Phía tây Ngạo Lai quốc, phía đông Sa Đả quốc, là đại sa mạc rộng lớn kéo dài từ Ngạo Lai quốc đến Sa Đả quốc, phải xuyên qua đại sa mạc, đại sa mạc có một cái tên thật khốc, gọi là Sử Lai Mỗ, bởi vì đại sa mạc là không cố định, thường xuyên biến hóa, chủ yếu bên trong có long quyển phong rất cường đại, thường xuyên đem cả tòa núi cát di chuyển.
Công Tôn cùng Hạ Lạc hai người không đi đường chính, xuyên sơn xuyên núi, trải qua hơn mười ngày bạt thiệp trường đồ, đi tới mảnh đất bên cạnh sa mạc, vốn bọn họ muốn dùng truyền tống trận, nhưng trên đường đi, các thành thị đều rối loạn một đoàn, có thành thị còn đang phát sinh chiến đấu, tất cả đều là những quân đội tự phát tác chiến cùng quân địa phương, vì thế hai người chỉ phải dùng xe ngựa đi tới.
Mảnh đất biên duyên cạnh sa mạc, có một thôn nhỏ, bởi vì thường xuyên có thương đội đi ngang qua, cho nên tuy thôn có nhỏ một chút, nhưng thật phồn vinh, đến trong này, tự nhiên trước tiên phải tìm chỗ ở, sau đó mua đầy đủ vật dụng, sau đó mới có thể hướng sa mạc đi tới.
Trước tiên phải tìm một khách điếm ở lại, hai người tắm rửa, thay đổi quần áo, nam suất khí, nữ xinh đẹp, hai người khiến cho những người trong khách điếm chú ý, tất cả đều nhìn bọn họ với ánh mắt hữu thiện, Công Tôn cũng cười nhìn họ với ánh mắt thân thiện, gọi đồ ăn, vừa ăn vừa nghe mọi người nói chuyện, muốn nghe xem chuyện trong quốc đô có rơi tới nơi này hay chưa, nghe xong nửa ngày, hoàn hảo, không ai nghị luận chuyện phát sinh trong quốc đô, phần lớn chỉ kể về những chuyện thú vị bọn họ đã trải qua.
Đương nhiên, cũng có người đối với việc hành động quân sự đại quy mô của Ngạo Lai quốc cũng có phát biểu ý kiến chính mình, chẳng qua quân đội của Mạc Sanh Thất có văn thư quân bộ, tất cả mọi người cứ tưởng đó chỉ là hành động quân sự bình thường, ở trong vài năm nay cũng có phát sinh, cũng không nghĩ đến có gì lạ, đàm luận nhiều nhất chính là làm sao xuyên qua phiến sa mạc này đi tới Sa Đả quốc, đổi lại bảo thạch cùng hàng hóa trân quý hai bên.
Công Tôn muốn mua một loại gì đó giống như tấm bản đồ thế giới, đáng tiếc không tìm được, đối với toàn thế giới này tổng cộng có bao nhiêu đại lục, mọi người cũng đều không hiểu rõ, mọi người không biết, đối với trên đại lục có bao nhiêu quốc gia, sản xuất ra thứ gì, cũng không ai biết, cho nên, Công Tôn hiểu biết về phương diện này rất ít, hiện tại muốn đi Sa Đả quốc cứu người, đương nhiên phải hiểu rõ quốc gia này một chút, vì thế, liền lưu tâm nghe bọn họ nói chuyện.
Nghe xong nửa ngày, những thương nhân kia nói tới nói lui đều là chuyện buôn bán, thứ hữu dụng cũng không nhiều lắm, lúc này, từ dưới lầu có một thương nhân nhỏ gầy đi xuống lầu, trang phục cũng thật bình thường, nhưng mọi người đối với hắn đều thật tôn kính, vừa thấy hắn, tất cả đều chào hỏi, Công Tôn không khỏi phải nhìn hắn nhiều lần.
Người này thật nhỏ gầy, khoảng bốn mươi tuổi, trên người mặc quần áo thô kệch, chân mang giày da cứng, trên mặt tràn ngập thương tang, nếu chỉ xem khuôn mặt này, nói hắn sáu mươi tuổi cũng có người tin, trên đầu đội nón vải quấn tròn, ánh mắt sáng ngời hữu thần, đối với mọi người không ngừng hành lễ, từ trên lầu đi xuống.
Đi xuống lầu, nhìn thấy người trong đại sảnh không ít, chỗ trống cũng không còn bao nhiêu, ngẩng đầu nhìn thấy bàn của Công Tôn chỉ có hai người, vì thế đi tới nói: “ Chào hai người, ta gọi là Ca Bố Lâm, là một thương nhân, có thể ngồi ở đây không?”
