Nghĩ năm đó, lão hoàng đế Ngạo Lai quốc băng hà, đi gặp Sáng Thế thần, tân hoàng kế vị, dân chúng ăn mừng, đều nói một đời vua một đời thần, lời này không sai một chút nào, nhóm lão thần năm đó do lão hoàng đế lưu lại đều không phục vị hoàng đế mới này, không có việc gì thì cứ bãi tư cách trưởng bối của mình, hoặc là gây khó khăn, làm cho hoàng đế bệ hạ rất đau đầu.
Sau đó, hoàng đế liền tìm cơ hội đem mấy lão thần kia xuống đài, dưỡng lão thì dưỡng lão, về hưu thì về hưu, dù sao đều cho bọn họ đi về nhà bồng cháu, những lão thần lưu lại đều một lòng trung tâm cảnh cảnh đối với hoàng gia, sau khi đem mọi chuyện xử lý xong, hoàng đế bệ hạ ý khí phong phát, mạnh mẽ khai triển kiến thiết, nội chánh ngoại giao, rất nhanh, thế cục Ngạo Lai quốc liền ổn định, quốc thái dân an, lão dân chúng an cư lạc nghiệp, đều đối với vị hoàng đế bệ hạ này vô cùng cảm ân đái đức.
Hoàng đế bệ hạ chuyện nhà, chuyện nước, chuyện thiên hạ, mọi chuyện thuận tâm, lại thấy quốc gia phú cường, dân chúng lạc nghiệp, quân đội binh cường mã tráng, vì thế, không có việc gì thì đi chung quanh du lãm, ở phương bắc Ngạo Lai quốc, có Hồng Mao quốc, Hồng Mao quốc dân phong bưu hãn, nghe nói Ngạo Lai quốc giàu có, mà hoàng đế lại không hề có chí tiến thủ, có quốc lực cường đại mà không dùng, vì thế, phái binh xâm lược Ngạo Lai quốc.
Bọn họ chia làm hai bộ phận, một bộ phận là thúc giục đại quân công nhập quốc thổ Ngạo Lai quốc, một bộ phận là âm thầm phái thích khách ám sát hoàng đế, ở phương diện tiến công quân sự, Hồng Mao quân đội bị lão nguyên soái Mạc Sanh Thất mang theo quân đội Ngạo Lai đánh đến đại bại, đại quân đuổi theo ba ngàn dặm, phản giết đến tận quốc đô Hồng Mao quốc, đã hoàn toàn tiêu diệt Hồng Mao quốc.
Nhưng ở phương diện ám sát của Hồng Mao quốc, vẫn còn kém nhiều, trên đường xuất du của hoàng đế bệ hạ bị người ám sát, tuy không thành công, nhưng cũng đánh tan kỵ sĩ đoàn của hoàng đế, truy đến hoàng đế lên trời xuống đất đều không còn đường chạy, kết qua, được đại quý tộc Tần Tùng đang mang theo gia nhân đi săn thú cứu được.
Đều nói công lao có lớn, cũng lớn không bằng cứu giá, vì thế hoàng đế bệ hạ vô cùng sủng ái người đã cứu mạng mình, chuyện gì cũng bao che cho hắn, mà Tần Tùng này sau khi lên thai, cũng cấp mặt mũi cho hoàng đế, đối công tác lẫn chức vụ đều tận tâm làm việc, chuyện gì hoàng đế giao cho cũng hoàn thành tốt đẹp.
Nhìn thấy năng lực của Tần Tùng cũng được, lại thông hiểu ý người, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, hoàng đế liền đề bạt hắn đến chức thừa tướng, bắt đầu, Tần Tùng làm đâu ra đó, đối nội đối ngoại, đều xử lý rất tốt, hoàng đế thật yên tâm, nên đem đại bộ phận sự vụ đều giao cho hắn xử lý, còn mình phủi tay ngồi làm đại chưởng quầy.
