Hứa Hàn nhíu mày, lắc đầu nói: “Đừng gạt ta, ta không phải là con nít.”
Hắn lấy ra một đồng tiền, đặt lên những trang giấy, khuyên nhủ: “Làm ăn xin cho tốt, đừng nên đi gạt người khác, cho dù tâm pháp của người là thật, nhưng một người không có linh căn thì làm sao tu luyện được.”
“Hả?” Tên khất cái ngẩng đầu, khiến cho bộ tốc dài che mặt giãn ra, để lộ ra một đôi mắt lấp lánh tinh quang: “Một đứa con nít như ngươi sao lại biết nhiều chuyện như vậy?”
Hứa Hàn vừa định rời khỏi, lại đột nhiên cảm thấy rằng tên khất cái này có điều đặc biệt, tuy rằng toàn thân rách nát, nhưng có một loại khí chất độc đáo, nhất là đôi mắt phát ra tinh quang kia, kết hợp cùng đôi mày kiếm, cư nhiên lại toát ra một loại khí chất mà hắn đã gặp qua ở trên người tam thúc.
Nhưng chỉ như thế, Hứa Hàn vẫn không để tâm, xoay người rời đi, lại nói: “Nếu người có nhiều tâm pháp tu tiên như thế còn có thể trở thành một tên khất cái sao? Như thế nào mà không tự tu luyện?”
Tên khất cái lộ ra một bộ dáng hứng thú, đăm chiêu nhìn bộ dáng của Hứa Hàn thật lâu, mãi cho đến khi cái bóng của Hứa Hàn mất hẳn mới lùi về góc tường dơ bẩn, hai mắt nhắm lại dưỡng thần.
Tới một địa của gia tộc rồi, Hứa Hàn ở trước mộ phần của mẫu thân cho đến khi chạng vạng, tỳ nữ Hàn Mai cuối cùng cũng lo lắng, thúc giục nói: “Thiếu gia, nếu người không mau quay về thì cửa thành sẽ đóng.”
Từ trong nỗi ấm ức, bi thương tỉnh táo lại, Hứa Hàn thì thào nói: “Mẫu thân, người nói sai rồi, con biểu hiện càng xuất sắc, thì phụ thân càng tức giận, con so ra vẫn kém hơn Hứa Chính, không có linh căn, mãi mãi con vẫn là một phàm nhân, mà phụ thân cũng không cần một phàm nhân như con… Con phải đi rồi, lần sau lại đến thăm người.”
Sau khi dập đầu, hắn thần sắc hôi bại trở về Nguyên An thành, thân hình nhỏ gầy dưới ánh nắng của trời chiều rọi xuống thành một cái bòng dài cô độc, thị nữ Hàn Mai bên cạnh nhìn thấy thế, nhịn không được mà khóc.
Sau khi vào thành, Hứa Hàn không trực tiếp trở về nhà, mái nhà kia đối với hắn mà nói thật sự quá mức lạnh lùng.
Hắn đi bộ trên đường lộ, nhìn trái nhìn phải, không phân biệt được thời gian.
“Phiến tử chết tiệt, trả ta tiền.”
“Bánh chiên hành của ta, mau trả bánh chiên hành lại cho ta.”
Những tiếng kêu non nớt cùng vang lên, khiến cho Hứa Hàn cảm thấy hứng thú.
Lọt vào mắt là vài đứa tiểu hài đang cầm những hòn đá nhỏ ném tơi một tên khất cái, quần áo tả tơi.
“Hài tử xấu xa, tâm pháp mà lão tử đưa là hàng thật, là do các ngươi không có phúc duyên tu luyện, nếu còn ném nữa thì ta phát hỏa à nha!” Tên khất cái không ngừng đón đỡ, lại vì hành động không tiện, trốn lại không thoát, nên chật vật không thôi.
