Hoàng cung, từng nhìn thấy ở xa xa, cho tới bây giờ không có đi vào, xa xa đã trông thấy hoàng thành cao lớn, địa phương hoàng đế bệ hạ cư ngụ tự nhiên là hoa lệ phi thường, xa xa có thể nhìn thấy đỉnh tròn của cung điện, cửa lớn như nửa hồ nước, tràn ngập phong vị dị quốc, trước cửa có vũ quân sĩ tay cầm đại thương đứng thẳng, toàn thân khôi giáp, chỉ có hai ánh mắt lộ ra bên ngoài, giống như tượng điêu khắc bằng gỗ, vẫn không nhúc nhích, trước cửa là bậc thang cao lớn, cũng không có bao nhiêu bậc, chẳng qua khẳng định là không phải số chín, giống như hoàng đế trong này cũng không có hứng thú đối với những việc đó.
Theo Hạ Lạc tiến hoàng cung, xuống xe ngựa, Công Tôn nhìn kỹ mọi nơi, muốn nhìn xem trong này có thái giám hay không, tìm nửa ngày, ân, mỹ nữ thì nhiều, thái giám không có, “ nghĩ thầm”, trong này khác với hoàng đế bệ hạ ở chỗ mình nha, đi tới trước, phía trước là một loại phòng lớn, quân binh đứng thành một hàng, ngăn trở đường đi, xem ra là nơi mấu chốt, đi qua một hành lang, lại đi về phía trước, chính là đại điện hình tròn nhìn thấy từ bên ngoài.
Đến ngay cửa đại điện, một lão nhân có bộ dáng như quản gia đứng ở ngay bậc thang, nhìn thấy hai người đi tới, đón tới hai bước, thi lễ với Hạ Lạc, nói: “ Công chúa điện hạ, bệ hạ nói trước tiên ngài mang theo khách quý đến bên cạnh thiên điện đợi một chút, hai thừa tướng đang nghị sự cùng bệ hạ.” Hạ Lạc gật đầu, mang theo Công Tôn tiến vào bên hông thiên điện.
Thiên điện cùng đại điện tương thông, xem hình dáng là nơi chúng đại thần chờ gặp hoàng đế, tiến vào trong điện, Công Tôn tùy tiện tìm cái ghế dựa ngồi xuống, Hạ Lạc trừng mắt nhìn hắn, nói: “ Đợi chốc lát nhìn thấy ba ba ta ngươi không được làm cho ta mất mặt đó!”
Công Tôn nhìn nàng cười cười, biết nàng lo lắng điều gì, lần trước mới làm trò kia, trí nhớ của công chúa điện hạ vẫn còn như mới, nếu ở ngay trước mặt hoàng đế chơi trò đó, phỏng chừng Công Tôn sẽ tiêu đời.
Ngồi nơi đây không có việc gì làm, trang trí trong phòng đã xem qua mấy lần, hoàng đế bệ hạ đang bận việc gì đây, nghĩ, không khỏi phóng xuất tinh thần lực ra ngoài, hướng đại điện tìm kiếm, trước khi tiến vào, có một tầng bình chướng thật dày cản hắn một chút, tinh thần lực phóng tới, rất nhẹ nhàng xuyên qua, hắn không biết, đó chính là phòng hộ ma pháp của hoàng cung chánh điện, tên là Thiên Thần Chúc Phúc, có tầng phòng hộ này, thanh âm bên trong sẽ không bị truyền ra, có tác dụng giữ bí mật, ở trong đại điện không thể sử dụng ma pháp, chính là bởi vì tầng phòng hộ này.
Có thể phòng trụ ma pháp dò xét, nhưng lại không phòng được năng lượng kỳ quái của tinh thần lực, tinh thần lực tiến vào đại điện, ở trong đầu Công Tôn, hết thảy trong đại điện đều rành mạch xuất hiện bên trong óc hắn, tình huống bên trong đại điện hoàn toàn khác hẳn trong sự tưởng tượng của hắn.
Trong ấn tượng của hắn, loại địa phương này, đều là hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng, chúng đại thần phân ban đứng bên dưới, có việc thì bước ra tấu trình, nhưng ở đây lại không giống, loạn oanh oanh một mảnh, làm cho người ta có cảm giác giống y hệt một cái chợ, hoàng đế bị nhóm đại thần vây quanh ở giữa, cùng các vị đại thần ngồi loại ghế giống nhau, chúng đại thần đối với hoàng đế bệ hạ cũng không chút tôn trọng, lúc này đang có hai đại thần hướng hoàng đế bệ hạ nói gì đó, hoàng đế bệ hạ chau mày nghe, đám đại thần khác giống như không nghe thấy, đối với loại tình huống này làm như không nghe thấy không hỏi tới, đều đang lặng lẽ thương lượng chuyện khác.
