Dòng xong Lệ Thủy một màu xanh biếc, dọc theo đại sơn mờ mịt từ từ chảy ra. Lệ Thủy Trấn có một khúc sông, hướng tới Thông Thiên Hà mà chảy.
Có Lệ Thủy làm bạn, Lệ Thủy Trấn lặng yên tọa lạc tại nơi biên giới, thong thả phát triển, phía nam tiếp giáp với vùng núi Hoành Đoạn, phía bắc là Tịnh Châu. Trên dòng sông Lệ Thủy, những chuyến tàu thuyền vận chuyển dược liệu liên miên không dứt, cho thấy sự phồn hoa của nơi đây.
Chính cái cảnh tượng phồn hoa ấy tựa hồ ẩn chứa cảnh tượng tiêu điều, cùng so sánh với ba năm trước đây, tàu thuyền ít hơn rất nhiều.
Chân đạp lên một cây viên mộc, dọc theo dòng chảy của con sông Lệ Thủy mà đi xuống. Hứa Hàn trong lòng có hơi nghi hoặc, tựa hồ so với ba năm trước đây, tàu thuyền ít đi hơn một nửa.
Thả người bay lên, thân ảnh phiêu dật điểm nhẹ trên mặt nước, dừng ở trên bến tàu ở Lệ Thủy Trấn, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không nhận ra.
Tiêu điều, rách nát.
Toàn bộ Lệ Thủy Trấn so với thành trấn trong trí nhớ của Hứa Hàn thì tiêu điều nhiều hơn không biết bao nhiêu lần. Tường thành rách nát cùng với đại lượng dân cư giảm xuống, đều chứng tỏ nơi đây từng trải qua một lần đại biến. Cất bước vào trong thành, Hứa Hàn cau mày, cẩn thận quan sát mọi phía. Những cửa hàng ở đầu con đường đều bị đóng lại, tấm ván gỗ cũ nát cùng những viên gạch lót tường hiển lộ cảnh lụi bại.
- Phi Mã Bang chiêu nhân mã, người dưới ba mươi tuổi đều được nhận vào. Bao ăn, bao ở, còn có cơ hội trở thành thành nội môn đệ tử!
Đột nhiên vang lên một tiếng la, một đại hán râu đen vừa gõ chiêng vừa hô to.
- Có tiền lương hay không?
Rất nhiều người vội vảng tới hỏi.
Đại hán râu đen đổ mồ hôi, trừng hai mắt:
- Bao ăn bao uống đã không tệ rồi. Ta nói cho các ngươi biết, trở thành nội môn đệ tử của bang phái không phải chỉ đơn giản như thế. Cái đó còn tùy thuộc vào căn cốt của mỗi người.
- Nhà của ta có năm miệng ăn cần phải nuôi sống, vào bang hội mà ngay cả tiền lương tháng cũng không có, so với bán thân có gì khác nhau, khinh bọn ta đều là thằng ngốc sao?
Một tráng hán tức giận lắc đầu rời khỏi, vẻ mặt thất vọng, miệng thầm thì: “Thời thế hiện tại, ngay cả bang phái cũng muốn nổi loạn.”
- Ta phi! Phi Mã Bang bọn ta chính là đệ nhất bang phái ở Lệ Thủy Trấn, đại phát từ bi cho chúng bây cơ hội gia nhập, đó là phúc của các ngươi, nếu không muốn gia nhập thì cút ngay.
Người râu đen nhễ nhãi mồ hôi, thô lỗ chửi lớn, bắt đầu kiểm kê nhân số.
Hứa Hàn xem xong cảnh này, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, trong lòng nghĩ ngợi: “Phi Mã Bang từ đâu ra, cư nhiên trở thành đệ nhất bang phái ở Lệ Thủy Trấn.
Hắn lắc đầu, đi tới Hồi Xuân Đường, hy vọng Hồi Xuân Đường không dẹp tiệm.
May mắn, Hồi Xuân Đường vẫn sừng sững như trước, làm cho Hứa Hàn thở phào một tiếng.
Đi vào cửa hàng, Hứa Hàn mỉm cười, hướng tới ông chủ Phong Nguyên đang tính sổ sách chắp tay nói:
- Ông chủ Phong, đã lâu không gặp.
Ba năm, Phong Nguyên tựa hồ già đi không ít, râu ở hai mép đã có hơi nhiều, vẻ mặt già nua, đột nhiên thân thể run lên, chỉ vào Hứa Hàn, không thể tin tưởng kêu lên:
- Hứa công tử? Ngài không chết?
- Ông sao lại có thể kết luận là ta đã chết hả?
Hứa Hàn nhướng mày, bắt đầu hỏi.
- Xin lỗi, là do lão lỡ lời.