Hứa Hàn thấy đó là tên khất cái buổi sáng vừa thấy, trong lòng cảm thấy không đành, đi lên đuổi những tiểu hài nọ.
Nhóm tiểu hài thấy Hứa Hàn lớn hơn bọn họ, nên liền giải tán.
“Ngươi nếu biết viết chữ, vì thứ gì mà cần phải làm tên lừa đảo, đi tìm công việc thích hợp khác, nói không chừng cuộc sống có thể tốt hơn.” Hứa hàn thấy cái gọi là tu tiên tâm pháp rơi trên mặt đất, bèn nhìn thoáng qua, kinh ngạc phát hiện rằng chữ viết trong đó rất tinh tế, lại khéo léo, nói chung là không tệ.
Tên khất cái mở to hai mắt, cẩn thận đánh giá hắn một hồi, đột nhiên dùng thanh âm khàn khàn nói: “Hay cho một tiểu hài có trí tuệ trầm ổn, buổi sáng ta còn không chú ý, giờ nhìn kỹ lại thì thấy ngươi là một ông cụ non, tuổi còn nhỏ mà trong mắt đã lộ ra tuyệt vọng uất ức chi ý, tâm uất ức có thể hại thân, lâu ngày sẽ sinh thành bệnh, ta thay ngươi xem mệnh cách, lại đây này!”
Hứa Hàn đờ đẫn nhìn lão, không rõ vì cái gì mà lão lại nói như thế, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lời nói đó tựa hồ có chút đạo lý.
Hàn Mai đứng một bên biến sắc, tức giận nói: “Ngươi là một kẻ bệnh hoạn, thiếu gia nhà ta có ý tốt giúp ngươi, mà ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ, trù ẻo thiếu gia nhà ta, thiếu gia, chúng ta đi thôi, không cần để ý đến tên bệnh hoạn này.”
“Chờ đã.” Hứa Hàn giữ chặt nàng lại, cảm thấy tên khất cái này rất kỳ quái, tựa hồ cũng không phải là người thường, chỉ cần nhìn hai mắt của lão là thấy được. Hai mắt người này rất thâm thúy, làm cho tim người khác phải đập nhanh, hắn không tự chủ được mà hỏi: “Lão lợi hại vậy, vì cái gì không đi làm thầy tướng số, xem tướng mệnh đi?”
“Thấy tướng số xem mệnh?” Tên khất cái lắc đầu, cười nhạo nói: “Tiểu tử, chỉ có đại thần thông mới có được năng lực đấy. Trong giang hồ, cái gì mà ‘nhất khẩu đoạt mệnh thị bán tiên’, chỉ là phường lừa đảo.”
“Như thế thì tại sao lão lại nói thay ta xem mệnh cách?” Hứa Hàn một bước cũng không nhường, lập tức đặt câu hỏi.
Tên khất cái ngẩng đầu, mái tóc dài che phía trước giãn ra, kịch liệt ho khan vài tiếng, phát ra tiếng cười khàn khàn: “Tiểu bằng hữu, cái này gọi là phân tích nhân quả, lão ở đây là xem bệnh cho ngươi, chứ không phải xem mệnh.”
Hứa Hàn có chút tức giận, nói: “Nếu đã là phỏng đoán thì cần gì nói xem mệnh cách thay ta, lão trăm phương ngàn kế nói ra những lời này, rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
“Ách…” Tên khất cái thấy hắn nói như thế, biết được mình vừa lỡ lời, nhanh như thế mà đã bị hắn tóm lấy sơ hở trong lời nói, khiến cho đôi mắt càng sáng hơn, ở trên người Hứa Hàn không ngừng quét. (DG: ặc, biến thái)
Hứa Hàn cảm thấy hai mắt của lão sáng ngời, trong suốt, lại như một loại ánh sáng kỳ dị, tựa hồ có thể nhìn thấu bên trong nội thể của hắn, không khỏi cảm thấy quỷ dị, biết được hắn không phải là phàm nhân, cả kinh kêu lên: “Lão sử dụng tà thuật gì? Nói cho lão biết, ta là trưởng tử của Hứa gia, Nguyên An thành này là do Hứa gia chúng ta quản lý, là một đại gia tộc tại nhân gian.
