Sau cánh cổng cách đó không xa là hai hàng đê giai thụ mộc cao chừng bốn mươi thước, chúng nó tại lúc cánh cổng mở ra vẫn ngăn trở tầm mắt dò xét của ngoại giới.
Một ngân phát nam tử ăn mặc tỉ mỉ đã đứng ở nơi đó chờ, hơi cung kính khom người, nói:
- Chủ nhân bảo ta gửi đến áy náy, bất trắc của Thú Viên làm cho nhân viên quý bộ tao ngộ bất hạnh!
Hắn lễ nghi cử chỉ rất đúng mức, duy chỉ có trong thanh âm không chút nào áy náy.
Khang Ân Đạt hờ hững đáp:
- Hy vọng lần này có thể thuận lợi!
- Mời!
Cảnh tượng ở sau hai hàng cây cối, khiến Tất Duy Tư rung động, đó là một hàng lồng sắt rất lớn cao hơn ba mười thước, toàn bộ dùng kim loại chế tạo, chúng nó xếp đặt chỉnh tề nhìn không thấy điểm cuối, nhìn trái liếc phải nơi tận cùng tầm mắt cũng vẫn là lồng sắt.
Trong mỗi một cái lồng đều nuôi các chủng loại ma thú bất đồng, số lượng hoặc nhiều hoặc ít, hình thể tất cả đều không giống nhau, mỗi hai dãy lồng sắt ở đó đều có một con đường lớn rộng rãi, ngân phát nam tử dẫn đầu đi trước, tùy ý giới thiệu một ít ma thú hiếm có, bất quá cao giai nhất cũng vẻn vẹn là Bạch Ngân. Bọn người Tất Duy Tư đi theo phía sau, phảng phất đi vào trong đồ giám ma thú đang sống sờ sờ.
Có khi đi qua trước một vài lồng sắt chiến đấu hình ma thú hung hãn, mãnh thú bên trong rống giận rít gào với mọi người, đem lồng sắt đánh vang lên ‘bang bang’, thật là khiến người kinh hồn táng đảm.
Ngân phát nam tử quay đầu lại liếc nhìn mọi người, Khang Ân Đạt vẫn như trước mặt không biểu tình, Ngả Lỵ Ny đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, may mắn không có mất đi dáng vẻ, mà Tất Duy Tư lại ăn vụng thịt khô, trên thực tế, Tất Duy Tư xác định những lồng sắt này cũng đủ rắn chắc, cứ lấy tâm tính đi thưởng lãm vườn bách thú đến thăm nơi này, hắn nhìn mỗi một đầu ma thú ánh mắt đều đặc biệt thâm tình, vậy có thể thuận tiện tưởng tượng hương vị chúng nó.
Điều này làm ngân phát nam tử không khỏi nhìn thêm Tất Duy Tư vài lần, hắn nhạt nhẽo cười nói:
- Các vị khách quý biểu hiện làm cho người ta tán thưởng a, vừa rồi đi qua mấy lồng sắt là Liệt Viêm Thú, tiếng rít gào chúng nó có thể chấn nhiếp tâm thần, còn cả công kích tâm linh! Nhớ ra không lâu trước từng dẫn một vị phú thương đi qua nơi đây, hắn và tùy tùng của hắn toàn bộ vãi đái ra quần, ha ha....
Hắn đang cười, nhưng trong ánh mắt lại không chút vui vẻ.
- Những trứng kia các ngươi làm sao lấy ra vậy?
Tất Duy Tư trong nội tâm vừa động, không khỏi hỏi một câu.
- Chỉ cần xoa loại mỡ này ở trên cổ, dù cho ngươi đi vào lồng sắt thì ma thú cũng sẽ tránh ngươi!
Ngân phát nam tử lấy ra một cái bình nhỏ quơ quơ, hắn thấy hai đầu lông mày những khách nhân có chút nghi hoặc, giải thích nói,
- Đây không phải là chuyên bí mật gì không thể nói, loại mỡ này là từ trên người Lam Sưu Thử tinh luyện ra, Lam Sưu Thử một khi bị thương, sẽ tản mát ra cái mùi buồn nôn khó ngửi này, ma thú bình thường đều tránh xa chúng, đương nhiên, thứ mùi này chỉ hữu hiệu đối với ma thú đê giai Phỉ Thúy trở xuống!