Công Tôn vừa nghe liền hiểu được, sự tình này có quan hệ tới hắn, chủ nhân đang hướng hoàng đế cuồng phún một tràng chính là lão cha của Phí Chu, tên là Phí Trọng, lúc này hắn đang mắng Công Tôn, nói tiện dân này thế nhưng dám động thủ cùng quý tộc, nên giết cảnh cáo, minh bạch sự bất mãn đối với hành vi bao che của hoàng đế, nói xong, ánh mắt vãng phía sau nhìn nhìn, Công Tôn thấy phương hướng hắn nhìn lén, có hai tên không âm không dương đang ngồi, xem địa vị không thấp, xem bộ dạng giống như có liên quan tới hai gia hỏa bị Công Tôn làm té ngã bị người dẫm đạp trong trường học, xem ra là trưởng bối của bọn họ, không phải cha con cũng có quan hệ thân nhân, trong lòng Công Tôn có chút vui vẻ, trong lòng cảm thấy đôi cha con Phí Chu thật có ý tứ, đứa con làm bia cho người ta, lão cha cũng đi làm bia cho người ta luôn.
Tên “ phì thũng” nói xong, gặp hai vị chủ tử không có chỉ lệnh gì, liền tức khí ngồi xuống, lúc này, giáo trưởng Hoa Thanh Trì của trường học ma pháp đứng lên, vừa rồi Công Tôn không chú ý, không nghĩ tới hắn cũng ở trong này, lão nhân đối với Công Tôn thật không tệ, trước tiên là khoa trương khả năng của Công Tôn, nói hắn là quang minh pháp sư rất hiếm có, còn nói rõ sự việc trải qua, đem hết trách nhiệm đẩy lên trên người đối phương.
Hoàng đế bệ hạ nghe xong lời của Hoa Thanh Trì, trong lòng đồng ý, nói: “ Phải a, đứa nhỏ này là một nhân tài, đều là bởi vì từ nhỏ cha mẹ đều qua đời, không người giáo dục mới có thể làm việc cuồng vọng một chút, chẳng qua đúng là một nhân tài a, ta xem, sự tình này song phương đều có lỗi, mỗi bên nhường một bước, để Công Tôn trịnh trọng bồi lễ giải thích với con trai của Phí tài chánh quan đi.”
Nghe xong, Công Tôn cảm động, chẳng qua trong lòng đối với cách làm của Hoa Thanh Trì thực không tán thành, hắn khoa trương như vậy, hoàng đế bệ hạ trong lòng vui mừng, nhưng hắn khoa trương mình trên trời không có, dưới đất vô song, chỉ sợ đối phương càng không chịu buông tha cho mình, đây không phải là làm đảo loạn thêm thôi.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong, liền nhìn thấy hai chủ nhân không âm không dương có một người đứng lên, nói: “ Bệ hạ, thần không cho là như vậy, tuy đại pháp sư khen ngợi hắn đến thiên hoa loạn trụy, nhưng dù sao chỉ là lời nói một bên, nghe đệ tử trong học viện giảng thuật, đó là một điêu dân vô lý, vô sỉ, cực kỳ khảng bẩn ghê tởm, người như thế, làm sao có thể xuất hiện ở Ngạo Lai quốc chúng ta, ta cho rằng, phải đem hắn xử tử mới tốt.”
Xem ra người này giống như rất có quyền thế, lời của hắn vừa nói xong, các vị đại thần trong đại điện liền loạn oanh oanh tỏ vẻ đồng ý, cả đám người bĩu môi mà ngồi, hoàng đế bệ hạ nhìn thấy mọi người đều có ý tứ như vậy, xanh mặt không nói, Công Tôn có thể cảm giác được trái tim hắn đang bùm bùm nhảy mạnh, xem ra tức giận muốn nổi điên.
Cuối cùng, hoàng đế bệ hạ nói: “ Hay là đưa hắn đến đây trước rồi hãy nói sau.” Nói xong không đợi chúng đại thần phản ứng, ngẩng đầu ra dấu, lão nhân có bộ dáng giống quản gia liền bật người đi ra ngoài gọi người, hai chủ nhân có gương mặt không âm không dương trong mắt loang loáng một tia âm độc sáng rọi.
Đem tinh thần lực thu hồi lại, Công Tôn biết lão quản gia kia sắp tới, từ trên ghế đứng dậy, nhìn Hạ Lạc nói: “ Đi thôi.”
Hạ Lạc hỏi: “ Làm sao đi a, ba ba ta còn muốn gặp ngươi đó.” Đang lúc này, tổng quản đi đến, hành lễ với Hạ Lạc, nói: “ Điện hạ, bệ hạ truyền hoán.”
Hạ Lạc vẻ mặt giật mình nhìn Công Tôn, không biết hắn làm sao biết trước.
