Tất Duy Tư nháy hai mắt, tạm dừng động tác tiếp tục lấy một khối điểm tâm, nghiêm nét mặt nói:
- Nại Lý Đặc tiên sinh à, vị bất hạnh tên Ba Bố kia có lẽ đối với ngài mà nói chỉ là một nhân vật tôm tép mà thôi, nhưng hắn là nhân tài trọng điểm tài bồi của Liệt Dương chúng ta, tinh thông quản lý buôn bán, tại nghiên cứu di truyền học ma thú càng biểu hiện ra thiên phú kinh người, một thiên tài được công nhận, ai cũng có thể nhìn ra trong tương lai mười năm nữa hắn nhất định tiến vào cao tầng Liệt Dương học viện! Hắn vốn có được tiền đồ không thể hạn lượng, nhưng, bởi vì một đầu ma thú từ trong tù linh thoát ra, Ba Bố hiện tại chết ở ngoài cổng lớn các ngài! Chúng ta đều không thể tưởng tượng khi tin tức này truyền trở về, cao tầng là tức giận đến mức nào! Ai, vốn Liệt Dương bởi vì coi trọng giao dịch cùng tù linh, mới phái hắn đến rèn luyện, không nghĩ tới....
Nại Lý Đặc sắc mặt tức thì âm trầm hẳn, từ vẻ thành khẩn, đau lòng trên khuôn mặt Tất Duy Tư, hắn không tìm thấy nửa điểm dấu vết lừa gạt mình, nếu Ba Bố gì đó thật là nhân tài trọng điểm tài bồi của Liệt Dương, ngoài cửa lớn Tù Linh chết oan chết uổng, đám dong binh man rợ không nói đạo lý Liệt Dương, điên khùng đứng dậy cũng không phải dễ dàng ngăn cản, có nên hiện tại trước bán tiện nghi cho bọn hắn, không tại giá cả trứng ma sủng tính toán chi li....
Khang Ân Đạt vẫn trương bộ mặt cứng ngắc, còn Ngả Lỵ Ny thì vôi vã gục đầu xuống, Ba Bố mặc dù có điểm tài hoa, nhưng ở trong miệng Tất Duy Tư lại biến thành thiên tài tuyệt đỉnh độc nhất vô nhị, tuyệt nhất vẫn là cường điệu năng lực phương diện khác của Ba Bố, nếu cường điệu chính là vũ kỹ thì sao lại bị một đầu Bạch Ngân ma thú sợ tới mức rơi xuống chiến hào, vậy không khỏi quá mức vớ vẩn.
Nại Lý Đặc đang trong sự kinh nghi thì bức tượng thằng hề vốn tưởng là món trang trí trên bàn trà, đột nhiên lập loè ra hồng quang, như con lật đật lắc trái lắc phải, phát ra trận trận tiếng ong vo ve chói tai.
Thần sắc Nại Lý Đặc lập tức trở nên vô cùng khó coi, bức tương hề này là một còi báo động, căn cứ vào năng lực và số lượng địch nhân mà phát ra thanh âm cảnh báo và màu sắc, giờ phút này là màu hồng và phát ra tiếng ong inh tai, đó là tín hiệu nguy hiểm nhất, đại biểu địch nhân cường đại phi thường, lập thành nhóm tiến nhập Ma Thú viên.
Thủ vệ ngoài cửa lảo đảo chạy vội đến, xa xa đã hô lên:
- Nại Lý Đặc đại nhân, xin.. . . . xin lập tức tránh đi, phía trước phát tới cảnh báo, nói phòng cơ giới trung ương xuất hiện trục trặc, hiện tại.... Hiện tại tất cả ma thú đã chạy ra ngoài!
Ba vị khách quý đều chấn kinh, bọn họ không lâu trước tân mắt thấy số lượng những ma thú kia là kinh người cỡ nào! Hiện tại toàn bộ đã chạy ra ngoài, đó là một tràng cảnh dọa người sao đây?
Nại Lý Đặc vẻ mặt tái nhợt, từ sau khi bỏ giá cao thu mua đồ vật trở về thì nơi đây đã liên tục xảy ra viêc ngoài ý muốn không ngừng, đến hôm nay càng khó có thể thu thập, không chỉ có kẻ thù bên ngoài xâm lấn mà còn phòng cơ giới trong thú viên vừa vặn xuất hiện trục trặc, làm cho ma thú bạo động tập thể, hừ, ngoại trừ kẻ thù bên ngoài, nói không chừng còn có nội gian....
Ngân phát nam tử đứng ở một bên khom người nói:
- Đại nhân, xin tạm lánh!
