Cho dù Phương Kiếm Minh có hàm dưỡng tốt cũng không nhịn được nữa, quát lớn: "Ngươi thân là đệ tử của Cái Bang, nhưng lại nói lời thô tục, năm lần bảy lượt vũ nhục ta, không bị trừng trị, ngươi lại tưởng ta dễ khinh!" Thầm vận lội lực, sử dụng công phu 'Niêm Y Thập Bát Điệt', cục đàm đang bay đến chỗ Phương Kiếm Minh, thì bật ngược lại, bắn lên người của tên khất cái.
Tên khất cái kêu lên một tiếng 'ai da', ngã người ra sau, may mắn là có hai tên khất cái bên cạnh kéo hắn lại, không là đã té chổng mông lên trời rồi.
Đám khất cái thấy Phương Kiếm Minh dám đánh lại thì cầm hắc bổng trong tay gõ lên mặt đất, những tiếng 'lạch cạch, lạch cạch' vang lên không ngừng, cùng hô lên: "Đánh tiểu tử này, đánh tiểu tử này!"
Tên khất cái thủ lĩnh thấy thân thủ của Phương Kiếm Minh như thế thì giật mình, thầm nghĩ: "Không ngờ tiểu tử này thật sự có tài, khó trách Triệu Hùng không phải là đối thủ của hắn!" Rồi từ trong đám người đi ra.
Đám khất cái thấy hắn thì hoan hô, hét lớn: "Lưu trưởng lão, tiểu tử này dám khi nhục người của Cái Bang, hãy cho hắn biết lễ độ đi!"
Bổng tử trong tay của lưu trưởng lão nhấc lên, đám khất cái ngừng hoan hô, yên tĩnh lại, chăm chú nhìn Phương Kiếm Minh, nắm chặt hắc bổng trong tay, nếu như lưu trưởng lão muốn quần công thì bọn chúng sẽ lập tức ra tay, còn nếu lưu trưởng lão muốn tự mình dạy dỗ hắn thì sẽ đứng ở một bên hò hét ủng hộ.
Phương Kiếm Minh và lưu trưởng lão đều cẩn thận đánh giá đối phương, Phương Kiếm Minh thấy vị lưu trưởng lão này không cao, lông mi thô to, tóc hoa râm, xem ra cũng khoảng bảy mươi, Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn thì thấy trên người của lão tựa như có tám cái túi, thầm nghĩ: "Nghe nói Cái Bang có tám vị trưởng lão, chẳng lẽ lão là một trong tám người đó?"
Phương Kiếm Minh hỏi: "Tôn giá chính là một trong bát đại trưởng lão của Cái Bang?"
Lưu trưởng lão cười khẩy, nói: "Tiểu tử, bây giờ ngươi mới biết sao, có phải đã trễ rồi không?"
Phương Kiếm Minh vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, thầm nghĩ: "Ngươi thân là trưởng lão của Cái Bang, không quản lý đệ tử, mà lại giúp chúng làm khó ta, không phải đã làm xấu mặt Cái Bang rồi sao? Ta và ngươi chưa từng gặp mặt, nên không thể nào có xích mích được. Ngươi là người cầm đầu, nếu không có người thì bọn chúng sao dám vũ nhục ta như thế!" Nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy tức, trầm giọng hỏi: "Tôn giá thân là trưởng lão của Cái Bang, thế mà lại làm khó tại hạ, thế là có ý gì? Ta và tôn giá chưa từng gặp mặt, đừng nói chi là có xích mích, rốt cục là tôn giá muốn gì?"
Lưu trưởng lão còn chưa mở miệng thì đã có người cười khẩy, nói: "Tiểu tử, cái gì mà chưa từng xúc phạm? Phải nói là xúc phạm nặng nề!" Một tên khất cái từ trong đám đông đi ra, đứng ở phía sau lưng của lưu trưởng lão, nhìn chằm chằm Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh nhìn hắn, kêu lên 'à', nói: "Thì ra ngươi chính là tên khất cái làm xằng làm bậy hôm trước!"
Tên khất cái kia biến sắc, vội hét: "Nhảm nhí, Triệu Hùng ta làm xằng làm bậy khi nào? Tiểu tử nhà ngươi mới làm xằng làm bậy!"
