầy
Đố ai biết được lòng này chờ ai. ( * )
Giọng thơ trầm thấp đầy sức hút lại vang lên từ sau ngọn núi giả, nó như mang theo ma lực mê hoặc thần kỳ, khiến cho hai nàng đôi mắt mê li, làn thu thủy long lanh, mê mẩn không thôi.
Nếu như nói hai bài thơ trên mới chỉ đủ trình độ làm rung động tâm hồn của hai thiếu nữ, thì ngay sau đó là một tiếng thở dài đầy cảm thán, đầy tiếc nuối, sầu đau đã mê hoặc hoàn toàn Đỗ Bạch Y cùng Phỉ Nhược Tuyên.
Đây đúng là một nam tử kỳ lạ, rất có tài văn chương, ôm một mối tình sâu sắc lại đa sầu đa cảm.
Ở trong Đỗ phủ từ bao giờ xuất hiện một nam tử kỳ lạ đến nhường này.
Ánh mắt dò hỏi của Phỉ Nhược Tuyên hay kỳ lạ, phức tạp của Lâm biểu ca khiến cho khuôn mặt Đỗ Bạch Y càng đỏ hơn, trong lòng như con nai con chạy loạn, chỉ biết làm theo bản năng, lắc lắc đầu tỏ ý không biết.
Chẳng lẽ vừa mời đến một đại tài tử?
Nam tử kỳ lạ có tài văn chương đến vậy....
Nàng không khỏi lén liếc nhìn Lâm biểu ca, mày liễu hơi nhíu lại.
Trong đôi mắt Lâm biểu ca không ngờ lại lé lên một tia đố kỵ.
Phỉ Nhược Tuyên hình như cũng thấy được vẻ đố kỵ của Lâm công tử, đôi mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Nói thật, Lâm công tử lúc trước ôn tồn lễ độ, phong độ phóng khoáng, lại đầy bụng kinh luân, đã để lại cho nàng ấn tượng rất tốt. Nhưng bây giờ, có vẻ ấn tượng đã xấu đi rồi.
Hà Tiểu Vũ nằm gục xuống cỏ, hắn nghe được tiếng bước chân xào xạc đang tới gần, liền vội nhắm chặt hai mắt, giả bộ say rượu ngủ say.
Đường thi tống từ, lão tử nhớ được không ít đâu, tài nữ sao, dĩ nhiên thích đại tài tử tài hoa hơn người, ha ha, hợp tình hợp ý thế còn gì, không lừa cho mấy nàng xuân tâm phơi phới, ý loạn tình mê thì thật có lỗi với danh tác của các đại tài tử, đại thi nhân thời Đại Đường, Đại Tống.
Đừng chửi lão tử vô sỉ, tình trường như chiến trường, phải thi triển hết kỳ kế, cố hết khả năng đánh bại đối thủ, giành được mỹ nhân về.
Đáng tiếc là hắn phải nhắm mắt giả vờ ngủ, bằng không hắn rất muốn được thấy vẻ mặt của hai nàng hiện giờ...
Phỉ Nhược Tuyên cùng Đỗ Bạch Y cố gắng bước thật nhe, như sợ sẽ quấy nhiễu đến vị đại tài tử thần bí tài hoa hơn người lại đa sầu đa cảm kia.
Vị Lâm đại công tử đứng ở tại lương đình giờ trong bụng đầy vị dấm chua, trên mặt lộ vẻ khó chịu, bực dọc.
Gã đang cố hết sức để lấy lòng hai đại mỹ nhân xinh như hoa này, không ngờ nửa đường đột nhiên lại lòi đâu ra một thằng đáng chết, che lấp hết hào quang của gã, lại còn hút luôn hồn của hai nàng nữa chứ.
Phỉ Nhược Tuyên là đại tài nữ nổi tiếng của hoàng đô, phụ thân làm đương triều tả tướng, quyền cao chức trọng, nếu lấy được nàng, tiền đồ của gã sẽ không thể hạn lượng, nên gã chọn nàng chọn lựa đầu tiên.
Tài sản của Đỗ gia tuy không bằng một phần năm của Lâm gia gã, nhưng biểu muội Đỗ Bạch Y khá có danh tiếng trên thương giới, khá giỏi giang, lại là đại mỹ nhân vạn người chọn được một, lấy được nàng cũng có thể chứng tỏ được khả năng của gã.
Gã nghĩ nữ nhân xinh đẹp vốn chỉ là một món đồ trang trí, là một thứ để khoe khoang, như bông hoa tươi, không hái thật uổng phí.
Muốn một tên bắn hai chim, gã này cũng thật tham lam.
Thằng khốn nửa đường nhảy ra kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Dám cùng gã tranh nữ nhân?
Lâm đại công tử trong bụng đầy lửa giận, sải bước tiền về phía ngọn núi giả.
Tiếng bước chân khiến hai nàng nhíu mày liễu lại, đều quay người lại giơ một ngón tay với gã, ý bảo gã bước nhẹ thôi.
Lâm đại công tử càng thấy khó chịu hơn, có điều đang ở trước mặt mỹ nhân, phải cố gắng bảo trì phong độ phóng khoáng của một công tử, chỉ đành phải bước nhẹ chân, chậm rãi đi theo hai nàng.
Nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn mê người khẽ đung đưa đón gió của hai nàng, trong mắt gã không khỏi lộ ra vẻ tham lam như sói đói.
Tinh thần của Phỉ Nhược Tuyên cùng Đỗ Bạch Y đều đặt hết lên người đại tài tử thần bí khiến trái tim hai nàng rung động, nào có chú ý tới ánh mắt tham lam mê đắm của Lâm đại công tử chứ.
Đi tới sau ngọn núi giả, nhìn thấy rõ vị đại tài tử thần bí say nằm ngủ gục trên bãi cỏ, hai nàng không khỏi che miệng khẽ kêu một tiếng kinh ngạc.
Không ngờ được đại tài tử thần bí khiến trái tim hai nàng rung động lại là....
( * ) Bài thơ trên mình mạn phép được mượn thơ của Tản Đà và sửa lại mấy chữ, vì bản thơ trong truyện cũng bị tác giả sửa lại thơ của Lý Bạch, mong cố nhà thơ Tản Đà thứ lỗi.
Bản trong truyện
美人卷珠帘,
深坐蹙蛾眉.
但见泪痕湿,
不知心念谁?
Mỹ nhân quyển châu liêm
Thâm tọa túc nga mi
Đản kiến lệ ngân thấp
Bất tri tâm niệm thùy ?
Thơ gốc:
美人卷珠帘
深坐颦蛾眉
但见泪痕湿
不知心恨谁
Mỹ nhân quyển châu liêm
Thâm tọa tần nga mi.
Đãn kiến lệ ngân thấp
Bất tri tâm hận thùy.
Người xinh cuốn bức rèm châu,
Ngồi im thăm thẳm nhăn chau đôi mày.
Chỉ thay giọt lệ vơi đầy
Đố ai biết được lòng này giận ai?