"Hảo!" Tác Lý không nhịn được vỗ vổ tay nói, " Quá tuyệt vời, ta thề, đây là lần đầu tiên được nghe về trình bày và phân tích không gian, ngươi nghĩ ra như thế nào vậy.”
Bĩu môi khinh thường, Lâm Thanh Hàn tùy ý dựa lưng vào một chiếc ghế, “Bây giờ không phải ngươi nên nói cho ta cụ thể cái gì ư?”
“Vừa mới ngu ngốc lừa dối ta, không cho ngươi biết vài tính chất dao động của không gian, thì ngươi thật sự coi lão tử là thái điểu ( chim giẻ cùi – ba hoa vô tích sự) rồi, mẹ ôi”
Giống như dự đoán của Mạt Tây, Tác Lý khi chứng kiến giấy xác nhận của Mạt Tây trong tay Lâm Thanh Hàn, xém bỏ đi. Hắn cực kỳ không kiên nhẫn ném một quyển lý luận cơ bản của không gian hệ cho Lâm Thanh Hàn. Rồi yêu cầu chuẩn bị cho đến khi nào biết không gian ma pháp là gì rồi hẵng tìm đến hắn một lần nữa.
Đây rõ ràng là làm cho có lệ rồi, thậm chí Lâm Thanh Hàn có thể cảm giác được Tác Lý căn bản không có ý định dạy dỗ mình trong đầu.
Quan hệ với Tác Lý không thể giống với Mạt Tây. Đối với Mạt Tây, Lâm Thanh Hàn có thể lười để ý, dù sao hắn với mình cũng không có quan hệ gì. Nhưng Tác Lý thì không giống, nếu đã xác định sau này mình theo hắn học ma pháp, nếu hắn dạy lấy lệ thì thật không ổn.
Được rồi, ta thừa nhận, Lâm Thanh Hàn ta thoạt nhìn là một tên ăn chơi trác táng không có việc gì làm, nhưng thực chất ta đến đây để nâng cao khả năng thực lực ma pháp của mình. Nếu không ta chạy đến nơi này làm gì?
Muốn thay đổi tên Tác Lý này cũng không phải chuyện dễ dàng. Ít nhất Lâm Thanh Hàn không định tiêu tốn mấy tháng thời gian để chậm rãi thay đổi ấn tượng của hắn. Cho nên, giờ phản kích phải bắt đầu rồi ...
“Ta cho rằng không gian cùng thời gian không thể phân chia. Từ trước đến nay, lý luận về thời gian và không gian hoàn toàn sai lầm rồi. Đối với không gian, ta cho phải có bốn chiều. Nga, xin lỗi, ta quên ngươi không biết chiều là gì. Ta giải thích từ đầu. Bình thường ta coi không gian này là không gian ba chiều, cũng chính là cái các ngươi thường gọi chiều dài, chiều rộng, chiều cao.
Mọi chiều đều được cấu thành bởi thời gian. Không có thời gian sẽ không có không gian. Cho dù là không gian cơ bản nhất, không gian một chiều. Đây là một lời giải thích tốt, bởi vì không có thời gian, không gian tồn tại một mình sẽ không có bất cứ nghĩa lý gì. Bởi vì thời không bản thân chính là một chỉnh thể không thể tách rời.” Nói đến đây, Lâm Thanh Hàn rốt cục ngừng việc tràng giang đại hải (buổi nói chuyện dài với nhiều chương), rồi rút ra tính chất tổng quát, “Tóm lại, đây chính là nhận thức về không gian của ta.”
“Đồ giẻ cùi kia, lão tử đem thuyết không gian bốn chiều của Anh-xtanh ra, cũng không tin không lừa được ngươi! Tốt mã giẻ cùi ah, bố mi thật không tin mi lại có thể so sánh với Anh-xtanh!”
Đây cũng chính là khởi nguồn của tình cảnh phía trên.
"Đương nhiên không thành vấn đề." Tác Lý hưng phấn nói, “Xin lỗi, mong ngươi hiểu cho, trên người ngươi không có chút dao động của ma pháp cùng đấu khí. Điều đó khiến ta nghĩ ngươi là loại ăn chơi trác tàng, ta rất xin lỗi.”
Dừng một chút, Tác Lý tiếp tục nói, "Các lý luận về không gian, ta biết kỳ thật cũng không tính là nhiều. Ngươi có thể xem qua một chút, trước tiên là đống tư liệu này. Đây là bút ký của ta, ngươi cầm xem một chút, nói không chừng có thể có chút thu hoạch.”