- Được, nơi đây giao cho ngươi xử lý!
Nại Lý Đặc xoay người một cái đã từ trên ghế salon nhảy đến một chỗ khác.
Thân thủ mạnh mẽ của hắn khiến người khác tạm thời không lưu ý đến sự thật hắn là một tên mập.
- Ba vị khách quý, đi theo ta!
Nại Lý Đặc hướng bọn người Tất Duy Tư hô goi, bước nhanh hướng ở chỗ sâu trong hành lang đi đến.
Khang Ân Đạt và Ngả Lỵ Ny vội vàng theo sát phía sau, Tất Duy Tư tuy là người ngoài cuộc, nhưng từ vài chữ thì không khó đoán ra vài phần, nhất là phòng cơ giới xảy ra vấn đề, nhất định là người trong thú viên mới có thể làm được.....
Lúc hắn rời đi cũng không quên quét qua bàn trà, lấy vài hộp điểm tâm mang đi, đồng thời liếc nhìn ngân phát nam tử, chỉ thấy thần sắc lãnh băng của đối phương trong có nhiều hơn một phần kiên nghị, túi ma sủng bên hông đã lấy tới tay, đi nhanh hướng ra ngoài cửa, Tất Duy Tư trong nội tâm thoáng buông lỏng, phỏng chừng hắn không phải nội gian, cũng may mắn là thế, nếu như người này là nội gian, ta phải tìm cách khác bỏ trốn, không cùng mập mạp chịu chết chung.
Căn phòng thứ hai từ cuối hành lang đếm ngược, thoạt nhìn chỉ là một gian khách phòng bình thường không có gì lạ, song khi Nại Lý Đặc chui vào dưới giường lay động vài cái thì nơi đó liền hiện ra một cái lối đi, Khang Ân Đạt bọn họ đành phải bò theo xuống dưới giường, tiến vào trong cái lối đi.
Nại Lý Đặc thắp quang minh quả trong thông đạo, cẩn thận đem cửa thông đạo đóng trở lại như cũ, mới hơi thở ra một hơi, phát hiện Tất Duy Tư trong ngực còn ôm vài hộp điểm tâm, không khỏi cười nói:
- Ngươi cũng không phải khách khí, đã làm xong chuẩn bị cho trường kỳ chiến đấu rồi à?
Tất Duy Tư đành phải cười khổ:
- Ta chỉ là cố gắng làm theo kỳ vọng khách đến như ở nhà của tiên sinh thôi!
Thông đạo càng chạy càng rộng, đi xuống không qúa xa đã đến cuối đường, đây là một mật thất không tính là lớn, một bên mật thất còn có một cái lối đi, cũng không biết đi thông đến địa phương nào, trên bốn vách tường mật thất treo đầy các loại da lông ma thú, phía góc có một bàn hình cung sát tường, bên trên tất cả đều là lọ thuốc, Tất Duy Tư nhận ra một chai, đúng là loại nước thuốc Lam Sưu Thử đã biết, bôi nó lên có thể miễn bị ma thú khác thương tổn.
Tất Duy Tư so những da lông trên tường kia với thân hình Nại Lý Đặc, trong lòng khẽ giật mình, sẽ không phải là cái tên mập mạp này bình thường phủ thêm da ma thú, bôi lên chất lỏng Lam Sưu Thử đi giả trang ma thú, vậy thật là ham mê biến thái a....
Nại Lý Đặc còn không biết đã có người thấy rõ hứng thú bất lương của hắn, hắn từ trong một cái rương ở xó bên lấy ra một chai rượu mạnh, uống mấy ngụm thật lớn, làm cho sắc mặt khó coi khôi phục vài phần hồng nhuận, lại đem bình rượu đưa cho Khang Ân Đạt, Khang Ân Đạt do dự một chút rồi lắc đầu.
Nại Lý Đặc cười cười, lại đưa về phía Ngả Lỵ Ny và Tất Duy Tư, Ngả Lỵ Ny khẽ lắc đầu, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, hiển nhiên đang trong trạng thái khẩn trương và sợ hãi,
Tất Duy Tư lại trực tiếp đem ánh mắt ném về hướng cái rương, chỉ chỉ một chai trong đó, cười hỏi:
- Đó là nước trái cây hỉ?
- Hắc, ánh mắt của ngươi thực tặc!
Nại Lý Đặc rút nước trái cây từ trong rương ra đưa cho Tất Duy Tư, không khỏi nhìn Tất Duy Tư thêm vài lần, tiểu gia hỏa này trấn định và tỉnh táo tự mình so ra cũng không bằng, tương lai khẳng định không phải một nhân vật đơn giản, nhưng bây giờ còn cần đề phòng hắn, có khi cũng có thể là địch quân lẫn vào.