Đều nói họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm( vẽ cọp vẽ da không vẽ được trong xương, biết người biết mặt chứ không biết lòng), hoàng đế bệ hạ làm sao biết, Tần Tùng này là gian tế của nam phương Sắc Mục quốc, là tên nằm vùng do Sắc Mục nhân phái đến.
Nguyên lai, ở phía nam Ngạo Lai quốc, có một quốc gia, tên là Sắc Mục, bởi vì người của nơi này trong ánh mắt đều có bảy màu, biến giống như là biến sắc long, có thể theo thời gian và hoàn cảnh mà biến hóa, cho nên gọi là Sắc Mục nhân, mà quốc gia của bọn họ gọi là Sắc Mục quốc.
Tổ tiên của Tần Tùng cũng là Sắc Mục nhân, sau đó đến Ngạo Lai quốc cư ngụ, cưới vợ sinh con, qua nhiều đời, đôi mắt đặc trưng của Sắc Mục nhân không còn, nhìn qua cũng giống như Ngạo Lai nhân, lúc này, quốc chủ của Sắc Mục quốc tìm được bọn họ, cung cấp đại lượng nhân lực, vật lực, tài lực, đối bọn họ tiến hành trợ giúp, mục đích chỉ có một, chen vào hàng ngũ cao tầng của Ngạo Lai quốc, nhân cơ hội cướp lấy chính quyền của Ngạo Lai quốc, Sắc Mục vương cùng Tần Tùng ước định, sau khi thành công, Ngạo Lai quốc sẽ nhập vào Sắc Mục quốc, trở thành nước lệ thuộc, mà ngôi vị quốc vương sẽ thuộc về Tần Tùng.
Việc làm của hoàng đế, chính hợp tâm ý của Tần Tùng, vì thế bắt đầu bài trừ chống đối, mạnh mẽ bồi dưỡng thế lực của chính mình, đối ngoại, nếu phát ra mệnh lệnh lợi dân ích nước, toàn bộ dùng danh nghĩa thừa tướng, nếu tăng thuế, thì dùng danh nghĩa hoàng đế, đương nhiên, thuế thu vào đều chui vào túi hắn. Đối nội, giết sạch những đại thần trung tâm với hoàng đế, có thể phát triển được bao nhiêu thế lực thì phát triển, đem quyền to chính trị nắm vào trong tay.
Thời gian càng dài, hoàng đế liền nhận ra không đúng, chẳng qua lúc này đại bộ phận triều thần đều là người của Tần Tùng, muốn động tới hắn cũng không dễ dàng, vì chuyện này, hoàng đế phát sầu trong thời gian dài, không có chủ ý tốt, sau lại có một cơ hội, có một người tên là Nghiêm Cối, là một đại quý tộc, trong nhà đều là nam tước, hoàng đế không có việc gì ra ngoài du ngoạn thì đến trong nhà hắn, không biết người kia cố ý an bài hay là trùng hợp, hoàng đế nhìn thấy muội muội của hắn tên là Nghiêm Tây Tây.
Lúc ấy hoàng đế không biết là do uống say, hay là nổi sắc tâm, nửa đêm xử lý Nghiêm Tây Tây, kết quả sang ngày hôm sau, vừa thấy gạo đã nấu thành cơm, dù sao cũng đã lỡ, đành thu nàng, vì thế, liền đem Nghiêm Tây Tây tiến cung, đương nhiên, ca ca của nàng ta cũng theo nước lên thuyền lên, thành anh vợ của hoàng đế.
Bản thân cũng không thể không tốt với người một nhà, hoàng đế đối với vị anh vợ này cũng thật quý trọng, luôn luôn trọng dụng, liên tục thăng chức đưa hắn lên vị trí thừa tướng, cùng Tần Tùng ngang hàng, trong lòng hoàng đế cảm thấy an tâm, không sợ Tần Tùng một nhà nắm quyền, nhưng hắn liền không ngẫm lại, nếu Nghiêm Cối đơn giản như thế, thì Tần Tùng sao không thu thập hắn sớm chứ?