Theo tổng quản tiến vào đại điện, chính mắt nhìn thấy các vị đại thần trong phòng, còn có hoàng đế bệ hạ ngồi ngay trung gian, liền thấy hoàng đế bệ hạ đại khái khoảng chừng sáu mươi tuổi, vẻ mặt già lão, chẳng qua ánh mắt rất có thần, thấy Hạ Lạc cùng Công Tôn tiến đến, trên mặt lộ ra nụ cười, Công Tôn hiểu được, đó là đối Hạ Lạc, cũng không phải đối hắn.
Trừ hoàng đế bệ hạ, tất cả đại thần còn lại đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Công Tôn, chỉ có Hoa Thanh Trì, vẻ mặt vội vàng, muốn nói gì đó với hắn, Công Tôn nhìn hắn cười cười, nháy mắt với hắn, không biết hắn có hiểu được hay không, lúc này cũng không có thời gian giải thích với hắn.
Tiến đại điện, Hạ Lạc liền kêu một tiếng: “ Ba ba!” Liền bổ nhào vào trong lòng ngực hoàng đế, nụ cười trên mặt hoàng đế càng tăng lên, ôm Hạ Lạc, âu yếm vỗ đầu nàng, Hạ Lạc chỉ vào Công Tôn nói: “ Hắn chính là Công Tôn.”
Công Tôn đi vào đại điện, thực trấn tĩnh nhìn hoàng đế, hoàng đế cũng dùng ánh mắt đánh giá Công Tôn.
Hoàng đế gặp qua vô số người, liếc mắt liền nhìn ra, đứa nhỏ này tuyệt đối không đơn giản, không cần nói gì khác, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nhiều vương công quý tộc, mặt không đổi sắc tâm không nhảy, như có dũng khí nhập vào nơi không người, cũng không phải là một đứa nhỏ có được, không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm với Công Tôn.
Đi đến trước mặt hoàng đế bệ hạ, nhìn hoàng đế cười cười, dùng cách bắt tay của phương Tây, đưa ra hướng hoàng đế, nói: “ Công Tôn, đồng học kiêm nô lệ của Hạ Lạc, xin hỏi như thế nào xưng hô?”
Hắn vừa dứt lời, liền gặp một đại thần nhảy dựng lên quát: “ Tiện dân lớn mật, gặp bệ hạ còn dám vô lý, người đâu, lôi hắn ra ngoài loạn côn đánh chết.”
Công Tôn thực cũng không thèm lý hắn, cũng không quay đầu lại, hắn chỉ muốn nhìn xem võ sĩ bên ngoài nghe hoàng đế hay nghe đại thần này, thực bất hạnh a, hai võ sĩ bên ngoài xông tiến đến, đi lên định động thủ với Công Tôn, Công Tôn xoay người lại, thân hình lách ngang, né tránh người xông tới, một tay đưa ra, chụp đại kiếm bên hông hắn, chém ngược lên, phốc! Một kiếm này đem võ sĩ chém thành hai nửa, võ sĩ còn lại kinh hãi, đưa tay muốn rút đại kiếm bên hông, Công Tôn làm sao cho hắn thời gian, hoành một kiếm liền chém ngang eo hắn, võ sĩ kêu thảm thiết một tiếng, bị chém đứt thành hai phần.
Võ sĩ nhất thời chưa chết được cất tiếng kêu thảm thiết, trên mặt đất dùng hai tay cào loạn, máu tươi tuôn ồ ạt chung quanh, nội tạng trong bụng tuôn ra, kéo dài trên mặt đất, máu chảy đến dưới chân một đại thần, liền thấy vị lão huynh này hai mắt trợn ngược, trực tiếp dọa chết ngay tại chỗ. Đối với cách làm của Công Tôn, trong lòng hoàng đế chẳng những không tức giận, còn âm thầm vui mừng, chính mình làm hoàng đế thật uất ức a, nếu không phải bên ngoài có Mạc Sanh Thất tay cầm trọng binh duy trì cho mình, chỉ sợ hắn đã sớm bị đuổi xuống ngai vàng.
Lập tức, toàn bộ những người trong đại điện bị dọa chết, công chúa Hạ Lạc thét lên một tiếng, chúi đầu vào lòng hoàng đế, không dám nhìn xem, hai chủ nhân có gương mặt không âm không dương lại là vẻ mặt kinh hãi, đứa nhỏ này thật là đáng sợ, chẳng những trong tay có công phu cao, đồng thời còn tâm độc tay ác, một kiếm giết hai người, lại ở ngay địa phương cực kỳ trang nghiêm, điều này đòi hỏi bao nhiêu phách lực, lúc này, hai người liếc mắt nhìn nhau, không khỏi vì chính mình tạo ra một cường địch như vậy mà trong lòng âm thầm phát khổ. Công Tôn đem đại kiếm trong tay ném đi, xoay người đưa tay với hoàng đế, nói: “ Công Tôn, đồng học kiêm nô lệ của Hạ Lạc, ngài như thế nào xưng hô.”