Thời gian kế tiếp, hoàng đế bắt đầu thật sự thực hiện chức trách một hoàng đế, khẩn cấp triệu kiến các cấp quan viên, đặc biệt là các cấp tướng lãnh quân đội, đem bọn họ toàn bộ trấn an một lần, trong lúc này, Công Tôn phát huy tác dụng thật lớn, hắn giống như máy đo nói dối, chỉ cần trong số những người này có ai nói lời giả dối, giả vờ thề nguyện trung thành, toàn bộ đều bị tìm ra xử tử, độ chuẩn xác đạt tới trăm phần trăm.
Tìm chút thời gian rảnh, Hạ Lạc công chúa kéo Công Tôn qua một bên, thẩm vấn: “ Ngươi nói thật cho ta, rốt cục ngươi là thứ gì vậy, vì sao biết nhiều thứ như vậy, biết nhiều sự tình như vậy.”
Nàng làm Công Tôn dở khóc dở cười nói: “ Đại tiểu thư, ta là người, không phải thứ gì, ách, cũng không thể nói vậy, ta là thứ, ách, cũng không đúng, ai nha, ta chính là ta, không phải là cái gì, cũng là cái gì đó, nhưng ngươi rốt cục muốn hỏi gì a?”
Công chúa nhìn hắn, thần bí hỏi: “ Ngươi nói lời thật cho ta, ngươi không phải là ma quỷ từ địa ngục trốn tới chứ, ngươi nói thật với ta đi, ta cam đoan không nói với ai đâu.”
Xem biểu tình của công chúa, thật giống như một con sói đang lừa dụ một con thỏ con, thực là nguy hiểm! Công Tôn thầm nói hay lắm, ta vốn từ địa ngục đến, nhưng ta không phải ma quỷ, ta là người quản lý ma quỷ địa ngục trong truyền ngôn, ngoài miệng lại nói: “ Đại tiểu thư, động động đầu óc của ngươi đi, ma quỷ địa ngục có thể sử dụng quang hệ ma pháp sao chứ?”
Hạ Lạc cũng thực suy nghĩ, nói: “ Đúng rồi, ma quỷ không thể sử dụng quang hệ ma pháp, ngươi là quang minh pháp sư, không phải là ma quỷ, nhưng vì sao ngươi biết dùng tử linh ma pháp, quang minh pháp sư không thể dùng tử linh ma pháp nha, ngươi thật đúng là kỳ quái, vậy rốt cục là vì sao?”
Thừa dịp công chúa đang tổn thương cân não, Công Tôn thầm chắc lưỡi cắn răng. Trong lòng thầm nói, tiểu cô bà này thật đúng là không dễ đối phó, câu hỏi này nếu là hoàng đế hỏi, Công Tôn còn có thể nói cho qua chuyện, dù sao thân phận là hoàng đế, cũng không thể nói thẳng là ta không biết, khó mở miệng hỏi, nhưng Hạ Lạc công chúa chỉ là một tiểu cô nương, cũng không cần lo nghĩ mặt mũi, Công Tôn thậm chí còn nghĩ, có phải hoàng đế cùng nàng hợp kế, cho nàng tới hỏi.
Hiện tại, tình hình trong quốc độ thật vi diệu, ngày đầu tiên, bình an vô sự, người nhà các vị đại thần cũng không có động tác gì, ngày hôm sau, cũng không có gì xảy ra, tới ngày thứ ba, tiếng gió liền thả ra, trước tiên là nói hoàng đế bệ hạ xong rồi, có người nói hoàng đế bệnh nặng, hiện tại thái tử lại đang ở quốc ngoại làm phò mã, hoàng đế không có hậu nhân, nên nhóm đại thần còn đang thương nghị đối sách, có nói hoàng đế đã chết, chỉ có điều bí mật không công khai mà thôi, vân vân, các loại bản cũ soạn lại đều có.
Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, không biết truyền ra như thế nào, sự tình phát sinh trong hoàng thành bị thêm mắm dậm muối chuyển khai, ngay từ đầu, truyền trong nhà những đại thần bị bắt, sau đó, truyền khắp toàn thành đều biết, hơn nữa quốc đô cho phép vào không cho phép ra, có người thông minh thì hiểu được, rõ ràng không xong, thật sự không xong, nếu không xong không chừng đem cả mạng nhỏ bỏ vào luôn, nghĩ đủ phương pháp muốn chạy ra khỏi thành.
Lúc này, truyền ra tin tức hai thừa tướng bị hoàng đế hại chết, lập tức, dân oán sôi trào, phải biết rằng, bình thường có chuyện tốt gì, đều dùng danh nghĩa hai tên thừa tướng phát ra, chuyện xấu gì, đều dùng danh nghĩa hoàng đế ban ra, cho nên, trong mắt lão dân chúng, hai tên thừa tướng là người thật tốt, vừa nghe, như thế nào mà hai tên thừa tướng anh minh lại bị hại, lần này mặc kệ, có người hữu tâm phiến động, tất cả đều vãng hoàng thành chạy tới.
