Lúc này hoàng đế đối với tương lai tràn ngập hi vọng, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, hai mắt bắn ra một đạo thần quang, định định nhìn Công Tôn một thoáng, sau đó từ chỗ ngồi đứng lên, đặt công chúa qua một bên, thực trang trọng chỉnh chỉnh quần áo trên người, đưa tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Công Tôn, nói: “ Chào ngươi, ta gọi là Hạ Lịch, hoàng đế Ngạo Lai quốc, thật cao hứng nhận thức ngươi, hi vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu.”
Công Tôn thực vừa lòng, xem ra hoàng đế này là người đáng để giúp đỡ, không khỏi lộ ra nụ cười trên mặt, nói: “ Được, ta liền kết giao bằng hữu như ngươi!” Tiếp theo, một già một trẻ hai người không khỏi ha ha cười to, loại khí thế bàng bạc phái nhiên từ trên người phát ra, uy áp khiến cho những vị đại thần trên đại điện thở không ra hơi, Hoa Thanh Trì nhìn đến lệ già tung hoành, bao nhiêu năm rồi, khí thế của hoàng đế bệ hạ lại đã trở lại!
Buông tay ra, Công Tôn chỉnh sắc nói: “ Một khi đã là bằng hữu, ta không thể không nói ngươi hai câu, thân là người trên người, như thế nào có thể cùng một đám hạ nhân, nô tài ngồi cùng nhau, thượng vị giả, nên cao cao tại thượng.” Nói xong kéo ghế dựa, lại kéo cái bàn, cách chúng đại thần thật xa, ở phía bắc trên đại điện, đặt cái bàn nơi đó, sau đó đem ghế dựa đặt lên trên bàn, mặt quay hướng nam, song cầm một chiếc ghế dựa đặt bên cạnh bàn, đưa tay ra, vẻ mặt ngưng trọng nói: “ Mời!”
Hoàng đế tò mò nhìn nhìn, bước lên chiếc ghế dựa rồi bước lên bàn, xoay mặt hướng nam ngồi xuống, lúc này, ngồi trên cao, xem thật xa, biểu tình của chúng đại thần bên dưới toàn bộ rành mạch xem vào trong mắt, loại cảm giác này thực kỳ diệu, hoàng đế bệ hạ hai mắt không khỏi tỏa ánh sáng, Công Tôn hỏi: “ Cảm giác thế nào?”
Hoàng đế nói: “ Được! Tốt lắm! Cho tới bây giờ chưa từng tốt đến như vậy!”
Lúc này, đám đại thần bên dưới bất mãn hoàng đế cao cao tại thượng, điều này làm cho bọn họ thực không thích ứng, giống như bị đè trên đầu, thực không thoải mái, vì thế một đại thần nhảy ra nói: “ Tiện dân lớn mật, trong này đâu phải địa phương cho ngươi diễn trò, người đâu, đem hắn lôi ra ngoài, giết, giết!”
Lại có mười mấy người xông vào, Công Tôn phát giận, xem ra hoàng đế này đúng là phế vật, mấy đại thần này một tên so với một tên càng lợi hại, chính là hoàng đế lời nói không hề có chút giá trị, mấy võ sĩ này so với vợ chồng hắc long, chẳng khác gì là rác rưởi, hiện tại ngay cả hắc long mà Công Tôn còn không sợ, huống chi chỉ là mấy tiểu binh, tùy tay đoạt lấy một thanh đại thương, ba thương hai thương, mấy võ sĩ tất cả đều game over, tiếp theo xoay tay lại một thương, đem đại thần mới kêu to vừa rồi cũng liền giải quyết.
Nhìn chúng đại thần, Công Tôn nói: “ Nô tài thì phải có hình dáng của một nô tài, ở trước mặt chủ tử cuồng phệ, nên giết!” Tiếp theo, chỉ ngón tay vào một đại thần, hỏi: “ Ngươi nói ta nói có đạo lý hay không.”
Đại thần kia vừa thấy, mặt xanh mét, run run nói: “ Ngươi một tên tiểu hài tử thì biết cái gì, ta khuyên ngươi...” Không chờ hắn nói xong, Công Tôn một thương xuyên qua người hắn, tùy tay hất mạnh, đem tử thi ném ra thật xa.
Chỉ vào một đại thần khác, nói: “ Ngươi nói?”
Đại thần này là một võ tướng, đứng lên hừ lạnh một tiếng, nói: “ Ngươi xem ngươi là thứ gì vậy, cũng dám đến hỏi...”
Nói còn chưa dứt lời, Công Tôn lại đâm tới một thương, võ tướng kia muốn trốn, nhưng làm sao trốn thoát, một thương xuyên ngang cổ họng, thương như tia chớp, chợt lóe mà quay về, thi thể đại thần kia liền ngã xuống đất.
Lúc này, Phí Trọng được hai chủ tử ra dấu đứng lên, trên mặt biến đổi nói: “ Bệ hạ, chẳng lẽ ngài trơ mắt nhìn tiện dân này giết đại thần lung tung sao chứ?”
