Hoàng Phi Hổ thần thái không chút thay đổi, đánh giá hứa hàn, chậm rãi nói: “Đại thiếu gia, ngươi đã không luyện công liên tục hai ngày rồi, có phải ngươi không muốn luyện tiếp phải không? Nếu ngươi cảm thấy không chịu được khổ, ta bây giờ rời khỏi, Hoàng Phi Hổ ta không bao giờ dạy được thứ đồ đệ không biết chịu khổ.”
Nhìn Hoàng Phi Hổ, trong lòng Hứa Hàn âm thầm cười lạnh, nếu không có sư phụ nhắc nhở, hắn còn chưa biết rằng Hoàng sư phụ lại dụng tâm hiểm ác như thế, không, phải là phụ thân biểu hắn làm như thế. Hứa Hàn kiềm chế nỗi oán hận trong lòng, nhớ lời lời sư phụ nói, lại bởi vì tuổi trẻ khí thịnh, thủy chung vẫn không nói được tiếng thua cuộc.
Không khí có hơi căng thẳng, Hoàng Phi Hổ nhìu máy, nhìn Hứa Hàn có hơi kinh ngạc. Theo những gì hắn biết, Hứa Hàn chẳng phải là loại người chịu thua thiệt, loại biểu hiện này, tựa hồ có hơi không hợp.
“Khụ khụ… đại thiếu gia, ngươi sao lại không trả lời?” Quan thúc đứng ở một bên lên tiếng.
Hứa Hàn vẫn cúi đầu không nói.
Quan thúc là một lão nhân thân hình gầy gò, khuôn mặt già nua, đã ở Hứa gia làm quản gia được bốn mươi năm. Bình thường ngoại trừ những việc quan trọng, lão chưa bao giờ nhiều lời, hôm nay lão lại nói thêm, thật hiếm thấy, “Đại thiếu gia, nếu như ngươi không đi theo Hoàng sư phụ luyện võ, lão có thể đi nói với lão gia, để cho người tiễn Hoàng sư phó rời khỏi, về sau sẽ không tiếp tục quản ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”
Trong lời nói của lão quả thật đã nói rất rõ ràng, chỉ cần Hứa Hàn chịu buông tha công danh, cam tâm tình nguyện làm một người bình thường, Hứa Tông Hành có thể cho hắn làm những chuyện mà mình thích. Sỡ dĩ có quyết định như thế, cũng là bởi vì Hứa Tông Hành đã nhìn ra Hứa Hàn đã không còn nhỏ, vì thế nên thẳng thắng nói ra. Hôm nay Hứa Hàn làm trái lời hắn, Hứa Tông Hành liền có phản ứng, không thể không vui trong lòng.
Hứa Hàn trong lòng rung động, cố gắng kiềm chế kích động, cũng không nhịn được mà khóc. Cố gắng học hành, khảo thủ lấy công danh, trở thành sự kiêu ngạo của cha lẫn mẹ, chẳng bao lâu sau, giấc mộng tan vỡ, lại trở thành một cái đinh trong mắt cha nó, ngay cả khi đã từ văn học võ cũng tạo ra một chướng ngại thật lớn, bây giờ rốt cuộc có thể giải thoát, nó khôi phục tâm tinh, nhẹ nhàng nói: “Quan thúc, thay con bẩm báo cho phụ thân. Con không cần thi lấy công danh, sau khi trưởng thành sẽ rời khỏi Hứa gia, cũng không cần đến điền sản gì cả.”
“Đại thiếu gia, thật ra chỉ cần thiếu gia nghe lời của lão gia, với tài năng của ngươi, sau khi trưởng thành nhất định có thể trợ giúp lão gia quản lý sản nghiệp trong gia tộc. Lão gia kỳ thật vẫn luôn thưởng thức ngươi.”
“Trong mắt của phụ thân, ta chỉ là một tên nghiệt tử. Vẫn là nên rời khỏi Hứa gia, để cho phụ thân có thể an tâm mà ngủ.” Hứa Hàn hai mắt rưng rưng, chảy ra hai hàng lệ trong suốt.
“Một khi đã như thế, đại thiếu gia tự mình quyết định đi.” Hai mắt già nua của Quan thúc hiện ra thần sắc không đành lòng, thở dài một tiếng rồi chậm rãi rời đi.