Phương Kiếm Minh cười khẩy, nói: "Triệu Hùng, ta còn đang không biết là đã đắc tội với người trong Cái Bang khi nào, thì ra là do ngươi. Ta hỏi ngươi, có phải là ngươi tìm bọn họ đến."
Không đợi Triệu Hùng trả lời, lưu trưởng lão đã nói: "Tiểu tử, ngươi dám vũ nhục Cái Bang, chẳng lẽ còn sợ chúng ta tìm đến?"
Phương Kiếm Minh trầm giọng: "Lưu trưởng lão, ta thấy ngài là trưởng lão của Cái Bang, được mọi người tôn trọng, nhưng lời này là có ý gì? Ta vũ nhục Cái Bang khi nào?"
Lưu trưởng lão lạnh lùng cười lên một tiếng, nói: "Ngươi đả thương Triệu Hùng, còn nói là không vũ nhục Cái Bang!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cười ha hả, nói: "Ta đả thương Triệu Hùng, các ngươi biết tại sao không? Hắn ức hiếp dân chúng, đả thương người lương thiện, ta chẳng qua chỉ là dạy dỗ hắn một chút, thế mà các ngươi lại chẳng biết đúng sai, chỉ nghe theo lời nói phiến diện của hắn tìm đến gây sự với ta!"
Triệu Hùng quát: "Nhảm nhí, ngươi mới ức hiếp dân chúng, Triệu Hùng ta thân là đệ tử của Cái Bang, làm sao làm chuyện đó, ngươi không được ngậm máu phun người, ngày đó ta thấy ngươi làm việc bá đạo, có ý tốt khuyên bảo, nhưng ngươi không nghe, tiểu tử nhà ngươi còn dám vu cáo cho ta, đã đả thương ta mà còn dám nói là đệ tử Cái Bang không ra gì, cái này không phải là vũ nhục Cái Bang sao?"
Phương Kiếm Minh nghe hắn đảo trắng thành đen, cắn ngược lại mình như thế thì tức giận cười lớn, nói: "Hảo, hảo, hảo, Triệu Hùng, những lời của ngươi, tại hạ bội phục vô cùng, Cái Bang có người như ngươi thì hoa đại ca nên sớm trục xuất, để tránh làm xấu di danh tiếng của Cái Bang!"
Triệu Hùng cười gằn: "Ngươi còn không thừa nhận sao? Ta biết ngươi nhất định sẽ không thừa nhận, ngươi còn dám đem tên của bang chủ chúng ta ra, rõ ràng là có ý vũ nhục Cái Bang, mọi người nói xem tên tiểu tử này có đáng đánh không?"
Đám khất cái kêu lên: "Đáng đánh, đáng đánh!"
Lưu trưởng lão nghe hắn nói đến bang chủ thì trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ hắn thật sự quen biết với bang chủ? Mặc dù lão hoài nghi nhưng lão lại rất coi trọng Triệu Hùng, Triệu Hùng chẳng khác nào là nhi tử của lão vậy, hắn còn có ý định nhận Triệu Hùng làm nghĩa tử, nên làm sao không tin hắn được.
Lưu trưởng này vốn tên là Lưu Hồng, lại luôn tự lấp liếm điều sai trái của mình, lăn lộn trong Cái Bang hơn năm mươi năm mới lên được chức vị trưởng lão. Lão có một môn bổng pháp lợi hại, võ công lại cao, trong Cái Bang ngoại trừ bốn đại trưởng lão ra thì lão không hề phục người nào, lão và sư phụ của Hoa Thiên Vân, là Hàn Nguyên Lễ, có cùng bối phận, được gọi là 'Thiết Cái', Hàn Nguyên Lễ vào Cái Bang sớm hơn Lưu Hồng hai mươi năm, lại là đệ tửu duy nhất của 'Đại Đầu Phong Cái', cho nên Đại Đầu Phong Cái truyền ngôi cho Hàn Nguyên Lễ, ngao du giang hồ, khi đó Lưu Hồng mới chỉ là một đà chủ của Cái Bang, thân phận tương đương với Lưu Kiến thôi.