Đợi khi Nghiêm Cối hiện rõ mặt thật, xong! Hoàng đế hoàn toàn bị mất quyền lực, quân chánh đại sự hoàn toàn bị hai thừa tướng nắm giữ, vốn trong lòng hoàng đế còn ôm hi vọng bọn họ tranh đấu lưỡng bại câu thương, kết quả, chẳng biết làm thế nào, hai tên này bắt tay nhau, từ đó về sau, hoàng đế liền thật sự biến thành một đại chưởng quầy phủi tay đứng nhìn, hơn nữa, không được tự do, còn muốn ra khỏi quốc đô, đừng mong có cửa, đã bị giam lỏng.
May mắn, lão nguyên soái Mạc Sanh Thất đang ở Hồng Mao quốc tay cầm trọng binh, thỉnh thoảng phái người đến cấp hoàng đế báo tin bình an, có Mạc Sanh Thất lão hổ tưởng bên ngoài áp trận, nên hai tên thừa tướng mới không trực tiếp đem hoàng đế giết chết, cả hai bên đều phòng ngừa lẫn nhau, lão nguyên soái muốn đem binh cứu giá, lại sợ hoàng đế bị hai tên gian thần giết chết, hai tên gian thần cũng sợ nếu giết hoàng đế, lão nguyên soái nổi điên giết tới, kết quả hai bên cứ giằng co như vậy.
Trong lòng hoàng đế cực kỳ buồn bực, trong lòng thầm nói vì sao ta không biết nhìn người, trước là một tên gian thần, sau cũng là một tên gian thần, sau đó, Nghiêm Tây Tây có một lần uống say nên đã nói thật, hai anh em nàng cũng không phải Ngạo Lai nhân, mà là người của Sa Đả quốc nằm phía tây Ngạo Lai quốc, là quốc chủ Sa Đả quốc phái hai huynh muội đi sử dụng mỹ nhân kế, còn chưa tìm ra cơ hội, ai! Vừa lúc hoàng đế tự chui đầu vô lưới, đụng trúng mũi súng, sau đó hai huynh muội liền cho hoàng đế uống thôi tình tửu. Dùng lời của Nghiêm Tây Tây mà nói, cái này kêu là có ngàn ngày làm tặc, nhưng không có ngàn ngày có thể phòng tặc, không quan hệ gì tới việc ngươi xem người không chuẩn, mà chỉ là khó lòng phòng bị mà thôi, chọc cho hoàng đế trong cơn giận dữ liền bóp cổ giết chết nàng ta.
Bóp chết Nghiêm Tây Tây, việc này liền nháo lớn, Nghiêm Cối thừa tướng giận dữ, mời thái tử điện hạ đi sứ Sa Đả quốc, đến bây giờ còn chưa trở về, nghe nói Sa Đả quốc chủ phi thường yêu thích thái tử điện hạ, đã chiêu làm phò mã, sau đó, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng chết trong cung, lần này, hoàng đế quậy tung lên, muốn tìm hai thừa tướng liều mạng.
Lúc này, binh mã Sa Đả quốc cùng Sắc Mục quốc còn chưa luyện binh tề chỉnh, hơn nữa hai nước này không biết vì sao không gặp thời, liên tục bị thiên tai, nếu không phải có hai tên thừa tướng ở giữa cứu tế trở về, chỉ sợ lão dân chúng đều đã tạo phản, lúc này nếu hoàng đế chết đi, vậy coi như bao công lao uổng phí, đúng lúc hai thừa tướng đang khẩn cấp tìm cách đối phó, sự tình liền chuyển biến, một thê tử khác của hoàng đế sinh ra một nữ nhân, cũng chính là Hạ Lạc công chúa, vì mẹ con hai người, hoàng đế lại phải tiếp tục nhẫn nhịn sống qua ngày.