Hứa Hàn sắc mặt trắng bệch, nói ra một câu như thế, đối với một tiểu hài như nó mà nói thì thật sự rất tàn nhẫn. Rời khỏi Hứa gia, cũng đồng nghĩa với việc nghèo khó, buông tha khảo thủ công danh, liền đồng nghĩa với việc từ bỏ giấc mộng mà hắn kiên trì từ nhỏ đến lớn. Nhưng mà, khi hắn nghĩ tới không lâu sau có thể bước lên con đường tu tiên, hai mắt đen tuyền chớp động, Ngụy Đông Hải đã từng nói với nó, Chúng Sinh Quyết cần đại khái thời gian ba năm mới có thể nghịch chuyển thuộc tính linh căn, cần phải khổ luyện mới thành công, ba năm, vừa khớp với thời gian hắn trưởng thành.
Nó đã đem toàn bộ tâm tư đặt trên con đường tu tiên, khuôn mặt non nớt lộ ra thần sắc thành thục.
Khi Ngụy Đông Hải biết Hứa Hàn đã được tự do, từ nay về sau không còn trói buộc, có thể tự do làm việc mà mình muốn thì lão cười lên ha hả, an ủi nói: “Hảo đồ nhi, hắn bất nhân, con bất nghĩa, là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Con người phải biết tranh thủ hạnh phúc của bản thân, con muốn trường sinh thì trong lúc tiêu dao thiên địa, tất cả thân tình xiềng xích của nhân gian đều tự động hóa giải, không có gì là tốt, cũng chẳng có gì là xấu.”
Hứa Hàn kiên nghị gật đầu, đem những việc trước kia giấu trong lòng, toàn tâm toàn ý đi theo sư phụ tu luyện.
“Tốt lắm.” Ngụy Đông hải thấy nó không chút cổ hủ, biếu tâm tính của đứa nhỏ này nhất định sẽ không làm lộ chuyện tu linh căn, nhưng lão sợ nó đọc quá nhiều thư tịch, kiên trì cái gọi là lệnh của cha mẹ, làm phận con cái không thể làm trái. Bây giờ nó đã không còn sự ràng buộc này, tự nhiên mặt mày nhẹ nhõm, liền phân phó: “Nói ra vài điều con phải cẩn thận nhớ rõ.”
“Thứ nhất, trước khi rời khỏi gia tộc, con nhất định không nói cho người khác biết là con tu tiên. Thứ hai, sau ba năm nhất định phải rời khỏi Hứa gia, bằng không tất có đại họa, mà với thực lực của con bây giờ cũng không thể tự bảo vệ bí mật của bản thân. Thứ ba, khi chưa tu luyện tới cảnh giới Phân Thần thì ngàn vạn lần đừng nói là đệ tử của Ngụy Đông Hải ta. Kỳ thật, tính mạng của thầy đã không còn duy trì được bao lâu, sau ba năm linh hồn của thầy sẽ biến mất. Nhưng trước kia thầy quá mức nổi tiếng, nên rước lấy không ít cừu gia, mà pháp bảo cũng rất nổi danh, về sau con sẽ biết thôi. Thứ tư, không đến Nguyên Anh kỳ thì không nên ở trước mặt người ngoài thi triển Tử Hư Lôi Kiếm, người thấy nó nhất định phải chết. Đó là chiêu bài của thầy, nhớ kỹ, nguyên nhân cũng giống đều thứ ba.
Hứa Hàn biết một người không có linh căn mà có thể tu tiên sẽ khiến cho nhiều người chấn động, trong lòng kính sợ, nghiêm túc gật đầu đồng ý.
“Tốt lắm, chúng ta nên bắt đầu kế hoạch thứ nhất. Khi con tu luyện Chúng Sinh Quyết, trong khoảng thời gian trước khi linh căn hiện ra, con phải rèn luyện thân thể mình thật tốt để làm trụ cột.” Ngụy Đông Hải sờ soạng thân thể nó một lần, cảm thấy rằng thân thể Hứa Hàn trải qua nửa năm khổ luyện đã có được một chút thành tựu, lúc này lộ ra hỉ ý, cho rằng nên tiếp tục rèn luyện nữa: “Trong lịch sử tu tiên của cổ nhân, có một
Phải biết rằng, tiềm chất của linh căn cũng phân biệt cao thấp, trên đời này chỉ có vài loại linh dược có thể cải tiến linh căn.