“Đại gia tộc?” Tên khất cái ha ha cười, đối với sự uy hiếp của hắn một chút cũng không để ý, ho khan vài tiếng, nói: “Chỉ là một cái gia tộc tu tiên nho nhỏ, có cái khẩu khí gì mà dám xưng đại gia tộc, huống chi ngươi chỉ là một phàm nhân không có linh căn, dù cho thiên tư có hơn người, dựa vào cái gì mà dùng Hứa gia uy hiếp kẻ khác?”
Hứa Hàn vừa nghe, lập tức kéo Hàn Mai chạy ra ngoài, tên khất cái này giống như cái gì cũng rõ, thật tà môn.
“Tiểu tử, có muốn tu tiên không?” Hứa Hàn đang muốn nhấc chân, tự nhiên bên tai vang lên một câu nghe rất rõ, hắn khi này như bị sét đánh, cước bộ cũng chậm lại.
Thanh âm này thông qua truyền âm thuật nói cho hắn, nên Hàn Mai không nghe được, biết điều này, nên hắn cảm thấy tò mò về tên khất cái này, ngoại trừ những người trong gia tộc, đây là lần đầu tiên hắn gặp người tu tiên bên ngoài.
“Lão là tu…” Hứa hàn đang muốn lên tiếng, lại bị lão ho khan một tiếng ngăn hắn lại.
Hứa Hàn thấy vậy, rất nhanh biết được suy nghĩ của lão, vội vàng bảo Hàn Mai rời khỏi, “Hàn Mai, ngươi ra đầu đường chờ ta, ta ở đây một lát sẽ ra đó.”
Chờ Hàn Mai rời đi, Hứa Hàn cấp bách hỏi: “Lão biết rõ là ta không có linh căn, vì sao lại hỏi như thế, chẳng lẽ…”
“Hắc hắc…” Tên khất cái đắc ý nở nụ cười, “Tiểu tử, ngươi thật thông minh, ta rất vừa lòng. Ta quyết định đem toàn bộ y bát truyền lại cho ngươi, lưu lại một dấu vết của ta ở khối vũ trụ này, như thế mới không uổng công ta xuyên việt.”
Lão vừa nói, Hứa Hàn chẳng hiểu thế nào, tìm không được manh mối nào cả.
“Ngươi vì cái gì không vui?” Tên khất cái đột nhiên đặt câu hỏi.
Hứa Hàn nghe xong, do dự trả lời: “Bởi vì ta không có linh căn …”
Hắn không ngừng nói, đem những chuyện xảy ra gần đây kể ra tất cả. Ở Hứa gia, hắn không có ai để tâm sự cả, bây giờ gặp được một người nguyện ý lắng nghe chuyện của hắn, liền đem hết những chuyện buồn bực trong lòng nói ra.
“Hắc hắc…” Tên khất cái sau khi nghe xong liền cười to, cười đến nỗi hắn không thở được, sắc mặt tái đi, “Khụ khụ… phụ thân của ngươi thật độc ác, đối với đứa con ruột của mình cũng ra tay độc như thế, ta nghe xong còn tưởng Hứa gia của ngươi được Thiên Ma Tông chống lưng, ai dè là lũ ngụy quân tử Hoàng Đạo Tông, hành động bỉ ổi cùng ngụy quân tử thật xứng đôi nha.”
Sau khi lão cười đủ rồi, đột nhiên giận xanh mặt đi, nói rõ từng lời: “Ngươi hãy nghe cho rõ, ta tên là Ngụy Đông hải, bây giờ ngươi bái sư đi, dập đầu ba cái là được rồi.”