Tất Duy Tư uống nước trái cây, nhẹ lời an ủi Ngả Lỵ Ny.
- Kỳ thật chúng ta cũng xem là may mắn, phòng cơ giới ít nhất cũng không phải lúc chúng ta đi giữa lồng thì xảy ra vấn đề."
"...."
Trong mật thất xem như thông gió, bốn người dựa vào tường mà ngồi, đều có tâm sự nên nhất thời đều trầm mặc không nói gì, chỉ có Tất Tất Duy Tư còn đang một táp tiếp một táp ăn điểm tâm, làm cho người ta hoài nghi dạ dày hắn là không đáy, tính hắn rốt cuộc đã ăn bao nhiêu điểm tâm, chỉ sợ sẽ là hoạt động thú vị duy nhất trong mật thất này.
Theo thời gian trôi qua, tiếng đánh nhau phía trên đã dần dần hơi rõ ràng, có thể nghe thấy những tiếng rú thảm trước khi tử vong xuyên vào trong mật thất, càng gia tăng vẻ lo lắng trên đầu mọi người.
Đột nhiên, một tiếng âm luật quái dị the thé truyền vào, Tất Duy Tư nhận ra đó là thanh âm của ngân phát nam tử, mập mạp mới vừa khôi phục sắc mặt hồng nhuận, một lần nữa lại trắng bệch.
Hắn quyết đoán đứng lên, trầm giọng nói:
- Lập tức đi ngay, người của ta sắp cản không nổi, đối phương nhóm đầu tiên công vào đã vượt qua một trăm Bạch Ngân, hừ, đang trùng sát về phương hướng chúng ta, không đi cũng không được...."
Khúc gỗ như Khang Ân Đạt, sắc mặt lập tức hướng Nại Lý Đặc làm chuẩn, trong vài khu vực lớn phụ cận, có thể xuất động nhiều chiến sĩ Bạch Ngân cấp như vậy, ngoại trừ thế lực lớn như Liệt Dương bọn họ, cũng chỉ có những hào môn gia tộc kia mới có thể làm được, Nại Lý Đặc rốt cuộc đắc tội với ai....
Thấy sắc mặt Khang Ân Đạt biến ảo, Nại Lý Đặc trầm giọng nói:
- Các ngươi đừng trong lòng còn ăn may, bọn họ một đường tiến đến chỉ có kẻ chết, không có người bị thương! Dù các ngươi báo ra cờ hiệu Liệt Dương, cũng đồng dạng chỉ có một đường diệt khẩu!
Dứt lời, hắn cũng không để ý tới Khang Ân Đạt quyết định như thế nào, đi nhanh hướng về hành lang bên kia.
- Bên kia là đi thông đến địa phương nào?
- Khu vực trung tâm?
- Toàn bộ khu đó không phải là ma thú đang chạy loạn sao?
- Hiện tại, người so với ma thú ai đáng sợ!
Nại Lý Đặc không hề ngừng cước bộ, tiếp tục đi lên phía trước.
- Xin chờ một chút!
Tất Duy Tư hướng bóng lưng Nại Lý Đặc hô.
Nại Lý Đặc quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tất Duy Tư đã đầy vẻ sắc bén, Tất Duy Tư vội vàng cười, miễn cho đối phương đem chính mình phân loại thành hàng ngũ sinh vật.
Hắn chỉ chỉ các da lông ma thú trên tường, gấp giọng hỏi:
- Nại Lý Đặc tiên sinh, những da lông này dùng để làm gì vậy?
Con mắt Nại Lý Đặc lập tức lóe sáng, mấy năm trước đây, hắn xác thực trầm mê một thời gian ngắn sắm vai ma thú, quan sát ma thú, khoảng cách gần khảo sát biểu hiện viên chức thủ hạ, chỉ là một thời gian hứng thú thì đã rất nhanh đem niềm vui thú biến thái này ném ra sau đầu, như trường hợp bây giờ, chẳng phải là vừa vặn cần dùng đến chúng nó sao.
Vừa rồi nhất thời luống cuống, may mắn có tiểu tử này nhắc nhở, hừ, tiểu gia hỏa này tâm tư trái lại cẩn thận đến đáng sợ, đoán được chuyện này nhưng lại biết chú ý đến mặt mũi ta nên không có vạch trần....