Nghe sư phụ nói thế, Hứa Hàn thần thái nghiêm lục lại, trở nên kiên định, vội vàng đáp: “Con có thể chịu khổ!”
Ngụy Đông Hải ha ha cười, “Sau khi hiện ra linh căn, tu luyện thân thể có thể miễn, dù sao cũng quá mức gian nan, con cũng không nên vội vàng cam đoan sớm như vậy, dù sao tinh lực không thể phân tán quá nhiều như thế.”
“Sư phụ, con đã chuẩn bị tốt, nên tu luyện như thế nào đây?” Hứa Hàn có chút khẩn trương, hỏi.
“Luyện thể rất đau đớn, nhưng so với lúc luyện tập trước kia của ngươi cũng không kém là bao, mỗi ngày đều phải chuẩn bị dược dục để kích phát tiềm năng.” Ngụy Đông Hải lấy phương thuốc đưa cho nó, “Dựa theo đơn thuốc này mà đi mua dược liệu, sau khi chuẩn bị tốt dược vật xong thì có thể tu luyện. Không có tiền thì cứ bán vài đơn thuốc khác, chổ ta có rất nhiều.”
Từ hôm đó về sau, Hứa Hàn đã bắt đầu một cuộc sống vô cùng bận rộn. Mỗi ngày đều phân ra ba canh giờ để luyện Chúng Sinh Quyết, lại dùng cả nửa ngày thời gian để rèn luyện thân thể, sau đó toàn thân ngâm mình trong thùng dược dục để khôi phục tinh lực, đồng thời nghe Ngụy Đông Hải tranh thủ thời gian giảng dạy kiến thức tu tiên, cả ngày đều được an bài chật kín.
Thị nữ Hàn Mai của hắn mỗi ngày đều đau lòng muốn chết, mỗi ngày đều vì hắn mà xào thuốc, mát xa, trong lòng không khỏi bất mãn với Ngụy Đông Hãi. Lấy công tử ra mà tra tấn như thế, so với Hoàng Phi Hổ còn muốn nhẫn tâm hơn, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không còn một xu. Nhưng nàng vẫn nghĩ rằng Hứa Hàn đi theo Ngụy Đông Hải học võ không, biết mình không thể làm chậm trễ tiền đồ của công tử, hơn nữa còn được căn dặn một phen nên nàng cũng chẳng dám ra ngoài nói gì lung tung.
Luyện thể đến cảnh giới Tiên Thiên, cuối cùng cũng cảm thấy thân thuộc từng bộ phận trên cơ thể mình. Giống như Tiên Thiên võ giả, có thể tự nhiên khống chế thân thể của bản thân, tỷ như móng tay co duỗi như lưỡi dao, còn có thể áp súc lực lượng trên cơ thể lại, bình thường nhìn vào chẳng thấy gì khác lạ, nhưng một khí dùng sức, thì thập phần khủng bố.
Rèn luyện thân thể tuy rằng đau đớn, nhưng so với tu luyện Chúng Sinh Quyết có điểm không bằng. Chúng Sinh Quyết dựa vào cảm ngộ cùng với việc kích phát thần thức, cần phải cảm ngộ vũ trụ nguyên lực đạt tới trình độ cộng hưởng, đây là một loại cảm giác hư vô, mỗi ngày phải không ngừng cầu tác, loại tâm tình chờ đợi trong dày vò này kỳ thật càng khiến cho con người ta thêm đau khổ.
Hiện giờ mỗi ngày đều phải mặc lên người một chiến giáp nặng một trăm cân, sau đó thực hiện động tác rèn luyện vô số lần, chỉ khi ngâm mình trong thùng thuốc mới có thể gỡ xuống.
Thời gian như nước, mỗi một ngày đều đổ mồi hôi, mỗi một ngày đều hiểu rõ, thời gian luôn chậm rãi qua đi. Từ một trăm cân, đến một trăm năm mươi, rồi hai trăm, ba trăm cân, sức nặng của áo giáp mà Hứa Hàn phải mặc ngày càng tăng.
Thời gian ba năm cứ như thế mà trôi qua.
--- Chú thích ---
Dược dục: một loại nước thuốc dùng để ngâm mình, hoặc giải thích theo cách khác là tắm thuốc. Không giống dược thủy – chỉ để bôi lên da hoặc uống. Từ dục (浴) trong Dược dục (药浴) có nghĩa là tắm.
Cầu tác (求索): theo đuổi trong sự tẻ nhạt.