Hàn Nguyên Lễ làm bang chủ gần ba mươi năm, thấy đồ đệ Hoa Thiên Vân, tư chất thông minh, đối với võ công lại rất có năng khiếu, vô cùng vui mừng. Lúc trước cũng đã nói, một trong tứ đại thánh thư là 'Phá Thiên Lục' thuộc về Cái Bang, có lẽ là do Hàn Nguyên Lễ không có được tư chất tốt lắm, nên tu luyện 'Phá Thiên Lục' ba mươi năm, ngoại trừ nội công tăng lên ra thì võ công cũng không có đột phá gì nhiều. Một ngày lão và Hoa Thiên Vân cùng bàn luận, trên chiêu thức võ công lão không thể đánh bại được đồ đệ của mình, mà ngược lại còn bị Hoa Thiên Vân áp đảo, cuối cùng lão phải nhờ vào nội lực thâm hậu mới đẩy lui được Hoa Thiên Vân.
Trong lúc nhất thời lão vừa vui vừa buồn, buồn là vì bản thân mình trời sinh không có tư chất tốt, vui là vì có được cao đồ, có thể giúp Cái Bang hưng thịnh.
Không lâu sau, lão triệu tập bảy trưởng lão của Cái Bang, hai trong bốn đại trưởng lão, công bố rằng mình đã già rồi, không còn năng lực đảm nhiệm chức vụ bang chủ nữa, truyền ngôi lại cho hoa thiên van, mà lúc đó lão chỉ mới có sáu mươi tuổi, nói là già thì cũng hơi quá, nhưng lão đã muốn thối vị thì cho người khác cũng không ngăn được, về việc lão muốn Hoa Thiên Vân đảm đương chức bang chủ, thì có tranh cãi xảy ra, một vị đại trưởng lão thì nói Hoa Thiên Vân còn trẻ, khó có thể gánh vác được trọng trách, một người thì nói Hoa Thiên Vân có võ công rất cao, lại được đệ tử Cái Bang ủng hộ, và đã đóng góp không ít cho Cái Bang, mặc dù hiện tại không có nhiều kinh nghiệm nhưng kinh nhiệm có thể tích lũy dần dần.
Trong bảy trưởng lão thì có ba người ủng hộ một vị đại trưởng lão, bốn người khác thì ủng hộ Hoa Thiên Vân làm bang chủ, trong số đó có cả sư phụ của Hoàng Thăng, hai bên tranh luận rất lâu nhưng không có kết quả, đột nhiên một đại trưởng lão nữa đến, người này có địa vị cao nhất trong các đại trưởng lão, là "Truyền Công đại trưởng lão", "Phá Thiên Lục" của Cái Bang là do lão bảo quản. Người này đến nhanh mà đi cũng nhanh, lão chỉ nói có một câu duy nhất "Chức vị bang chủ của Cái Bang sẽ do Hoa Thiên Vân đảm nhiệm, trong số các người, ai có nghi vấn gì có thể đến tìm ta, ta sẽ cho các người một câu trả lời thuyết phục! Thiên vân, mười ngày sau ngươi đến gặp ta!"
Vì thế, mặc dù còn trẻ nhưng Hoa Thiên Vân đã là bang chủ của Cái Bang, lúc đó Lưu Hồng không phục lắm, lão đã ở trong Cái Bang nhiều năm như thế, không góp công cũng góp sức, còn tiên mao đầu tiểu tử Hoa Thiên Vân kia lại một bước lên trời, ngồi lên trên đầu lão, nhưng bảo lão đến gặp truyền công đại trưởng lão thì lão không có lá gan đó, truyền công đại trưởng lão có bối phận ngang với Đại Đầu Phong Cái, rất ít khi đi lại trong võ lâm, không ai biết được công phu của lão ra sao, Lưu Hồng không muốn đụng chạm đến vị đại tôn thần này.
Nhưng, sau khi Hoa Thiên Vân lên làm bang chủ Cái Bang, danh tiếng của Cái Bang ngày càng cường thịnh trong võ lâm, chỉ cần nhắc đến Cái Bang là đều được ca tụng, Hoa Thiên Vân đối với bảy vị trưởng lão như là trưởng bối của mình, chưa bao giờ làm cao trước mặt họ.
