Một vòng sáng ma pháp huyễn lệ lóe sáng, trong nháy mắt bao phủ cả trận đấu, làm cho những tiếng động xung quanh giờ khắc này hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy ma pháp chói lọi này Lâm Thanh Hàn mới minh bạch cái gì gọi là “tư duy theo quán tính hại chết người mà”
Hắn trước đây luôn cười người khác là tư duy theo quán tính, không có đầu óc, bây giờ thì đến lượt mình rồi.
Trong một cái sân rộng không có khả năng nhìn thấy rõ một người bằng mắt thường. nhưng với hiệu quả của ma pháp thì lại là một khái niệm khác hoàn toàn.
Vòng sáng ma pháp chầm chậm mở rộng ra vô số lần, nhìn rõ từ dưới đất cho đến không trung, hơn xa so với loại truyền hình màn ảnh rộng của kiếp trước
Sờ sờ cái mũi, cười khổ sỡ. Lâm Thanh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu “Không có văn hóa thật đáng sợ.”
“Tốt lắm, như mọi người mong đợi, thi đấu ma pháp đối kháng mỗi năm một lần sẽ nhanh chóng bắt đầu. Vậy hãy cho ta xem thực lực của các ngươi đi, cho ta xem đến tột cùng các ngươi là thiên tài hay xuẩn tài đây.” Âm thanh của Khăn Tây hữu lực vang vọng
Không thể không nói, những lời khai mạc ngắn gọn này rất có động lực.
Có thể vào được địa phuong này, ngoài một số ít dựa vào quan hệ cùng thế lực, còn lại đều là những thiếu niên có thiên phú cực cao. Dù không kích động thì cũng không có ai nguyện ý làm một xuẩn tài, hơn nữa, những lời trào phúng này càng làm cho tính hiếu thắng của họ dâng lên, đã nóng lòng muốn thử lắm rồi.
Thiên tài?
Có thể đến nơi này có ai mà không phải là người cực kỳ tự phụ cơ chứ? Có ai lại nguyện ý bị người khác mắng là xuẩn tài đây? Nhân bất khinh cuồng uổng thiểu niên! (Làm người không quậy uổng thiếu niên)
Tại đây, những lời này không thể nghi ngờ là đã có được hiệu quả cao nhất.
Rất nhanh đã có hai thân ảnh xuất hiện trên đài, đơn giản thi lễ một cái rồi bắt đầu thử công kích đối phương.
Thẳng thắn mà nói, thực lực như vậy trong mắt Lâm Thanh Hàn cũng không tính là cái gì. Nói cho cùng thì học sinh tham gia thi đấu kì này củng chỉ là ngũ cấp, lục cấp, nhưng cái mà Lâm Thanh Hàn cảm thấy hứng thú lại là phương thức công kích của họ.
Sau khi đi tới thế giới này, dù cũng đã trải qua it nhiều chiến đấu nhưng lại không thể phủ nhận sự hiểu biết của Lâm Thanh Hàn về phương thức chiến đấu của ma pháp lẫn đấu khí hết sức là tệ hại. Có thể cũng không là vấn đề gì nhưng nếu gặp phải một cao thủ chân chính, sự thiếu hiểu biết này của hắn có thể đem lại cho hắn một nhược điểm trí mạng.
Đồng dạng, làm đệ tử của học viện đế quốc luận trên thực lực cũng không tính là quá cường hãn, nhưng xét về tính sáng tạo và ứng dụng ma pháp cũng đã có thể làm cho người ta cảm thán.
Ma pháp của bản thân mình cũng tràn ngập vô số điều không thể tưởng tượng nỗi rồi
Trận đầu đánh hết sức đặc sắc, Lâm Thanh Hàn chăm chú xem, không phát giác thời gian trôi nhanh qua, những trận đấu buổi sáng cũng đã gần kết thúc rồi.
“Tổ tuyển thủ cuối cùng hôm nay, phong hệ Phỉ Phổ Tư và hỏa hệ Thiến Phỉ”. Chủ trì trận đấu cùng với những đệ tử khối ma pháp đồng dạng như nhau, khi Thiến Phỉ ra sân đấu họ cực kỳ kích động.
"Thiến Phỉ! Thiến Phỉ! Thiến Phỉ!"
Nhất thời, cả sân thi đấu mọi người đều điên cuồng ầm ĩ la hét lên. Tiếng la rung trời như muốn đem cả thi sân thi đấu ném đi vậy.
“Thiến Phỉ sao?” Lâm Thanh Hàn đột nhiên nhớ đến những lời đồn đãi đã nghe được khi đi trên đường về Thiến Phỉ, loại bầu không khí này làm Lâm Thanh Hàn đối với vị Thiến Phỉ chưa ra sân thi đấu này thêm vài phần hứng thú.