Vốn đã ý định một mình chạy trối chết, Nại Lý Đặc cải biến chủ ý, nhanh chóng chạy trở về, nói:
- Mỗi người lấy một tấm da ma thú, chạy nhanh! Chọn tấm hợp với thân hình các ngươi! Đây là chai thuốc Lam Sưu Thử, lấy thêm hai chai, lát nữa bôi dưới cổ và trên trán!
- May mà có vài món cỡ nhỏ!
Tất Duy Tư may mắn tán thưởng, chuyển một tấm nhỏ nhất cho Ngả Lỵ Ny.
Đây là lúc Nại Lý Đặc hào hứng sâu nhất, vì bản thân sau này có thể gầy xuống, trong miệng hắn hàm hồ đáp:
- Đương nhiên, ta cũng có lúc mảnh mai giống như ngươi!
"....."
Dập tắt tất cả quang minh quả, mang theo tấm da ma thú dày cộm đi theo sau lưng Nại Lý Đặc chạy gấp, Quang minh quả trong tay Nại Lý Đặc là nguồn sáng duy nhất trong bóng tối.
Chạy trốn chừng hơn mười phút, hành lang phía trước phảng phất vẫn là vô cùng vô tận, Nại Lý Đặc lại dừng bước, trầm giọng nói:
- Nơi đây chính là lối ra!
- Phía trước.....
- Phía trước không quá xa chính là cuối đường! Mau mặc da thú vào!
Bộ đồ ma thú này là dùng da ma thú chính thức gia công thành, sau khi từ giữa chui vào, phần bụng có một chiếc khóa kéo bí ẩn, từ bên trong mới có thể kéo lên, miệng thông gió ở trên đầu làm rất khá, ngoài che giấu cơ thể cũng không cảm thấy khó thở, con mắt ma thú bên ngoài nhìn xem là thú đồng bình thường, nhưng bên trong lại gần như trong suốt và có thể rõ ràng chứng kiến hết thảy mọi thứ phía bên ngoài.
- Nhanh lên, nhanh lên!
Nại Lý Đặc bất mãn nhìn tên ngốc Khang Ân Đạt, thật vất vả chờ hắn mặc xong, mới dùng sức đem quang minh quả trong tay ném về phía hành lang xa xa ở trước, tiếp tục lường gạt kẻ truy tung.
Hắn dùng sức đi đến cuối đường, trên đầu đã là một mảng sáng rực, còn có tiếng gầm gừ của ma thú, tiếng chém giết, tiếng kêu rên, những âm thanh hỗn loạn đó trong lúc nhất thời đều tiến đến.
Nại Lý Đặc một lần nữa khiến cho người ta quên đi thân hình của hắn, giẫm môt cước xuống phía dưới, cả thân hình mập mạp đã nhẹ nhàng linh hoạt đến trên mặt đất, vị trí của hắn vốn là trong lồng một Xích Thiết cấp ma thú, nhưng hiện tại quan sát bốn phía đâu còn ra vẻ lồng sắt, tất cả lồng sắt toàn bộ đều ngã xuống, nguyên bản khu vực lồng sắt chỉnh tề đã toàn bộ bị lật đổ, phía trên chỉ có vô số ma thú tát hoan.
Trong nội tâm mập mạp đau đớn, vội vã chỉnh đốn tâm tình rồi hướng xuống dưới thấp giọng la:
- Mau lên đây, an toàn!
Lúc trước là Tất Duy Tư hắn thoả mãn nhất , lúc này lại là chật vật nhất, dùng tư thái có thể nói là khó coi mới lăn lên mặt đất.
Chờ tất cả mọi người đi lên xong, mập mạp lập tức đem cửa cơ quan đóng lại, không để lại chút dấu vết, quay đầu, lập tức phát ra tiếng gầm nhẹ:
- Đừng đứng lên, ngu ngốc, ngươi bây giờ là Giác Tích Thú (thằn lằn)!
". ..."
Nhìn xem chung quanh không ít quái vật khổng lồ đang ung dung đi dạo, vài đầu Liệp Xỉ Thú thích máu đang vui sướng săn mồi, người người câm như hến, may mắn mùi Lam Sưu Thử (thử: chuột) bảo hộ lấy bọn họ, không ít ma thú tới gần ngửi thấy tới mùi, lập tức tránh ra xa một bên.
Mập mạp sắm vai Độc Giác Hùng (gấu 1 sừng) tiên phong đi tuốt ở đàng trước, trầm giọng nói:
- Theo sát ta, chúng ta chung một chỗ lẻn ra cửa chính!
Tại trong quần ma loạn vũ, bốn người dùng cả tay chân cố gắng bò về phía trước như thoi đưa.