Đi suốt nửa giờ rốt cục mới ra khỏi phiến thế giới ma thú này, đằng sau đám lồng sắt là một vùng thế giới hoa tươi, đi trong con đường nhỏ đó sẽ cảm thụ được hương thơm bốn phía, ngân phát nam tử giới thiệu nói:
- Hoa tươi nơi đây cấm ngắt, chủ nhân đã từng nói, người thích hoa sẽ đi hái hoa, nhưng người yêu hoa sẽ đi hộ hoa.
Đang lúc Tất Duy Tư đối với chủ nhân Thú viên có điểm ấn tượng, ở sâu trong phiến hoa tươi lại là một bãi cỏ xanh lớn hình vuông, đủ loại tượng điêu khắc bằng gỗ hình thù kỳ quái lẳng lặng đứng trên đó, chỉnh tề xếp thành một hàng.
Ngân phát nam tử giới thiệu nói:
- Mỗi một mộc điêu đều đại biểu cho một đoạn tình ái của chủ nhân, đều là do chính tay ngài điêu khắc!
Tất Duy Tư nhìn xem một mộc điêu đặc biệt to lớn, cao vút trong mây nơi đó, thở dài nói:
- Đoạn này nhất định là khắc cốt ghi tâm, đau khổ cùng cực đều không đủ để hình dung.
Khang Ân Đạt không khỏi nhìn chằm chằm Tất Duy Tư, khó chịu nói:
- Ăn nói thận trọng!
Ngân phát nam tử lại lắc đầu nói:
- Chủ nhân đã nói qua, trước mặt luyến ái mỗi người đều có quyền tự do lên tiếng, ngài không ngại cách nhìn của người khác.
Hắn nhìn về phía Ngả Lỵ Ny, tựa hồ nhìn ra trong lòng đối phương có nghi hoặc, Ngả Lỵ Ny tìm được cổ vũ trong ánh mắt đối phương, không khỏi cố lấy dũng khí nói:
- Tiên sinh, vì sao từng mộc điêu thoạt nhìn đều giống như...
- Đúng, đều là phân, chủ nhân căn cứ phân của các loại ma thú đến điêu khắc!
Ngân phát nam tử cắt đứt lời nói của Ngả Lỵ Ny, trực tiếp hồi đáp.
Khang Ân Đạt vẫn là mặt không biểu tình, lời nói đó khiến Tất Duy Tư và Ngả Lỵ Ny lại như nuốt phải ruồi, nguyên lai cái chủ nhân biến thái lượn một vòng luẩn quẩn, chính là vì nói rõ tình yêu chính là một đống phân à.
- Thế, một nửa đất trống khác là...
- Chủ nhân nói, dù sao cũng phải vì kẻ đến sau lưu một chút không gian, đây là vì mộc điêu sau này mà chuẩn bị.
- Trách không được hắn luôn thất tình....
Tất Duy Tư nói thầm đánh giá.
Ngân phát nam tử cười thần bí, lại nói:
- Đúng rồi, quên bổ sung, phía dưới mỗi một mộc điêu đều mai táng nữ nhân trong đoạn tình yêu của chủ nhân!
Lúc này, ngay cả Khang Ân Đạt cũng khẽ biến sắc, chủ nhân Thú viên lãnh huyết biến thái, có lẽ không phải cao bình thường....
Điểm cuối thế giới hoa, đó là mấy căn nhà hoa mỹ, tiến vào trong nhà, ở trong hoàn cảnh xa hoa bọn họ rốt cục đã thấy được chủ nhân Thú viên, vốn theo như tưởng tượng, Tất Duy Tư còn tưởng sẽ chứng kiến một nam tử u buồn thâm trầm, hai đầu lông mày mơ hồ còn có thể lòe ra vài đạo sát khí biến thái, nhưng chứng kiến người thật lại phát hiện hoàn toàn không phải là như vậy.