Phong Nguyên biết mình nói sai, dẫn Hứa Hàn đi vào bên trong hậu đường, lúc này mới nói:
- Hứa công tử đi được ba năm, hợp tác vẫn luôn chứa ở nơi này, tiểu lão nhi còn tưởng rằng ngài đã…
- Không sao.
Hứa Hàn thấy lão tự mình pha trà, ngay cả tiểu nhị cũng không có, sinh ý của tiệm thuốc dường như không tốt, lập tức hỏi:
- Lệ Thủy Trấn đã xảy ra chuyện lớn gì hả, sao lại ít người như vậy?
Phong Nguyên nghe xong, ánh mắt lộ vẻ hoảng loạng, thở dài nói:
- Chuyện này nói ra có lẽ là ngài sẽ không tin. Ba năm trước, sau khi năm tên yêu nhân kia bị giết, Hứa gia có phái đến rất nhiều người bảo vệ Lệ Thủy Trấn. Vốn tưởng mọi chuyện đã xong, cuộc sống có thể an bình trở lại, ai ngờ nửa năm sau lại xuất hiện thêm một yêu nhân pháp lực cao cường, chỉ trong một đêm đã giết hơn tám phần dân cư ở Lệ Thủy Trấn. Tiểu lão nhi phước lớn, mạng lớn, hôm đó cần phải đi ra ngoài mua dược liệu, tránh được một kiếp đại nạn.
- Cái gì?
Hứa Hàn thân thể chấn động.
- Nói như thế thì toàn bộ người ở Lệ Thủy Trấn đã chết sạch?
- Đúng vậy!
Phong Nguyên nhớ lại chuyện cũ, thân thể có hơi run rẩy, mắt lộ vẻ bi thương, nói xong liền khóc:
- Đáng thương cho phu nhân của ta, con của ta…
- Sau đó như thế nào?
Hứa Hàn lạnh giọng hỏi.
- Nghe nói người do Hứa gia phái tới thủ thành cùng tên yêu nhân kia đấu pháp, kiềm chế một lúc, mới có thể thoát được hai phần dân cư, bằng không…Toàn bộ người ở Lệ Thủy Trấn đều sẽ chết.
Hứa Hàn ngưng thần suy nghĩ một phen, lại hỏi:
- Cao thủ do Hứa gia phái tới có chết hay không?
- Nghe đâu là họ đánh không lại tên yêu nhân kia, nên đã chết vài cao thủ.
Phong Nguyên có hơi buồn bả đáp, trong mắt hắn, cao thủ của Hứa gia chính là võ lâm cao thủ, như thế nào lại đấu thắng yêu pháp của yêu nhân. Nhưng không biết rằng kỳ thật bọn họ đều giống nhau, chỉ khác ở mỗi thực lực ai mạnh ai kém.
Xem ra người kia chính là sư phụ của đám người tu tiên đã chết đến đây báo thù, nhưng lại trút lửa giận xuống người phàm. Hứa Hàn trầm tư một hồi, suy nghĩ thông suốt, thở dài nói:
- Khó trách Lệ Thủy Trấn lại tiêu điều như vậy. Nhưng mà chỉ mất thời gian ba năm, hình như số nhân khẩu đã khôi phục lại không ít.
- Đây cũng là do bất đắc dĩ, thời thế bên ngoài rối loạn, rất nhiều người đều tới Lệ Thủy Trấn tránh nạn. Nếu không thì phải mất đến mấy mươi năm, Lệ Thủy Trấn mới khôi phục được một nửa của trước kia.
Phong Nguyên có chút trầm mặt, giải thích cho Hứa Hàn.
- Bây giờ ở bên ngoài vẫn còn loạn? Tình huống cụ thể ra sao?
Hứa Hàn nhướng mày, không nghĩ tới đã qua thời gian ba năm mà chiến tranh vẫn còn.
- Vậy cũng không phải, việc này là do các Ngoại Thính Vương đều nháo nhào chia rẽ, bây giờ muốn lập quốc, ngay cả Hứa gia cũng vậy. Còn có các châu phủ khác, tất cả đều biến thành tiểu quốc, Đại Ngụy cũng không có biện pháp.
Phong Nguyên giới thiệu đơn giản tình hình hiện nay cho Hứa Hàn, nhìn thấy Hứa Hàn cái gì cũng không rõ, có hơi kinh ngạc, tin tức bế tắc đến tình trạng này, quả thật kinh người.
Đại Ngụy hoàng triều trải qua thời gian một năm đã chia rẽ thành ba mươi mấy quốc gia, chứng tỏ những tu tiên gia tộc đứng phía sau màn vì lợi ích mà đã trở mặt với nhau. Trong đó, người hưởng lời nhiều nhất chính là các gia tộc bị chèn ép bởi vì do các tông phái ma môn phù hộ.