Công Tôn ha ha cười to, nói: “ Bây giờ ngươi mới nhớ tới trên đầu ngươi còn có bệ hạ, vừa rồi lúc ngươi hướng hoàng đế điên cuồng la hét, như thế nào không nhớ hắn chính là hoàng đế bệ hạ a.” Nói xong lại đưa tới đâm tới một thương, dọa đến Phí Trọng hét lên một tiếng, hai mắt trợn trừng, mùi hôi thối dưới khố truyền ra, thân mình bật ngửa ra sau, trực tiếp ngã trên mặt đất, Công Tôn không đâm hắn, chỉ là giả vờ hù dọa.
Dùng chân đá đá hắn, Công Tôn nói: “ Thiết, thật sự là nhát gan, thế nhưng bị dọa chết.”
Lúc này chúng đại thần đã bị dọa phá lá gan, cũng có kẻ đỏ mắt, một đại thần nhảy dựng lên quát: “ Một khi bệ hạ đã mặc kệ, chúng ta liền phản!” Nói xong hướng ra ngoài hô: “ Người đâu, tiến đến cho ta!” Công Tôn một thương xuyên qua ngực hắn, đưa tới tận cửa điện, liền nhìn thấy rất nhiều võ sĩ đang định xông vào.
Đại thần bị xuyên trên thương nhất thời còn chưa chết được, chỉ dùng tay nắm thân thương kêu thảm thiết, Công Tôn không để ý tới hắn, nhìn võ sĩ ngoài điện trầm giọng hống to: “ Các ngươi là kỵ sĩ, ta hỏi các ngươi, các ngươi là kỵ sĩ trung thành với hoàng đế hay là trung thành với mấy đại thần này!” Lúc này, trên người Công Tôn dâng lên sát khí tận trời, Nguyệt Nha Nhi trên trán chợt lóe, thuần âm chân lực trên người lại tuôn ra.
Từ lần trước thuần âm chân lực đi ra một lần, Công Tôn làm sao thúc đẩy cũng không phát ra được, không nghĩ tới lúc này lại tự động vận chuyển, hắn đã chạm đến một chút cửa vào, có thuần âm chân lực trợ giúp, Công Tôn lại càng không chỗ nào sợ hãi.
Mà lúc này trong mắt của các võ sĩ bên ngoài điện, đứa nhỏ này phảng phất biến thành Chiến Thần, trong ánh mắt lóe ra hào quang màu tím, loại khí thế vô địch này thật sâu ảnh hưởng mọi người, một võ sĩ liền quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói: “ Chúng ta đều là kỵ sĩ trung thành với bệ hạ, không phải là tư binh của các đại thần này!” Tiếp theo ngày càng nhiều kỵ sĩ quỳ trên mặt đất, hướng hoàng đế thề nguyện trung thành.
Công Tôn thực vừa lòng, tùy tay đem đại thần bị ghim trên thương vẩy ra, đầu của hắn đập xuống đất, lúc ấy liền chết chắc, miễn chịu thêm khổ, thật sự chẳng biết hắn hạnh hay bất hạnh, không phải có câu, chết tử tế không bằng còn sống, sống trong chốc lát cũng là sống a.
Cầm thương giơ lên, Công Tôn kêu lên: “ Các dũng sĩ!”
Chúng võ sĩ đồng loạt quát: “ Có!”
Công Tôn nói: “ Theo ta vào điện, nếu đám đại thần kia đối bệ hạ bất kính, giết chết không tha!”
Chúng võ sĩ đồng thanh: “ Dạ!”
Cả đám phấn khởi tinh thần, rất nhanh cầm vũ khí trong tay tiến vào đại điện, đem mấy đại thần đoàn đoàn vây quanh. Lúc này đám đại thần trong đại điện liền hối hận, sớm biết rằng có chuyện này thì lúc đi vào phải mang theo thân binh cùng vũ khí, bây giờ thật là hết cách, trong tay không vũ khí bên ngoài không binh lính, bị người xông vào vây bắt, không một tên nào chạy thoát.
Lúc này tinh thần hoàng đế hoán phát, oán khí mười mấy năm lập tức phát ra, tuy nhiên bây giờ hắn còn không rõ vì sao lại thế này, nhưng sự thật rành rành trước mắt, thì là mấy lão già chuyên đè áp trên đầu mình đã bị bắt rồi, hoàng đế bệ hạ liền kích động, đối với đám đại thần bên dưới quát lớn: “ Các ngươi toàn bộ đều đáng chết, tất cả đều đáng chết!” Nói xong hai mắt đỏ lên, nhịn không được lệ nóng đoanh tròng, mười mấy năm ủy khuất, nhịn mười mấy năm, nếu không vì con gái của mình, hắn đã sớm quậy lên cho cá chết lưới rách.