Qua một ngày cũng kéo tới hơn mười năm, đợi khi công chúa lớn hơn mười tuổi, hoàng đế cũng già, tính bốc đồng năm xưa không còn, mà hai thừa tướng đối với một tiểu cô nương cũng không xem vào mắt, chỉ là phái người theo dõi, lâu ngày thấy tiểu nha đầu hoàn toàn không biết gì chuyện quá khứ, cũng không thèm quan tâm tới nữa, nhưng thật không ngờ ngàn tính vạn tính, không tính ra được tiểu nha đầu kia chỉ một lần đi ra ngoài một chuyến khi quay trở về đã mang theo một tên quái vật sát tinh.
Tử lúc tiểu cô nương đi tới chỗ lão nguyên soái, hai tên thừa tướng cũng rất cẩn thận, dọc đường đi thám báo không ngừng, cũng không phát hiện ra tình huống gì đặc biệt, đối với người công chúa mang về, cũng có phái người đi hỏi thăm, đương nhiên, truyền trở về chính là câu chuyện bịa đặt của Công Tôn cải biên, cũng liền ném chuyện này qua một bên, nào biết qua thời gian không bao lâu, đứa con của mình bị người khiêng về, vừa hỏi vì sao? Thì trong lòng liền trùng trùng giận dữ.
Lúc ấy bọn họ chỉ cho rằng Công Tôn chỉ là đầu cơ tài vặt, dùng chiêu số hèn hạ mà làm, không biết sự lợi hại của Công Tôn, vốn muốn bắt Công Tôn rồi giết chết là xong, nào biết gặp phải hoàng đế đang đòi gặp hắn, vì thế liền nhanh chân giành chạy tới hoàng cung trước, muốn nương theo chuyện này, nhắc tỉnh hoàng đế, đừng quên thân phận hiện tại của ngươi, không nghĩ tới gặp phải kết quả cuối cùng thê thảm như vậy.
Đem sự tình kể lại một lần, Hạ Lạc công chúa bật tiếng khóc lớn, cho tới bây giờ nàng cũng không có nghĩ tới phụ thân của mình lại chịu khổ như vậy, càng không nghĩ tới mình còn một ca ca, càng không nghĩ tới chính mình mang một tiểu tử tên Công Tôn trở về lại có được thần thông như vậy, nhìn thấy hai cha con ôm đầu khóc rống, trong lòng Công Tôn cũng khó chịu, nhưng loại chuyện này hắn đã nghe nhiều, cũng gặp nhiều, đây chỉ là do ngoại quốc âm mưu mà thôi, hắn nghe qua, gặp qua, huynh đệ tranh ngôi, cha con tranh vị, đệ đệ bóp chết ca ca, đứa con ruột giết chết cha ruột, còn có chú cháu tương tàn, dạng gì mà không có a, chuyện của hoàng đế này, cũng chẳng có gì là mới mẻ.
Công Tôn nhìn hoàng đế nói: “ Bệ hạ, hiện tại cũng không phải là lúc khóc lóc, còn có nhiều chuyện đang chờ ngươi xử lý đó.”
Hoàng đế lau nước mắt, nói: “ Hài tử, ngươi nói nên làm sao bây giờ?”
Trong lòng Công Tôn nổi giận, thầm nói ngươi xem ta là vạn năng sao, ta cái gì cũng biết sao mà ngươi đi hỏi ta, hắn tức giận trừng mắt nhìn hoàng đế, hoàng đế thốt ra lời này chính mình cũng thấy ngượng ngùng, một hoàng đế lớn như vậy, lại đi thỉnh giáo một đứa nhỏ mới hơn mười tuổi, nói ra thật khó nghe nha!
Công Tôn nghĩ nghĩ, nói: “ Chuyện cấp bách, là phải ổn định tình thế của quốc đô, phái người đưa tin cho gia đình các đại thần, báo là có chuyện quốc sự trọng yếu cần thương nghị, ân, có thể nói là hoàng đế bệ hạ không xong, đã sắp có chuyện. Sau đó nghiêm mật phong tỏa tình huống trong hoàng thành, chỉ cho vào không cho ra, chỉ cần đại binh của lão nguyên soái về tới, liền mọi sự đại cát, cuối cùng, quan trọng nhất là phải nhanh đem thái tử cứu trở về!”