Dựa theo phần giới thiệu của Phong Nguyên, Hứa gia chẳng những thành lập Đại Kiền quốc ở Tĩnh Châu, mà còn bao gôm các châu lân cận, thế lực chỉ có tăng thêm chứ không giảm bớt. Mà nhà Tư Mã ở Kim Châu cũng chiếm được ba châu, những tu tiên gia tộc khác cũng đều lập quốc, chu dù chỉ có một châu một phủ, nhưng cũng không do dự mà thành lập tiều quốc.
Chỉ có Vương gia hùng mạnh đứng sau Đại Ngụy, vẫn như trước nắm giữ phạm vi thế lực gần một phần ba diện tích, cùng với địa bàn có thể chân chính năm giữ lúc trước giống nhau, nếu so sánh thì cũng chẳng thiệt hại gì nhiều, chỉ mất một châu mà thôi.
Hiện tại, tiểu quốc san sát, chiến tranh không ngừng, bởi vì loại lợi ích dựa trên thực lực để phân chia này mà thế cục vẫn như trước, chiến tranh vẫn chưa được chấm dứt triệt để. Không ngừng có tiểu quốc bị chém giết, một ít thế lực tu tiên gia tộc yếu kém mà biến mất khỏi bên trong lịch sử, còn lại đều là những thế lực cường đại, trong gia tộc ít nhất có tồn tại một Kết Đan kỳ trưởng lão, hoặc là có môn phái phù hộ.
Chỉ cần căn cứ quốc thổ được phân chia của các quốc gia mới thành lập, Hứa Hàn liền biết được các tu tiên gia tộc phát triển mạnh yếu ra sao. Quốc gia bị diệt, liền đại biểu cho một tu tiên gia tộc tan biến, mà quốc gia chiếm được càng nhiều châu, liền đại biểu cho thực lực của gia tộc tu tiên đứng sau quốc gia đó rất mạnh.
- Mất ba năm thời gian, mà lợi ích cư nhiên còn phân chia xong, đúng là đau đầu!
Hứa Hàn thở dài, nói với Phong Nguyên:
- Vốn muốn cùng ông giao dịch một chút, nhưng nhìn tình cảnh của ông bây giờ cũng quá khó khăn, hay là thôi đi.
Hắn cũng không nhiều lời, bây giờ tu vi hắn đã tới mức này, Nạp Linh Đan không dùng được nữa. Nhưng mà Bồi Nguyên Đan cần phải có một bộ phận linh thảo mà phàm nhân chỉ có ngộ chứ không thể cầu, ý tưởng trước kia hiện tại cũng nên thay đổi, hợp tác vì thế tự nhiên thất bại.
Hứa Hàn dựa vào đê cấp đan dược từ từ tu luyện, sau này phát hiện nếu muốn duy trì tốc độ như thế này thì phải luyện chế Bồi Nguyên Đan. Nhưng mà, Bồi Nguyên Đan không phải là thứ dễ luyện chế như vậy. Những năm sống ở thâm sơn cùng cốc đã hái dược rất nhiều linh thảo, đáng tiếc khi luyện chế Bồi Nguyên Đan đều thất bại, trên cơ bản là không có được Bồi Nguyên Đan. Hắn biết nguyên nhân là vì phàm hỏa, nếu muốn luyện ra Bồi Nguyên Đan cần phải tìm một nơi địa hỏa sung túc, nhưng cần phải có các bậc tiền bối ở các tông môn bố trí trận pháp làm ổn định địa hỏa. Điều kiện này, chỉ có các tông môn mới có.
Hứa Hàn bây giờ đã hiểu được, vì sao tán tu đều muốn gia nhập tông môn, chỉ cần đan dược cao cấp, sẽ không có tán tu nào có thể luyện thành công.
Giết Hứa Tông Loan, đi tìm tông môn vững chắc làm chỗ dựa, Hứa Hàn quyết tâm. Sau khi rời khỏi Hồi Xuân Đường, hướng về phía Nguyên An Thành mà đi.
Vừa ra ngoài không được bao xa, thì Hứa Hàn liền biến sắc, cảm ứng được có kẻ dùng thần thức kiểm tra hắn.
Hứa Hàn nhất thời căng thẳng, đứng im không động, hướng về phía người tra xét mà nhìn, dĩ nhiên là một người tu tiên, tu vi phòng chừng là Luyện Khí tầng tám, thậm chí là tầng chín. Người tu tiên có bộ dáng trung niên, mặt trắng, thân hình cao gầy, mắt nhìn Hứa Hàn có ý dò xét.
Hắn không muốn gây chuyện, liền hướng về phía cổng thành bước nhanh.
“Vị đạo hữu này, từ đâu mà đến?” Vị tu tiên này đột nhiên truyền âm, đi vài bước tới gần đây, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hứa Hàn.