Thái độ của Tác Lý trước và sau chuyển biến một trăm tám mươi độ. Bộ dáng, mặt mày hớn hở nọ, quả thực khiến người ta liên tưởng đến một số ý nghĩ kỳ quái…
“Ừ, được rồi, đây là phương pháp rèn luyện tinh thần lực của không gian hệ.” Tác Lý đột nhiên không biết nghĩ gì, lấy từ chỗ nào một quyển cổ thư đưa cho Lâm Thanh Hàn nói, “ Phương pháp rèn luyện tinh thần lực này đề cao tinh thần lực cực kỳ khủng khiếp.
Bất quá khuyết điểm rõ ràng là người tu luyện nhất định phải hao phí đại lượng thời gian cùng tinh lực. Hơn nữa trong cơ thể có càng nhiều nguyên tố ma pháp thì hiệu quả càng kém. Điều này khiến ta cực kỳ khó hiểu. Bây giờ vừa nghe ngươi nói như vậy, ta đột nhiên nghĩ đến, có lẽ tinh thần lực tự thân nó cũng chính là một loại nguyên tố ma pháp. Hừ, nhân tiện cái năng lượng mà ngươi nói đó lại liên hệ cùng thời gian. Điều này thực sự vượt quá sự tưởng tượng của ta. Tóm lại, ta có thể giúp ngươi cũng không nhiều, dù sao ta cũng không phải không gian hệ ma pháp sư chính thức”.
“Ta hiểu rồi.” Lâm Thanh Hàn gật đầu nói, " Những thứ này đã đủ với ta rồi.”
Do dự một chút, Tác Lý mở miệng một lần nữa nói, “Ma pháp không gian hệ đã thất lạc rất nhiều năm rồi. Ta thậm chí không cách nào tưởng tượng được. Không hấp thu ma pháp nguyên tố thì đột phá đến thánh vực kiểu gì. Ngươi thật sự xác định ngươi học tập ma pháp không gian hệ sao? Có cân nhắc học ma pháp hỏa hệ với ta không?”
Chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng Tác Lý đã nảy sinh lòng yêu mến với Lâm Thanh Hàn. Không gian ma pháp đã thất truyền rất nhiều năm rồi. Cho dù Lâm Thanh Hàn có lĩnh ngộ cùng thiên phú cực cao cũng chưa chắc là có thể thành công. Nếu bỏ lỡ giai đoạn tốt nhất để cảm thụ nguyên tố. Sau này muốn học tập ma pháp một lần nữa cơ hồ là hoàn toàn không có khả năng.
“Đa tạ, bất quá, ta đã quyết rồi." Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói, "Đã có những bậc tiền bối sáng tạo ra ma pháp không gian hệ thì ta cũng tương tự có thể tìm những ma pháp không gian hệ đã thất lạc tìm trở về!”
“Học tập hệ ma pháp khác? Ngươi không nghĩ cho ta sao? Ta chẳng thể cảm thụ được nguyên tố ma pháp. Theo ngươi học vài ngày, ngươi còn không đá ta ra đường hả! Ách, nói đến đây tựa hồ cũng nên cân nhắc một chút ma pháp các hệ khác đây. Dù sao ta cũng chỉ muốn nguyên tố ma pháp vào trong khẩu súng là được.”
“…” Nhìn bóng lưng Lâm Thanh Hàn xoay người rời đi, tâm tình Tác Lý đột nhiên trở nên cực kỳ phức tạp. Mình năm đó cũng không phải hăng hái thế này sao?
Chỉ là trên người mình có nhiều gánh nặng quá, không thể sống như mình mong muốn mà thôi.
Từ bỏ không gian hệ ma pháp để học tập ma pháp chính thống. Muốn sáng tạo đường hướng riêng cần sự can đảm rất lớn.
Sự hào hiệp cùng tự tin như vậy của hắn … Ài, chính mình tựa hồ không bằng hắn sao?
“Nếu như không có gánh nặng, mình có thể đạt được mong muốn không? Hay là trì trệ tại Cửu cấp cảnh giới lâu như vậy có phải bởi vì gánh nặng trên lưng không? Buông bỏ hoàn toàn sao, có thể đạt được không? Bất quá, có lẽ mình cả đời sẽ không đạt được mất.”
“Vậy thì, hắn có thể đạt được ước nguyện của hắn chứ? Hoặc là nói, hắn có thể kiên trì bao lâu đây?"