Bên dưới hoàng thành là cả biển người, kêu to đòi gặp mặt hai thừa tướng, Công Tôn nhìn thấy tình hình bên ngoài, không khỏi nghĩ tới danh tướng Viên Sùng Hoán cùng Gia Tĩnh hoàng đế, tình hình lúc này quả thật không sai biệt lắm, mà không phải, lúc ấy trong mắt lão dân chúng, Viên Sùng Hoán vốn là trung thần lại biến thành gian thần, mà Gia Tĩnh lại là hoàng đế tốt, mà hiện tại vừa lúc ngược lại, mọi người nhất trí cho rằng gian thần là tốt, hoàng đế bệ hạ là xấu.
Vừa thấy tình huống không ổn, hoàng đế thở dài một tiếng, nói: “ Ai, dân ý không thể kháng a, xem ra là ta mất dân tâm.”
Nghe xong lời này, Công Tôn nhìn hắn cười nói: “ Cái gì là dân tâm? Cái gì là dân ý?” Ta tặng ngươi một câu, ngươi có thể đem nó để lại truyền đời cho hoàng thất, đó là: “ Dân chỉ nhìn thấy, nhưng lại không hiểu được.” Nhìn thấy hoàng đế không rõ, Công Tôn cũng không giải thích, cười cười bỏ đi.
Đối với loại tình huống này, Công Tôn đã sớm dự đoán được, đã sớm chuẩn bị hại bộ ma pháp trận truyền thanh trên hoàng thành, sau đó dùng tinh thần lực khống chế hai thi thể hai tên thừa tướng, làm cho bọn họ đứng ngay trên tường thành, đối mặt dân chúng bên dưới, nếu có thuần âm chân lực thì không cần cực khổ, nhưng từ sau lần xuất hiện vừa rồi, thuần âm chân lực lại không có động tĩnh, chẳng qua thuần âm chân lực kích phát, quang hệ ma lực trên người, cũng chính là thuần dương chân lực, đề cao không ít.
Khống chế thi thể xong, lấy tinh hạch ra, một lũ tinh thần lực thấu đi vào, trong đó là Tần Tùng, Công Tôn nói với hắn, trong chốc lát phải làm theo lời hắn dặn trước, nếu làm sai lầm, ta sẽ dùng quang hệ ma pháp thu thập ngươi, nguyên lai hai linh hồn đều không thành thật, bị Công Tôn dùng quang hệ khôi phục thuật “ trị liệu” một chút, đó là học được từ long muội muội, quang hệ khôi phục thuật, đối với ám hệ sinh vật có lực sát thương siêu cường, kết quả, hai con quỷ đêu ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó, Công Tôn liền đem nó đặt lên ma pháp trận truyền thanh, thông qua ma pháp trận, đem âm thanh truyền ra, tường thành lại cao, người bên dưới xem cũng không rõ, mọi người vừa thấy thừa tướng đi ra, đối với sự tình hai thừa tướng bị hoàng đế hại chết liền cũng không tin, tiếp theo, thừa tướng tự mình nói với mọi người, nói rõ, hiện tại hoàng đế bệnh nặng, cho nên các đại thần đều ở trong hoàng thành đợi mệnh, đợi khi có tin tức mới, lại thông tri mọi người, gọi tất cả dân chúng đều tản đi đi.
Sắc Mục gian tế giấu bên trong đám người bị người nắm đầu, nói: “ Các ngươi xác định Tần thừa tướng chết rồi sao chứ?” Người báo tin thề thốt cam đoan, những người này thương lượng, chỉ có thể tin là có, không thể nói là không, sự tình đã tới nước này, cũng không do bọn họ, bọn chúng đem nỗ cung giấu diếm lấy ra, hướng võ sĩ trên thành tường, một tiếng dây cung vang lên, tất cả những mũi tên liền bắn ra.
Đối với mấy chuyện này, Công Tôn đã sớm dự đoán được, trên tường thành đã sớm chuẩn bị, không nói đến những võ sĩ đều mặc áo giáp dày, trong tay còn mang theo tấm chắn, cho nên bị đánh lén cũng không chết một ai, chẳng qua những mũi tên bắn hướng thi thể bị Công Tôn liền lợi dụng, dùng tinh thần lực khống chế hai mũi tên, tất cả đều bắn lên hai thi thể, đồng thời lớn tiếng hô: “ Có thích khách, thích khách đã bắn chết thừa tướng!”
Lão dân chúng bên dưới thành cũng đã chuẩn bị tản đi, vừa nghe có tiếng dây cung vang lên, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chợt nghe trên tường thành hét to, nói thừa tướng bị thích khách bắn chết, ngẩng đầu vừa thấy, cũng không phải là sự thật sao, trên người thừa tướng còn cắm mũi tên, đám dân chúng thần tình kích động, tất cả đều hướng thích khách cầm nỗ tiến hạ thủ.
