Chương 1: Phượng Hoàng niết bàn
Thành thị Mặc Hải có một ngọn núi, tên gọi là Phượng Hoàng sơn, Phượng Hoàng sơn cũng không quá cao, cả ngọn núi cũng không có hình dạng của một con chim Phượng Hoàng, càng không có liên hệ gì đến Phượng Hoàng, thậm chí ngay cả một con chim cũng không thấy, ngọn núi này trước kia thật ra chỉ là một ngọn núi bình thường, một ngọn núi cực kỳ bình thường, sở dĩ gọi là Phượng Hoàng sơn là do hơn một trăm năm trước đây, dân cư sống trên ngọn núi này, đã nhìn thấy thần điểu trong truyền thuyết, chim Phượng Hoàng bất tử.
Căn cứ vào dân cư ở địa phương này kể lại, vào một buổi sáng sớm, từ trong núi truyền ra thanh âm phượng minh, rồi một con chim lửa to lớn xuất hiện giữa đỉnh núi, đầu kê, cánh yến, cổ xà, lưng quy, đuôi ngư, cao sáu thước, quả thật giống như Phượng Hoàng trong truyền thuyết, nhưng mặt trời khi lên cao, con chim lửa to lớn này bay thẳng lên bầu trời, thiêu đốt phía chân trời, như đang nhảy múa cùng ánh thái dương. Vào ngày hôm sau, cả ngọn núi biến thành màu đỏ đậm, vô luận là đất, đá hay là cây cối, cỏ dại cũng đều nhuộm một màu hỏa diệm. Cho đến nay, trên núi vẫn bao trùm màu đỏ rực như trước, khi ánh mặt trời chiếu xuống cả ngọn núi tỏa ra hào quang rực lửa.
Phượng Hoàng là đại biểu cho điềm tốt lành, theo truyền thuyết càng ngày càng nhiều, cái tên Phượng Hoàng sơn càng lúc càng nổi danh, hàng năm đều có không ít đại quan, quý nhân đến đây du sơn, để cầu mong có được điềm tốt lành, không thì ít nhất cũng được may mắn, đến ngay cả tinh linh Trafalgar được xưng là hậu duệ mới của nhân loại trong vũ trụ cũng ngẫu nhiên đến đây du ngoạn, lắng nghe dân cư địa phương nói về thần thoại của vạn năm về trước.
Mùa hạ, ánh mặt trời chói chang.
Trên đỉnh Phượng Hoàng sơn nhiệt độ cao hơn sáu, bảy mươi độ. Trên đỉnh núi những tảng đá màu đỏ dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống tỏa ra hào quang ngũ sắc, đột nhiên, phành, một tiếng nổ lớn, một khối cự thạch màu đỏ đậm, cao hai ba thước đột ngột bay lên giữa không trung, giống như có một lực lượng cường đại đánh văng lên vậy, rồi như sao băng rơi xuống mặt đất.
Vào lúc đó, ở địa phương mà khối cự thạch bị đánh văng ra xuất hiện một cái động quỷ dị, ở ngay bên cạnh động vô số hòn đá vụn như dòng suối chảy vào bên trong động, đột nhiên, một cánh tay từ bên trong cửa động thò ra, còn truyền đến một âm thanh cổ quái.
"Rốt cuộc, rốt cuộc, sống lại rồi!"
Thanh âm vô lực, tràn ngập bất đắc dĩ, lại có ý tự giễu.
"Khụ, khụ" từ bên trong liện tục truyển ra tiếng ho khan hỗn loạn, cùng tiếng chửi mắng: "Lần sau vào thời điểm dục hỏa trọng sinh nhất định phải lựa chọn phong thủy bảo địa, lần này thiếu chút nữa là bị chôn chết ở bên trong, quả thật là tội lỗi”.
"Phành","phành", một lượng lớn đá vụn, bùn đất,... từ trên không trung rơi xuống mặt đất. Ngay sau đó một đạo thân ảnh từ bên trong động thoát ra bên ngoài, đứng trên khối cự thạch, hắn ngửa đầu lên, từ từ nhắm hai mắt lại, mặt hướng lên trời cao, bộ dáng khoảng hai mươi tuổi, mày nhíu lại cố gắng kháng cự lại ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn với biểu tình phi thường phức tạp, bất đắc dĩ, lại mang một chút tương tư hoài niệm.
Hồi lâu, cặp mày nhíu lại dần dần giãn ra, khẽ mở mắt ra, nhìn thẳng lên ánh thái dương đỏ rực trên bầu trời, con ngươi màu đen lóe ra sắc thái quái dị, biểu hiện sự tang thương không phù hợp độ tuổi, nhìn ánh thái dương như phảng phất gặp lại bằng hũu của mình vậy, "ài!" một tiếng thở dài, phảng phất như trải qua thiên thu vạn kiếp vậy.