Sự bất mãn của Lưu Hồng đối với hắn cũng dần dần biến mất, mười năm gần đây, hắn sống an nhàn sung sướng trong Cái Bang, thu không ít thân tín, Triệu Hùng này là một trong số những người hắn tín nhiệm. Triệu Hùng đứng trước mặt lão nói là Phương Kiếm Minh nói bậy, dĩ nhiên là lão tin rồi.
Lưu Hồng nghĩ thầm: "Tiểu tử này chẳng qua chỉ là một thiếu niên mà thôi, tuy mặt mũi có tuấn tú, nhưng nếu nói hắn có giao tình với bang chủ, hừ, xem ra là nói nhảm rồi, bang chủ là người lãnh đạo của Cái Bang, tốt nhất không nên kinh động đến!" Nghĩ thế lão lạnh nhạt cười, nói: "Thiếu niên kia, đừng ỷ vào võ công của mình mà không xem ai ra gì, bang chủ của bổn bang làm sao có giao tình với ngươi, vốn ta định phế bỏ võ công của ngươi, nhưng thấy ngươi không hiểu việc đời, chỉ cần ngươi dập đầu xin lỗi Triệu Hùng, ta sẽ tha cho ngươi!"
Thử Địa Vô Ngân Tam Bách Lượng - Cách Vách Vương Nhị Bất Tằng Thâu
Ngày trước có một người tên là Trương Tam, hắn dành dụm được ba trăm lượng bạc, vô cùng vui sướng, nhưng hắn cũng cảm thấy rất đau đầu, sợ có nhiều tiền như thế thì sẽ bị trộm, không biết phải để ở đâu mới an toàn. Mang theo bên mình thì không tiện, lại khiến cho bọn móc túi phát hiện dễ dàng; còn để ở trong phòng thì cũng không an toàn vì cũng sẽ bị bọn trộm viếng thăm.
Hắn cầm bạc, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hắn nghĩ ra được một biện pháp tốt. Đêm đó hắn đào một cái hố ở góc tường sau nhà, rồi chôn bạc xuống dưới đó. Sau khi chôn xong thì hắn lại sợ, sợ có người khác nghi ngờ nơi này chôn bạc. Hắn lại tiếp tục suy nghĩ, sau đó nảy ra một kế. Hắn vội về phòng, lấy một tờ giấy trăng, viết lên bảy chữ to "thử địa vô ngân tam bách lượng" (nơi này không có ba trăm lượng). Sau đó dán lên tường, hắn cảm thấy thế thì vô cùng an toàn, rồi quay về phòng ngủ.
Suốt ngày hôm đó Trương Tam như người bị tâm thần bất định, vì thế khiến cho Vương Nhị ở nhà bên chú ý, đêm đó lại nghe được tiếng đào xới, nên cảm thấy lạ. Khi Trương Tam quay về phòng ngủ thì Vương Nhị lén ra phía sau nhà hắn, nương nhờ ánh trăng đọc được bảy chữ trên mảnh giấy của Trương Tam. Đọc xong Vương Nhị chợt hiểu ra tất cả, hắn liền moi bạc lên, rồi đắp đất lại.
Vương Nhị trở về phòng của mình, thấy ánh bạc lóng lánh thì vui vẻ, nhưng cũng sợ. Hắn sợ ngày mai Trương Tam phát hiện ra bạc bị mất thì nhất định sẽ nghi ngờ hắn, vì thế hắn khổ tâm suy nghĩ, sau đó liền lấy bút, viết lên giấy bảy chữ to "cách bích Vương Nhị bất tằng thâu" (Vương Nhị nhà bên không có trộm) rồi dán lên góc tường.
Sau này dân gian dựa vào câu truyện xưa mà xem "thử địa vô ngân tam bách lưỡng, cách bích Vương Nhị bất tằng thâu" là một câu thành ngữ, dùng để chỉ người tự cho mình là thông minh, muốn giấu diếm, che giấu việc gì đó, nhưng kết quả thì ngược lại, càng khiến bại lộ rõ ràng hơn.
Sau này câu thành ngữ được giản hóa thành "thử địa vô ngân tam bách lượng"