Công Tôn đứng lên, cười gật gật đầu, đưa tay ra, nói: “ Không cần khách khí, ra khỏi nhà không cần khách khí nhiều như vậy, gặp nhau là duyên phận, mời ngồi.”
Ca Bố Lâm ngồi xuống, cười nói: “ Tiểu huynh đệ nói rất đúng, gặp lại chính là duyên phận, nói thật hay quá.” Nói xong lại nhìn Công Tôn, lại nhìn Hạ Lạc, nói: “ Không biết vị tiểu huynh đệ này làm sao xưng hô? Các ngươi là ở đâu tới, lại muốn đi đâu?”
Công Tôn cười nói: “ Ta gọi là Công Tôn Ngũ, đây là muội muội ta Công Tôn Lạc, chúng ta là ở thành thị phía trước đến, định đi tới xem Sa Đả quốc.” Hạ Lạc ở bên cạnh nghe Công Tôn nói mình cũng họ Công Tôn, còn là muội muội hắn, thật mất hứng, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Công Tôn cười cười nhìn Ca Bố Lâm, ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng.
Ca Bố Lâm nghe xong ngạc nhiên hỏi: “ Hai người muốn xuyên qua sa mạc Sử Lai Mỗ đi tới Sa Đả quốc sao?”
Công Tôn nói: “ Phải, làm sao vậy, có gì không đúng sao?”
Thấy hắn hỏi như vậy, mọi người trong khách điếm cùng bật cười, dùng ánh mắt buồn cười nhìn bọn họ, xem hình dáng là xem bọn họ là công tử cùng tiểu thư con nhà phú quý, Ca Bố Lâm cười một trận, nói: “ Vị Công Tôn tiểu huynh đệ này, đại sa mạc cũng không phải nơi dạo chơi, chúng ta cùng nhau kết bạn đồng hành cùng đi, còn cửu tử nhất sinh, huống chi hai người chỉ là hai tiểu hài tử. Ta khuyên hai người mau về nhà đi, ta nghĩ các ngươi nhất định là lén trốn nhà ra ngoài, còn không chịu về người lớn trong nhà sẽ lo lắng đó.”
Công Tôn nói: “ Ai nha, nguyên lai là các ngươi cùng nhau đi sao, xem ra ngươi là đầu lĩnh của bọn họ?”
Ca Bố Lâm đối với chuẩn đoán chính xác của Công Tôn rất giật mình, đối phương có thể từ thái độ của mọi người nhìn ra mình là đầu lĩnh, thật là đặc biệt, ít nhất nói rõ đứa nhỏ này thật thông minh.
Ca Bố Lâm nói: “ Đúng, ngươi đoán đúng rồi, chúng ta muốn cùng đi qua sa mạc, muốn đi Sa Đả quốc làm sinh ý, ta là người tổ chức.”
Công Tôn nghe hắn nói như vậy, trong lòng vui vẻ, hỏi: “ Ngài có phải thường xuyên lui tới trong đại sa mạc không, khẳng định là ngài biết rõ phong thổ trong sa mạc chứ?”
Không đợi Ca Bố Lâm nói chuyện, bàn bên cạnh có một người mập mạp nói: “ Ai! Lời này xem như ngươi nói đúng, Ca Bố Lâm lão đệ là người hiểu rõ sa mạc nhất trong chúng ta, từ khi hắn hai mươi tuổi đã lui tới giữa hai nước, cho tới bây giờ không có xảy ra chuyện đại sự, lợi hại không?”
Hạ Lạc không phục, nói: “ Đây có gì chứ, không phải chỉ là đi đường qua sa mạc thôi sao?” Nàng không rõ sự hung hiểm của sa mạc, nhưng Công Tôn lại hiểu rõ ràng, nhẹ giọng nói: “ Đừng nói bừa, không đơn giản như ngươi đã nghĩ vậy đâu.”
Mọi người nghe xong lại ha ha cười to, càng xem bọn họ là công tử tiểu thư trong gia đình quý tộc, Công Tôn nhìn Ca Bố Lâm nói: “ Thật xin lỗi, muội muội ta tính tình thẳng thắn, nàng chỉ là vô ý thôi.”
Ca Bố Lâm cười nói: “ Tiểu cô nương này không có nói sai, bổn sự của ta quả thật chỉ biết đi đường qua sa mạc mà thôi, đây là sự thật!”
Thấy Ca Bố Lâm cũng tự mình nói như vậy, trong lòng Hạ Lạc tràn đầy vui mừng, không khỏi hướng Công Tôn làm mặt quỷ, làm mọi người lại cười to, Công Tôn chỉ đành lắc lắc đầu.