"Thái dương lão huynh, lại gặp lại, đây là lần thứ chín sao? Ừm, mỗi lần sống lại, đầu tiên đều nhìn thấy lão nhân gia ngài, ngẫm lại lão tử cũng chín lần sinh tử rồi, có thể cùng lão nhân gia ngài kết thành chín kiếp chi duyên, ha ha!"
Người trẻ tuổi lắc đầu tự giễu, thân thể rung lên, trên người quần áo bị chôn dưới đất không biết bao nhiêu năm, trong khoảng khắc liền hóa thành vô số mảnh vụn, như khói bụi bay theo làn gió, thân thể trần truồng, trên người chỉ còn lại cái khố màu đen, không biết do tài liệu gì chế thành, bàn tay vừa sờ vào cái khố, liền giống như tan vào nước vậy, cũng hóa thành từng mảnh nhỏ phiêu tán vào trong làn gió, lắc đầu, thấp giọng nói, "Nghĩ không ra dùng hắc chu ti làm ra cái khố cũng không có cách nào tránh khỏi dục hỏa đốt cháy".
Người trẻ tuổi vặn vẹo cái cổ mình, ánh mắt nhìn vào da thịt mình, không khỏi nhăn mặt lại, làn da mềm mại nhu hòa, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, trên người lỗ chân lông có thể thấy rõ ràng, bàn tay sờ vào, cảm giác mềm mại vô cùng, tức giận lắc đầu, rồi mắng, "Mỗi lần sống lại, da thịt so với lần trước còn mềm mại hơn vài phần, lần sau nữa, mẹ nó! Cứ như vậy tiếp tục, lần sau dục hỏa trọng sanh lão tử chẳng phải biến thành gay sao?"
Không thể không nói, da thịt hắn mềm mại ôn nhu, cơ hồ có thể làm cho nữ nhân trong thiên hạ phải điên cuồng hâm mộ, ngay đến cả người Trafalgar được xưng là có huyết thống tinh linh, nếu so sánh cùng hắn chỉ có thể buồn bã , thất sắc mà thôi. Trên lồng ngực hắn, một bức đồ đằng màu đỏ nhìn qua rất cổ xưa, đầu gà, cánh yến, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá, một bộ đồ đằng phượng tường toàn màu đỏ, giống như hình phượng hoàng trong truyền thuyết, yêu dị vô cùng.
Thân thể trần truồng, người trẻ tuổi đứng ở trên đỉnh Phượng Hoàng sơn, híp mắt nhìn về xa xa dưới chân núi, sự vật ở ngoài ngàn dặm đều có thể thấy rõ trong tầm mắt.
"Truyền thuyết chính thức về phượng hoàng niết bàn dục hỏa trùng sinh chính là một loại thăng hoa, mỗi lần tái sinh, tốc độ càng nhanh, âm thanh càng tuyệt vời, thân thể càng đẹp hơn, tuy nhiên ta không phải là phượng hoàng chân chính, nhưng cũng đã niết bàn đến chín lần, cơ hồ đã đạt đến một trình độ khủng bố rồi, sự vật nằm ngoài ngàn dặm có thể thấy và nghe rõ ràng, nếu thêm một lần niết bàn nữa, không biết có thể trở thành thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ hay không".
Hít vào một hơi, ánh mắt dừng ở ánh thái dương trên bầu trời, ngửa đầu lên hét một tiếng thật lớn: "Các nghiệt chướng! Ta, Tang Thiên đã trở lại rồi!"
Tang Thiên chính là một quái nhân, ít nhất hắn tự cho mình là vậy, bởi vì hắn đã sống qua chín lần, cũng chết đủ chín lần, lại nói tiếp, tuổi của hắn bây giờ có thể sánh với lịch sử phát triển liên bang nhân loại, liên bang nhân loại thành lập vào thời tân kỷ nguyên đã có hơn ngàn năm lịch sử, mà Tang Thiên chết rồi sống lại, rồi lại chết rồi sống lại, hơn chín lần, tính toán ước chừng hắn sống cũng đã gần ngàn năm.
Nếu nói hắn là nhân loại trước thời kỳ tân kỷ nguyên, sợ là không có một ai tin tưởng, nhưng hắn đích xác đúng là nhân loại trước thời tân kỷ nguyên, chính mắt mình chứng kiến công nguyên năm 201 nhân loại tiến vào tân kỷ nguyên, mỗi lần nhớ lại ,Tang Thiên cảm giác như mình đang nằm mơ, còn nhớ lai công nguyên 201, hắn một nam nhân, có một cuộc sống nho nhỏ, mỗi ngày lên mạng, chơi game, ngẫu nhiên tái tỉnh vài mỹ nữ chậm rãi hưởng thụ nhân sinh, trêu chọc một vài thiếu phụ tịch mịch, quả thật là rất tốt, rất tiêu sái
Từ khi tiến vào tân kỷ nguyên về sau, Tang Thiên cũng giống như rất nhiều người đều trầm mê vào nghiên cứu siêu văn minh thời tiền sử, cũng không nghĩ đến có một ngày, lúc ấy cũng không biết đụng chạm đến thứ gì, kết quả trên người xuất hiện một bức tranh phượng hoàng đồ đằng quỷ dị, không lâu sau thân thể đột nhiên cháy lên ngọn lửa quỷ dị, lúc ấy hù dọa hắn chết khiếp, ngọn lửa càng cháy càng lớn, Tang Thiên cuối cùng bất đắc dĩ nhảy sông tự vẫn, sau khi hắn tỉnh lại, thì ngạc nhiên phát hiện ra đã trôi qua mấy chục năm rồi.