Nháy mắt, một người trên thân mặc hồng y chậm rãi bay vào giữa sân. Mái tóc dài màu lam tùy ý khoát trên vai, khóe miệng mang theo tia cười nhạt. Mặc dù không nói lên bất cứ điều gì nhưng loại khí chất này cũng đã đủ để ảnh hưởng đến mỗi một người chung quanh rồi.
Thậm chí không cần nhìn rõ hình dạng của nàng, chỉ cần một thân ảnh như vậy thôi cũng đã đủ khiến cho vô số người điên lên.
Lâm Thanh Hàn cũng không khỏi lộ ra sắc thái rung động.
“Con mẹ nó cái thế giới này bộ dư mỹ nữ lắm hay sao vậy?”
Lâm Thanh Hàn cảm giác được mình như sắp điên rồi, trước đây Nhược Lâm cũng đã làm cho hắn có cảm giác kinh diễm rồi, nhưng mà, bây giờ Thiến Phỉ không ngờ so với Nhược Lâm lại còn xinh hơn tới ba phần. Hơn nữa cái loại khí chất không nói nên lời này càng khiến cho nàng khoác thêm một dáng vẻ thần bí bên ngoài, làm cho người khác si mê.
Nữ nhân như vậy thực là làm cho người ta có cảm giác không đúng rồi.
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn cũng đã rõ ràng được tại sao lại có nhiều người vì nàng mà điên cuồng đến như vậy.
Dục vọng!
Lâm Thanh Hàn trong lòng bỗng nhiên nỗi lên một trận dục vọng khó mà ức chế được.
Đè nén sự hỗn loạn trong lòng xuống, Lâm Thanh Hàn ánh mắt kiên định trở lại, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
“Oh yeah ĐKM nó, dù lên trời hay xuống đất, vô núi đao xuống biển lửa, lão tử kiếp này định chắc cưng trong tay rồi!”
Từ khi tiến vào thế giới này Lâm Thanh hàn luôn có một cảm giác không đúng, không có mục đích gì cả, chỉ có thể nói qua được thì qua. Mà lúc này, một thiếu nữ như thế rốt cuộc cũng làm cho Lâm Thanh Hàn thấy rõ hắn đã có mục tiêu để theo đuổi.
Làm một nữ nhân xinh đẹp đến một mực độ nhất định, tuyệt đối có thể khiến cho nam nhân không cần lý do mà điên cuồng. Cũng giống như chúng ta xem một ít những cái bình hoa nữ diễn viên vậy, mặc dù không có tiếp xúc, cũng không hiểu rõ cuộc sống cùng tính cách của đối phương, nhưng là bởi vì họ xinh đẹp nên đã đủ để cho chúng ta thích thú.
Lại nói đây lại chỉ là một cơ hội tiếp xúc, ngươi có thể hình dung, khi một người nữ nhân như vậy xuất hiện, đẹp hơn tất cả các nữ nhân ở đây, ngươi sẽ phản ứng ra sao?
Hơn nữa khi ngươi có đầy đủ thực lực lẫn thời gian, loại dục vọng này cơ bản là không thể kiềm nén được.
“Ta thật không biết là ta bất hạnh hay may mắn đây nữa!”. Phỉ Phổ Tư nhìn đối thủ trước mặt cười khổ nói.
“Học trưởng khách khí rồi, Thiến Phỉ bất quá chỉ là người bình thường thôi, học trưởng không cần cố kỵ, cứ thẳng tay công kích.” Thiến Phỉ lắc đẩu mỉm cười nói.
“Ngươi cứ công kích ta, chỉ cần ngươi có thể đột phá phòng ngự của ta, coi như là ngươi thắng.” Phỉ Phổ Tư chậm rãi lắc đầu nói.
Nói giỡn ah! Trước mặt nhiều người như vậy công kích Thiến Phỉ, thua cũng mất mặt mà thắng xem ra còn thảm hơn. Cả ngày đều phải chờ những người theo đuổi Thiến Phỉ đến làm phiền.
Cho dù không có trực tiếp trả thù, nhưng chỉ cần những chuyện sau lưng thôi cũng đủ làm ngươi phiền toái rồi. Còn chưa nói trước mặt một mỹ nữ như vậy ngươi có thể xuống tay sao?
Bất đắc dĩ lắc đầu, Thiến Phỉ cũng không biết nói lại như thế nào, trước một đối thủ không công kích mình, vung nhẹ pháp trượng trong tay nhẹ nhàng nói, “Học trưởng cẩn thận.”
"Liệt Diễm Tình Thiên!"