Tiếp theo, Công Tôn cố ý dẫn dắt Ca Bố Lâm trả lời câu hỏi, Ca Bố Lâm cũng sảng khoái nói: “ Các ngươi còn quá nhỏ, đi vào đại mạc không được đâu, như vậy đi, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các ngươi, ta sẽ đem phong cảnh trong đại mạc hướng các ngươi giới thiệu một chút, chẳng qua, nói xong rồi, các ngươi phải lập tức về nhà đi thôi!”
Hai người vội vàng gật đầu đáp ứng, vì thế Ca Bố Lâm liền lên tiếng, giảng thuật lại phong cảnh trong đại mạc, cát vàng đầy trời, sinh vật kỳ dị, biển cát lục châu thần kỳ, còn có đại long quyển phong lớn như ngọn núi, lại có sông cát lưu động...nghe đến Hạ Lạc mơ màng không thôi, Công Tôn cũng biết, trong này có bản đồ của sa mạc, nhưng chỉ có ba phần chuẩn, bởi vì đại mạc không ngừng biến hóa vận động.
Nói xong, Công Tôn tỏ vẻ cảm tạ Ca Bố Lâm, thực cam đoan, ở đây chơi một ngày sẽ về nhà, sau đó mọi người liền tan, trở lại trong phòng, Hạ Lạc nói chuyện Công Tôn gọi nàng là muội muội, còn thay đổi tên họ cho nàng mà bất mãn, Công Tôn vội vàng giải thích: “ Ta không phải là vì muốn giữ bí mật đó sao!”
Hạ Lạc không phục nói: “ Vậy vì sao ngươi nói ta là muội muội, không nói ngươi là đệ đệ đi, ngươi còn nhỏ hơn ta hai tuổi đó!”
Công Tôn nhìn nhìn nàng, nói: “ Ta nói như vậy người ta sẽ tin sao chứ? Ai bảo ngươi còn thấp hơn ta!”
Hạ Lạc nhìn nhìn, quả thật tuy mình lớn hơn Công Tôn hai tuổi, nhưng người này lại cao hơn mình ít nhất một cái đầu! Nên tức giận hừ một tiếng, nói: “ Thật sự là quá phận, không có một chút giác ngộ khi làm nô lệ cho người ta!”
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, chợt nghe bên ngoài ngựa hí người hảm, cộng thêm tiếng bước chân vang lên, dừng ngay trước cửa phòng Công Tôn, sau đó nghe tiếng bang bang đập cửa, Công Tôn đứng lên, mở cửa ra, vừa thấy là Ca Bố Lâm, nói: “ Ca Bố Lâm đại ca, mời vào.”
Ca Bố Lâm nói: “ Không, tiểu huynh đệ, chúng ta phải đi, ta chỉ đến bái biệt với ngươi.” Đang nói, Hạ Lạc cũng từ trong phòng đi ra.
Đừng hiểu lầm, đó là một phòng có hai gian trong ngoài, cũng không phải bọn họ ở chung với nhau( chủ yếu là còn quá nhỏ, không thích hợp làm ra những vận động quá kịch liệt a), nàng nhìn thấy là Ca Bố Lâm, cười cười, Ca Bố Lâm nói: “ Được rồi, ta chỉ là nói tạm biệt, mặt khác, hôm nay các ngươi phải về nhà đi, bằng không người nhà các ngươi sẽ lo lắng!”
Hai người gật đầu đáp ứng, Ca Bố Lâm vẫy vẫy tay, xoay người bước đi, Công Tôn hô: “ Trên đường thuận gió a!” Ca Bố Lâm cũng không quay đầu, chỉ thò tay ra, nắm chặt lại, dùng sức huy huy.
Đợi khi ánh mặt trời sáng tỏ, Công Tôn cùng Hạ Lạc rửa mặt xong, hai người ra khỏi khách điếm, bắt đầu đi mua đồ ăn, Công Tôn mua rất nhiều thứ kỳ quái, Hạ Lạc đều không biết dùng làm gì, chẳng qua xem ý tứ, lão bản tiệm tạp hóa vô cùng bội phục Công Tôn, mỗi thứ đều giảm giá cho hắn, đương nhiên, cũng vì hắn mua rất nhiều, cho nên lão bản mới đặc biệt thân thiết với hắn, tóm lại, hết thảy đều mua đủ, Công Tôn lại đặc ý dùng số tiền lớn mua bản đồ đại mạc dù biết không chuẩn xác, sau đó, hai người ra đi.