Những võ sĩ trong điện nhìn thấy hoàng đế biểu lộ chân tình, trên mặt đều lộ ra biểu tình hổ thẹn, Công Tôn vừa thấy, vậy thì không được, đi ra phía trước nói với hoàng đế: “ Bệ hạ, lúc này không phải lúc mở sát giới, hiện tại mấy tên đại thần này đều có dùng, không thể giết hết.”
Hoàng đế không phải là thùng cơm, Công Tôn vừa nói hắn liền hiểu được, trong lòng lập tức thanh tỉnh, vì thế, lập tức cho Hoa Thanh Trì mang theo thánh chỉ đi điều Mạc Sanh Thất mang binh trở về hộ giá, đồng thời, phái lão tổng quản áp chế quân cơ đại thần đi quân bộ lấy lệnh bài điều binh, hiện tại ngoại trừ còn một đại ấn do hoàng đế quản, quyền lực còn lại tất cả đều bị chúng đại thần chia nhau.
Hai chủ nhân vẻ mặt không âm không dương là tả hữu thừa tướng, tả thừa tướng Tần Tùng, hữu thừa tướng Nghiêm Cối, hai người cầm giữ triều chính mười mấy năm, không nghĩ tới nhất thời sơ ý, đưa tới một đứa nhỏ, lúc này hai người nháy mắt, biết chuyện hiện tại không còn nắm trong tay, vì thế đều tự chạy tới đám thân tín, chuẩn bị lao ra.
Công Tôn đã sớm lưu ý hai người kia, vừa thấy bọn họ có cử động khác thường, không một chút chần chờ, lúc này thuần âm chân lực trên người mở ra, hắn vận dụng thần thông cũng nhiều, đối phó hai tiểu tôm chỉ như trở tay, dùng tay chỉ ra một lóng, điểm trụ hai người, sau đó vỗ vào Nê Hoàn Cung của bọn họ, hai đạo linh hồn từ thân thể bị kéo ra, chiêu này có tê, gọi là Câu Hồn Thủ, sử dụng thành thạo nhất là Hắc Bạch Vô Thường, Công Tôn dùng tuy không thành thục, nhưng đối phó hai người họ là xước xước có thừa. Tùy tay thò vào chiếc bao tải trữ vật rách của hắc long đưa cho lấy ra hai viên ma thú tinh hạch, mấy thứ này đều là do hắc long sau khi bắt được ma thú về làm thịt thì lấy được, năng lượng bên trong thật thuần chánh, liền lưu trữ, hiện tại hắn còn không biết, loại này rất giá trị tiền, đặc biệt là tinh hạch của ma thú cao cấp.
Đem năng lượng bên trong tinh hạch hấp sạch, đem hai linh hồn đang gào thét phong ấn vào tinh hạch, dùng móng tay khắc phù chú lên trên, trấn áp xong, chỉ vào hai tử thi trên mặt đất hỏi hoàng đế: “ Hai tên phiến động chúng đại thần đào tẩu này, bị ta đem linh hồn rút ra, bọn họ là ai?”
Lập tức, những võ sĩ đi theo hoàng đế, tất cả đều bị dọa không nhẹ, đây là ma pháp gì, như thế nào còn có thể sử dụng trong đại điện phong ma? Trơ mắt nhìn thấy hai khắc khí hình thành hình người nho nhỏ từ đỉnh đầu bay ra, sau đó người chết ngay lập tức, xem giá thức Công Tôn, chính là chỉ phất tay mà làm, điều này cũng thật là đáng sợ, đây là cái gì? Ma pháp? Đấu khí? Đều không giống! Lúc này những võ sĩ tuyên thệ trung thành với bệ hạ trong lòng đều đang kêu vạn hạnh, khẳng định là tổ phần trong nhà linh thiêng, lúc này mới trốn qua một kiếp.
Hoàng đế không trả lời vấn đề của Công Tôn, theo trên bàn nhảy xuống, vội vàng hỏi: “ Vừa rồi ngươi làm như thế nào, dùng là ma pháp gì vậy?” Nói xong hai mắt nhìn Công Tôn tỏa ánh sáng, trong mắt tràn ngập khát vọng đối với tri thức.
Công Tôn đem hai ma hạch đưa cho hoàng đế, nghĩ nghĩ, nói: “ Nên xem như là một loại tử linh ma pháp, sư phó của ta dạy cho, ngươi muốn học sao?”
Hoàng đế vừa nghe là tử linh ma pháp, bật người xoay đầu chỗ khác, không học! Tử linh ma pháp, cả ngày cùng xương cốt hồn phách kết giao, ngẫm lại cũng cảm thấy ghê tởm.
Công Tôn hỏi: “ Hai vị này là ai?”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nói: “ Một tên là Tần Tùng, một tên là Nghiêm Cối, là hai thừa tướng, sở dĩ ta đến nông nỗi hôm nay, đều là hai người này giở trò quỷ!”
Công Tôn hỏi: “ Rốt cục sao lại như vậy, nhìn ngươi hỗn thật uất ức.”
Hoàng đế thở dài một tiếng, nói: “ Ai, muốn nói tới, lời này thật dài...”