Tỉnh tỉnh mê mê, Tang Thiên vui mừng lẫn sợ hãi, sau đó bắt đầu cuộc sống thứ hai của mình, nhưng mà tiếp tục mấy chục năm sau thân thể lại cháy lên ngọn lửa quỷ dị đó, lửa càng cháy càng lớn, lần này Tang Thiên không có nhảy sông tự vẫn mà quyết định tìm một địa phương chờ đợi tử vong.
Một lần, hai lần , ba lần, bốn lần, cứ như vậy, Tang Thiên tổng cộng chết đi tám lần, lần này là lần thứ chín.
Mặc dù đã trải qua chín lần sinh tử, nhưng cho tới bây giờ, Tang Thiên vẫn không hề biết nguyên nhân làm mình chết đi sống lại, chỉ có thể xác định là có quan hệ đến bức đồ đằng phượng hoàng trên người, cứ mỗi lần thức tỉnh, hắn đều cố tìm tòi về đáp án trên thân thể mình, đáng tiếc chính là, bao nhiêu năm trôi qua hắn vẫn chưa khai mở được cái bí mật trên người, chỉ có thể kết luận rằng có quan hệ tới bức đồ đằng phượng hoàng, có đủ loại truyền thuyết liên quan đến phượng hoàng, phượng hoàng được xưng là bất tử hỏa điểu, dục hỏa trọng sanh, chết rồi sống lại, sống rồi lại chết, đây là niết bàn sao?
Trong truyền thuyết, chính thức phượng hoàng niết bàn dục hỏa trọng sanh chính là một loại thăng hoa, mỗi lần tái sinh, tốc độ càng nhanh, âm thanh càng tuyệt vời, thân thể càng đẹp hơn, Tang Thiên không phải là phượng hoàng, cho nên không có cái gì gọi là âm thanh tuyệt vời cả, nhưng thật ra mỗi lần trọng sinh hắn đều cảm nhận được biến hóa của thân thể, làn da mỗi lần đều mềm mại hơn, năm giác quan đạt đến một trình độ nhất định, mặc dù chưa đạt đến trình độ như thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ, nhưng cũng không kém là bao.
Đã trải qua vài lần sống rồi chết, nên Tang Thiên nếm trải qua nhiều tư vị cuộc sống, hãm hại, bán đứng, giết người, đánh giặc, làm tướng quân, làm thủ phủ, cơ hồ hắn đều đã trải nghiệm qua, nhưng phải làm sao bây giờ? Chung quy không thể cứ nằm dưới đất mà chờ chết được? Nếu như có thể chết đi vậy thì tốt, nhưng mấu chốt chính là đừng có sống lại, đối với Tang Thiên mà nói, chết là một loại hy vọng xa vời, điều duy nhất hắn có thể làm là sống qua thời gian vô tận thôi.
Phượng Hoàng sơn nằm ở khu 4 thành thị Mặc Hải, dưới chân núi Phượng Hoàng cũng không có nhiều cư dân sinh sống, nhiều nhất chỉ có tám mươi hộ, nhưng ở đây có một nhân vật khó lường, Mộ Viễn Sơn, mọi ngưòi hay gọi là Vân Trung Mộ lão, Mộ hiệu trưởng.
Cái tên Vân Trung Mộ lão nói ra cũng không có nhiều người biết tới, nhưng cái tên Học viện quân sự Phương Đông Mộ hiệu trưởng, thì không người nào không biết, có thể nói như sấm bên tai, phải biết rằng học viện quân sự phương đông là một trong ba học viện quân sự nổi tiếng trong liên bang, đồng thời là học viện có lịch sử lâu đời nhất trong liên bang, bao nhiêu năm qua đã bồi dưỡng không biết bao nhân tài quân sự cho liên bang, đương kim chiến thần mà bao nhiêu thanh niên nhiệt huyết thần tượng chính là xuất xứ từ trong học viện quân sự này.
Mộ lão bình thường đều ở trong học viện, chỉ có ngày nghỉ hắn mới tới địa phương này nghỉ lại một thời gian mà thôi, rất nhiều ngưòi đều cảm thấy rất kỳ quái, Phượng Hoàng sơn tuy là có chút danh tiếng, nhưng chánh thức Phượng Hoàng sơn cũng không có cái gì để mà xem, ở đây cũng không phải là cố hương của Mộ lão, lão nhân gia như thế nào mà lưu luyến với nơi này? