Hứa Hàn không biết rằng, trong mắt nhóm người Hứa Tông Trạch, tiền bối có thể giải cứu tính mạng của gần vạn phàm nhân phải có tu vi ít nhất là Trúc Cơ kỳ. Có thể dùng thần thức bảo vệ phần lớn phàm nhân tại Lệ Thủy trấn tránh khỏi ảnh hưởng của trận pháp, nếu không có đại năng lực thì sao có thể thực hiện được?
Nếu để hắn nghe được những lời này thì những bực tức do bị khinh thường có thể giảm đi một ít.
Sau khi tiến vào vùng núi Hoành Đoạn, Hứa Hàn đã quyết định phải bế quan tu luyện, cho đến khi tới Luyện Khí kỳ tầng năm, có khả năng giết được Hứa Tông Loan mới thôi.
Giết chết Hứa Tông Loan để kết thúc đoạn ân oán này, sau đó đầu nhập vào một tông môn, có được chỗ dựa vững chắc rồi từ từ tu luyện.
Vùng núi Hoành Đoạn là thánh địa của người tu tiên, là dãy núi có linh khí nồng đậm nhất, tông phái hùng mạnh như Thuần Dương Tông cũng ở trong đó, tiếp đến là Hoàng Đạo tông, Đan Đỉnh phái, toàn bộ dãy núi cũng chỉ có ba đại tông phái này mà thôi. Địa phương như vùng núi Hoành Đoạn không phải có thể dễ dàng chiếm cứ, trong đó còn có yêu thú hoành hành, ba tông phái này cũng là do mấy ngàn năm trước, tổ sư sáng phái dựa vào thực lực hùng mạnh chiếm cứ lập nên. Các tông phái khác cũng muốn tiến vào nơi này khai sơn lập phái, nhưng nghĩ đến thiệt hại quá lớn nên đều không thực hiện.
Yêu thú cũng không phải dễ chọc vào, trong đó những yêu thú đã tiến hóa thành yêu linh cũng tương đương với Nguyên Anh kỳ, nếu muốn tại địa phương này kiến lập một địa bàn mới thì cực kỳ nan giải.
Địa phương tu luyện của Hứa Hàn lại nằm bên ngoài vùng núi Hoành Đoạn, miễn cưỡng có thể sâu hơn phạm vi hoạt động của phàm nhân một chút, nên không có nhiều nguy hiểm. Hắn chọn một huyệt động thiên nhiên, bên trong một thác nước, bố trí một cấm chế đơn giản làm động phủ.
Lúc mới bắt đầu ở trong núi tình cảnh của Hứa Hàn cực kỳ khó khăn, hắn chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng một, ngay cả pháp khí cũng không thể dẫn động, đến ngay việc bố trí cấm chế trong động phủ cũng rất miễn cưỡng, chỉ với một cái cấm chế mê ảo đơn giản mà mỗi lần thực hiện cũng khiến hắn tiêu hao đại bộ phận linh lực rồi.
Huống chi mỗi ngày đều phải vì vấn đề thực phẩm mà phiền não, ăn Ích Cốc đan cũng chẳng có ích gì, trên con đường tu tiên, mỗi bước đi đều đem bản thân mình chuyển hóa không còn giống phàm nhân nữa, có rất nhiều thói quen đều phải thay đổi. Làm một người tu tiên có tuổi thọ ngàn năm thậm chí là vô hạn, nhìn người phàm sống không quá một trăm tuổi, mà đối với bản thân mình thì chỉ là một thoáng chớp mắt, thì sao lại không sinh ra cảm giác như nhìn một con kiến cho được.
Hạ trùng bất khả ngữ băng (côn trùng mùa hạ không thể sống tới mùa đông thì làm sao có thể nói về băng), phàm nhân khinh miệt những sinh mạng ngắn ngủi hơn mình, người tu tiên nhìn phàm nhân cũng thế. Hứa Hàn không muốn thường xuyên ăn Ích Cốc Đan đến nỗi tiến tới cảnh giới không còn là phàm nhân nữa. Trong thâm tâm của hắn vẫn muốn giữ lại một chút nhân khí (tính khí con người), giảm bớt một chút đạm mạc, đôi khí bản tính thèm ăn cũng là một đạo lý.
Hắn thường cảnh tỉnh chính mình là từ phàm nhân mà ra, tuyệt đối không thể quên những khổ sở của phàm nhân, càng không thể xem phàm nhân như con kiến, một khi tu luyện thành công, liền sẽ nghĩ biện tổng hợp các công pháp nghịch thiên làm cho phàm nhân ở tận đáy thấp nhất có thể học được. Chỉ là bây giờ cần phải giữ bí mật nên không thể tiết lộ.
Mỗi ngày lúc mặt trời về tây, đêm lạnh phủ xuống cũng là lúc Hứa Hàn cần mẫn tu luyện, vào thời gian khác thì hắn lại đi thu thập linh dược dùng để luyện chế Nạp Linh Đan.
Mặc dù là hạ cấp linh đang nhưng để luyện chế Nạp Linh đan cũng phải tốn không ít tâm lực của Hứa Hàn. Bởi vì dùng phàm hỏa nên việc dung hòa linh dược càng chậm hơn, cũng may làm hoài cũng quen nên dưới tình huống hao tổn lượng lớn tài liệu cũng có thể luyện chế được Nạp Linh Đan thõa mãn nhu cầu tu luyện của Hứa Hàn.
Ngẫu nhiên cũng đụng độ với một ít tiểu yêu thú, nhưng chỉ là nhất cấp yêu thú, với cảnh giới của Hứa Hàn bây giờ hạ sát cũng chẳng khó gì.
Cuộc sống tu luyện nhàm chán cứ vậy một ngày nối tiếp một ngày, nhật nguyệt lưu chuyển, chốc lát đã qua ba năm thời gian.
Linh thảo vùng phụ cận đều bị Hứa Hàn thu thập sạch, dần dần Hứa Hàn cũng tiến tới chỗ sâu hơn.
Một ngày nọ, bên trong sương mù một mùi hương thơm ngát làm linh khí dao động hỗn tạp, thu hút Hứa Hàn tiến đến.
Ngửi được mùi hương thơm ngát này, linh lực trong cơ thể Hứa Hàn cực tốc đề thăng, làm hắn cực độ sung sướng, chỉ qua một lúc mà Hứa Hàn có cảm giác linh lực bản thân dường như mạnh hơn một chút.
“Là linh vật gì mà lại có công hiệu như vậy!” Hứa Hàn trong lòng cả kinh.
Lấy linh thảo phổ thông đang cầm trên tay cất vào túi trữ vật, hướng theo mùi hương một đường mò mẫm mà tiến đến. Linh vật như vậy bình thường đều có yêu thú thủ hộ, nếu là nhị cấp yêu thú thì Hứa Hàn chắc chắn sẽ không đánh lại, nhưng nếu chỉ là nhất cấp yêu thú thì đúng là vận may đã tới.
Hắn lẳng lặng tiến đến, khi nhìn thấy một gốc lá toàn thân xoắn lại trên đỉnh lại có một quả tử xinh đẹp hồng quang lưu chuyển không khỏi mắt sáng lên, thiếu chút nữa hô to:
- Nhân Sâm Quả!
Cũng không biết đã được bao nhiêu năm, Nhân Sâm Quả phân thành các loại trăm năm, ngàn năm và vạn năm. Nghĩ đến đó Hứa Hàn cũng không kiềm nổi kích động, cẩn thận lui về phía sau vài bước, chậm rãi quan sát kỹ hơn.
Nhân Sâm Quả thuộc loại thiên địa linh vật, thịt màu trắng là linh dược có công hiệu trị thương tốt nhất, cũng là một thành phần có trong rất nhiều đan phương. Trong đó Nhân Sâm Quả ngàn năm có thể phục hồi tứ chi bị gãy, còn Nhân Sâm Quả vạn năm lại là cực phẩm linh vật, không cần luyện chế đã có thể trực tiếp dùng ngay. Nguyên Anh kỳ nếu mất đi thân thể cũng có thể được tái tạo lại, gần như tương đương với linh đan, ngay cả ở Tu Tiên giới cũng cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng Nhân Sâm Quả cũng có đặc tính kỳ dị, bình thường sẽ không phát ra linh lực dao động, cũng sẽ không xuất hiện thanh hương khi chưa thành thục, lại càng không thể vì linh khí nồng hậu mà xuất hiện ở nơi này, mà sẽ tự thân tích lũy linh khí dưới lòng đất qua ngày tháng mới phát triển thành linh vật. Chỉ khi đến lúc thành thục sau một trăm năm, ngàn năm hoặc vạn năm Nhân Sâm Quả mới có thể tỏa ra thanh hương kỳ dị như vậy để biểu hiện sự tồn tại của nó. Nếu không thì cũng chẳng khác gì cỏ dại bình thường, nhìn bằng mắt thường căn bản rất khó phân biệt.
Hiện tại gốc Nhân Sâm Quả quả này hiển nhiên đã đạt tới thời kỳ thành thục, không biết là loại trăm năm hay ngàn năm, Hứa Hàn cũng vô pháp nhìn ra.
Hắn căn bản không dám hy vọng đây là gốc cây vạn năm, chỉ cần dựa vào thanh hương kỳ dị này cũng có thể biết, nếu là một vạn năm nhất định sẽ dẫn phát thiên tượng tạo thành động tĩnh cần lớn, mùi hương sau khi thành thục sẽ bao trùm trên trăm dặm, yêu thú cùng người tu tiên ở lân cận đều sẽ bị thu hút tới ngay.
Chỉ khi mới là một trăm năm hoặc một ngàn năm thì phạm vi thanh hương phát ra sẽ không xa, đây là khu vực bên ngoài Hoành Đoạn sơn mạch, xung quanh sẽ không có cường đại yêu thú, đa số chỉ là tiểu yêu thú.
Cho dù là tiểu yêu thú Hứa Hàn cũng không dám lỗ mãng hành động, mà lại núp tại một địa điểm bí mật cẩn thận quan sát.
Quả nhiên, chỉ qua thời gian vài nhịp thở, Hứa Hàn chỉ vừa kịp ẩn nấp thì thanh khí của Nhân Sâm Quả đã thu hút đến một đoàn nhất cấp yêu thú cấp một như Sương Văn Hổ, Lục Dực Phi Hoàng, Phong Ảnh báo, Hủ Độc Hồng Chu, tổng cộng mười mấy con đem gốc Tham quả vây lại.
Hứa Hàn nhìn thấy da đầu liền tê rần, mấu chốt không phải là mười mấy con cấp một yêu thú, mà là sau khi đám cấp một yêu thú xuất hiện, nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện. Một đầu cấp hai yêu thú Thất Tinh Tri Trù đột nhiên vọt từ dưới lòng đất lên, hí hí (nhện biết kêu sao ta !!!??) vài tiếng, liền phun ra một cái lưới đem phạm vị mười trượng xung quanh trùm lại, xém chút nữa địa điểm ẩn núp của Hứa Hàn cũng lọt vào cái lồng đó.
Cấp hai yêu thú cũng không phải là thứ mà hắn có khả năng đối kháng, yêu thú – linh trùng phân chia từ cấp một đến cấp chín, thấp nhất là một cấp yêu thú tương đương với người tu tiên Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, cấp hai tương đương với Luyện Khí kỳ tầng bảy đến tầng chín, cấp ba cùng cấp bốn tương đương Trúc Cơ kỳ, cấp năm cùng cấp sáu tương đương Kim Đan kỳ, tới cấp bảy thì yêu thú – linh trùng sẽ tiến hóa thành yêu linh tương đương với người tu tiên Nguyên Anh kỳ, cấp tám tương đương với Nguyên Anh trung kỳ, cấp chín tương ứng với Nguyên Anh hậu kỳ. Còn sau cấp chín đều không còn phân biệt được giai tầng nữa, có thể xem như tương đương Hóa Thần kỳ, đến lúc đó đa số đều lấy hình thái nhân loại để tu luyện.
Cho nên thực lực của cấp hai yêu thú đã vượt xa tu vi Luyện Khí kỳ đệ ngũ tầng của Hứa Hàn, chỉ cần một đầu yêu thú cấp hai yếu nhất cũng có thể đánh bại Hứa Hàn.
Hứa Hàn càng thêm thu liễm khí tức không dám manh động, sư phụ hắn cũng giới thiệu qua về Thất Tinh Tri chu, trên lưng có bảy điều hoa văn lục sắc, từ đây có thể phán đoán được thực lực của nó, ngoại trừ dùng thần thức dò xét, còn có thể xem độ lớn nhỏ của mạng nhện do nó kết, nếu mạng nhện rộng tới mười trượng thì chắc chắn là có thực lực cấp hai linh trùng.
Hắn đang suy nghĩ xem có nên từ bỏ hay không, thì sự tình lại có biến hóa.
Sương Văn Hổ trước tiên nộ hống một tiếng, há miệng phu ra một đạo thâm hàn bạch vụ đem mạng nhện trước mắt nó đóng băng lại, sau đó nhất trảo vung lên chưởng tới, rắc…rắc vài tiếng vang lên thì mạng nhện đã bị đứt vài cái tơ.
Sau khi Sương Văn hổ công kích các yêu thú khác đồng thời cũng nhao nhao lên, đồng loạt hướng tới Thất Tinh Tri chu thi triển các thủ đoạn công kích của mình, giống như là gặp phải thiên địch, tất cả đều liên kết lại vì Tham quả đều có thể liều mạng.
- Không đúng, nhất định là Tham quả ngàn năm, nếu không chúng nó sẽ không điên cuồng như vậy.
Hứa Hàn trong lòng cấp bách, nhưng vẫn cố trấn tỉnh núp lại tiếp tục quan sát.
--- Chú thích ---
Nhân Sâm Quả, còn có cách gọi khác là Tham Quả. Theo truyện Tây Du Ký của nhà văn Ngô Thừa Ân, thì Nhân Sâm Quả được miêu tả như thế này: “Quả này gặp kim thì rụng, gặp mộc thì khô, gặp thổ thì độn, gặp thủy thì hóa, gặp hỏa thì héo, kỵ với ngũ hành. Hái quả phải dùng đồ kim khí mới rụng được, rụng rồi phải đựng trong một cái khay lót vải, nếu không chạm vào đồ gỗ là khô ngay, ăn vào cũng vô ích không thể kéo dài tuổi thọ được. Muốn ăn phải đựng vào đồ ốm, chiêu với nước trong.”
Lại nói, Nhân Sâm Quả còn có tên là Thảo Hoàn Đơn. Đơn gợi tới việc luyện đơn, nấu thuốc của đạo Lão (Lão Tử). Quả này ba ngàn năm mới kết hoa, ba ngàn năm mới kết quả, ba ngàn năm mới chín, tức nói cần đến tới chín ngàn năm. Số chín ám chỉ tới cửu chuyển thành công, cửu chuyển đơn thành trong phương pháp tu luyện của đạo Lão. Nói nhân sâm có hình đứa trẻ mới sinh chưa tới ba ngày là ngụ ý nhắc tới anh nhi, xích tử. Lưu ý, anh nhi ở đây là thánh thai.