Đây là một mập mạp thoạt nhìn khá là vui vẻ vô hại, đang tươi cười hớn hở chào hỏi bọn họ, cười hì hì đưa cho bọn hắn chai rượu đỏ, nói chút ít chuyện phiếm, còn hướng bọn họ giảng thuật lịch sử gia tộc hắn sáng tạo Tù Linh Ma Thú Viên, sau khi dạo qua chủ đề này một vòng, hắn mới tiến vào chính đề:
- Được rồi các khách quý đến từ Liệt Dương, Liệt Dương các người là khách hàng cũ của Nại Lý Đặc ta, ta trực tiếp nói rõ, bởi vì giá cả thức ăn gia súc tăng lên, thành phẩm kinh doanh của ma thú viên phải gia tăng, năm nay trứng ma sủng giá cả nếu so với năm trước tăng lên 20%.
Khuôn mặt poker của Khang Ân Đạt vẫn dùng ngữ điệu ôn hoà đáp:
- Nại Lý Đặc tiên sinh, học viện hy vọng dùng giá gốc để mua.
Tiếp đó lại không đạt kết quả.
Nại Lý Đặc trừng trừng mắt, cười nói:
- Hmm, vấn đề giá cả tăng lên đã sớm thông báo cho Liệt Dương, các ngươi hồi âm cho ta là vấn đề không lớn, thương lượng cụ thể, nguyên lai chính là thương lượng như vậy à?
Khang Ân Đạt cố gắng làm cho thanh âm của mình tăng thêm một chút nhiệt tình, trả lời:
- Học viện rất có thành ý, khi tất yếu cho phép ta tăng lên một ít.
- Hừm, thành ý dữ vậy!
Khang Ân Đạt không hề đáp lời, hắn nghênh tiếp mục quang đối phương, cố gắng biểu hiện ra thành ý, nhưng hiển nhiên hiệu quả cũng không tốt, hắn càng giống như đang miệt thị người ta, ở chỗ sâu trong đôi mắt Nại Lý Đặc hiện lên sự phẫn nộ, thằng đầu gỗ này đang khiêu khích mình sao?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng khách hoa lệ lập tức trở nên khác thường.
Trong lòng Tất Duy Tư bừng tỉnh, a, nguyên lai thằng cha gọi là Khang Ân Đạt, là vật hi sinh cho đấu tranh quyền lực ở Liệt Dương, bị sai làm một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. Bất quá, những vấn đề này không phải chỗ ta phải phiền não, ta chỉ là một nhân viên đi cùng mà nói khó nghe chính là người hầu, đến đây thì có tiền cầm, chỉ hy vọng Nại Lý Đặc cho dù phát tác thì chỉ xử lý Khang Ân Đạt là được rồi, ngàn vạn không nên liên lụy kẻ vô tội nha....
Ôm ý nghĩ này, Tất Duy Tư trong lòng từ đầu tới đuôi chú ý đều là vài hộp điểm tâm tinh mỹ trên bàn trà, nhưng sau khi bốn phía bỗng nhiên hoàn toàn yên tĩnh, thanh âm nhai nuốt của hắn có vẻ hết sức chói tai.
Vì vậy, ăn ăn, Tất Duy Tư lai phát hiện hắn đã cải thiện bầu không khí khó xử, mọi ánh mắt đều chậm rãi tập trung ở trên người hắn, Khang Ân Đạt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tất Duy Tư, ngươi đã tiếp nhận ủy thác, ngươi cũng có quyền lợi nói chút gì đó trong trường đàm phán này.
Vi để tránh xấu hổ Tất Duy Tư đành phải nói:
- Nại Lý Đặc tiên sinh tôn kính, Liệt Dương chúng ta chính là có một vị học viên chết ở ngoài cửa lớn các ngài!
Nại Lý Đặc cười lạnh nói:
- Về chuyện này, ta thật lấy làm tiếc, ta sẽ đích thân viết thư cho viện trưởng Liệt Dương tạ lỗi, cũng sẽ bồi thường!