Bọn họ đối phó là ai? Không phải người bình thường, tất cả đều là sát thủ ngàn dặm chọn một, mấy lão dân chúng theo chân bọn họ đánh, ngoại trừ so sánh người nào chết nhanh hơn, không còn bổn sự gì khác, kết quả, vừa gục chừng một tảng lớn, hiện trường liền liên tục kêu thảm thiết, lão dân chúng oanh một tiếng, chạy sạch, chuyện đi chịu chết, đi làm chi a, tuy thừa tướng đối chúng ta cũng được, nhưng mạng của chúng ta cũng không tệ, hai thứ so sánh, mạng già quan trọng hơn.
Sắc Mục cùng Sa Đả gian tế vừa thấy, hiện tại không còn biện pháp gì khác, chỉ có cường công đánh hạ hoàng thành, bắt lấy hoàng đế, còn có một đường hi vọng, bằng không mười mấy năm tâm huyết xem như uổng phí, làm sao xảy ra sai lầm thế này, đến bây giờ bọn họ còn không hiểu được, từ bên hông rút kèn ra, lấy hơi thổi mạnh, không bao lâu, tiếng hãm giết khởi lên, bọn họ khống chế quân đội giết tới.
Đến dưới chân hoàng thành nghe được, Tần Tùng, Nghiêm Cối chết, tâm huyết mười mấy năm uổng phí hết, tất cả đều đỏ mắt, bắt đầu công thành, trọng bộ binh phía trước, thương binh ở giữa, thuẫn binh che chở pháp sư phía sau, hướng hoàng thành phóng đi, mặt sau còn có cung tiễn binh bắn tới, trong lúc nhất thời tên bay như mưa, võ sĩ trên tường thành vội vàng đem chiếc thuẫn siêu lớn do Công Tôn sáng tạo đưa lên, mấy cái thuẫn này, chính là dùng cánh cửa làm thành, công phu hai ngày, đem tất cả cửa lớn nhỏ trong hoàng cung tháo xuống, nói lại, đúng thật là dùng rất tốt.
Người công thành nhìn thấy mặt trên có phòng ngự, pháp sư bắt đầu công kích ma pháp, may mắn hoàng thành là kháng ma, công kích ma pháp không có tác dụng gì, vào lúc này, xe công thành cũng được kéo đến, bắt đầu mãnh liệt công thành chiến, trên thành nghiêm phòng tử thủ, dưới thành mãnh đánh mãnh công, hai bên đều là liều mạng, chẳng qua nói tóm lại, bên công cũng không chiếm ưu thế, ngươi nói tòa thành này phía trước lẫn phía sau tu kiến mất năm trăm năm thời gian, tu tạo chắc chắn thế nào chứ, bằng nói hoàng thành, chính là quốc đô, nếu không xuất nội tặc, mệt chết ngươi cũng đánh không vào a.
Liền như vậy, hai bên kiên trì năm ngày, đến ngày thứ sáu, cộng thêm ba ngày trước đó, tổng cộng đã chín ngày, chín ngày thời gian, Mạc Sanh Thất lão nguyên soái đã suất lĩnh đại đội nhân mã giết tới, quân đội trong thành còn đang lo tấn công hoàng thành vừa nhìn viện quân của đối phương chạy tới, không khỏi càng gia tăng tấn công, nếu còn không công được, hai bên giáp công, thì sẽ chết phi thường thảm, vừa thấy thế công của đối phương gia tăng thêm vài lần, Công Tôn liền biết tại sao, nhất định viện quân đã đến, quay đầu lại hạ lệnh cho nhóm võ sĩ, đem tất cả đại thần còn lại giết sạch, rất nhanh, tất cả đại thần đều bị giết hết.
Vào lúc này, Công Tôn cho tất cả võ sĩ triệt lui xuống, tuy không ai rõ vì sao, nhưng thông qua năm ngày chiến đấu, mấy võ sĩ đều xem Công Tôn là thần, đứa nhỏ này rất lợi hại, mọi chuyện đều liệu tiên cơ, chính mình không đến năm ngàn người, vậy có thể dưới sự mãnh công của mười vạn đại quân vẫn không có tổn thương gì quá lớn, tuy nói tường thành rất tốt, nhưng công lao của Công Tôn không cần nói cũng biết.
Cho nên trong lúc địch nhân công tới thật mãnh liệt, tuy không hiểu vì sao cho họ lui binh, nhưng không ai vi kháng mệnh lệnh, lời của Công Tôn vừa ban ra, những người này dùng tốc độ nhanh nhất triệt lui xuống, lúc này, Công Tôn nhìn hoàng đế nói: “ Bệ hạ, chúng ta nên đi rồi, bí đạo ở nơi nào?”
Hoàng đế lắp bắp kinh hãi, hỏi: “ Sao ngươi biết có bí đạo, phải biết rằng, bí mật này ngoại trừ ta không có người thứ hai biết được.”
Công Tôn cười nói: “ Vậy rất đơn giản, làm một hoàng đế, sao có thể không lưu đường lui cho mình chứ.”