Hứa Hàn chần chờ nhìn hắn, “Nhưng mà, ta không có linh căn…”
“Linh căn đối với ta mà nói, chỉ là một dạng chê cười, ta thấy ngươi thiên tư thông minh, chắc cũng đọc qua không ít thư tịch, xem qua không ít sử tích rồi.”
Hứa Hàn nghe xong, liền đáp: “Đương nhiên đã từng đọc qua.”
“Vậy thì tốt rồi, tìm đệ tử thì nên tìm một người thông minh như ngươi, giúp ta giảm không ít tâm tư.” Ngụy Đông Hải rất vừa lòng, hỏi: “Ta hỏi ngươi, linh căn là do tổ tiên truyền xuống, như vậy thì tổ tiên làm như thế nào mà có linh căn?”
“Tổ tiên…” Hứa Hàn đang muốn nói đến linh căn của tổ tiên xuất hiện từ một tổ tiên xa hơn, nhưng lập tức giật mình một cái.
“Muốn biết bí mật này không?” Ngụy Đông Hải thấy hắn đang suy nghĩ, thật không giống với một tiểu hài mười hai tuổi, nhìn giống một người trưởng thành có lối suy nghĩ linh hoạt khiến lão hưng phấn tới cực điểm, bắt đầu đem những vấn đề này ra nhất loạt nói, khiến cho Hứa Hàn sợ đến khiếp vía.
Cái thế giới này, chính là nơi ở của Viêm Hoàng tộc nhân, là một nơi trong hàng tỉ khối tinh cầu, người bình thường cả đời sợ còn chưa rời khỏi tỉnh huyện, nói chi là đại Ngụy vương triều. Nhưng mà, đại Ngụy vương triều theo sách sử thì không phải là nơi trung tâm của thiên hạ theo lời đồn thổi, thế giới cũng chẳng có nơi nào gọi là vườn địa đàng, chỉ có tu sĩ Phân Thần kỳ sau khi tiến vào Tiểu Linh Thiên mới có thể biết được bí mật này.
Vì cái gì mà tu tiên phải cần linh căn, cái đó cũng không nhất thiết, mà người có linh căn chỉ là có thêm cơ sở để thành công, có thể nâng cao xác suất phi thăng. Vì cái gì mà người xưa phát hiện thế giới này căn bản không có nơi gọi là vườn địa đàng, nhưng vẫn có truyền thuyết về nó, đáp án lại miêu tả rất sinh động, đó là bởi vì vườn địa đàng chính là thế giới.
Hàng tỉ phàm nhân thế giới, tất cả đều là do người trên tiên giới gieo huyết mạch xuống.
Thuở thượng cổ, trên toàn bộ Vọng Nguyệt tu tiên giới, người có thể tu luyện thành công, vũ hóa phi thiên rất ít ỏi, trong hàng tỉ năm mới có một kỳ tài ngút trời thành công phi thăng. Nhưng mà, người tu tiên dần dần phát hiện, hậu đại của bọn họ có được ngũ hành linh căn, có thể lợi dụng ưu thế trong huyết mạch mà tu luyện thanh công, từ đó về sau, tu tiên giới đều là thiên hạ của những người có linh căn trong người.
Trải qua vô số năm tháng, tu tiên giả đã sớm quên rằng người không có linh căn cũng có thể tu luyện thành tiên, chỉ là vạn năm hiếm thấy mà thôi.
Hứa Hàn nghe đến đó, không đợi lão nói xong, liền dập đầu ba cái, gọi một tiếng sư phụ.
--- Chú thích ---
Phiến tử: người lừa gạt – trong truyện có thể hiểu lão đầu lừa gạt.
Vũ hóa phi thiên: mọc cánh bay lên trời – ý nói phi thăng thành tiên.
Vườn địa đàng: trong bản convert để là Thiên Viên - theo QT có thể hiểu là vườn trời.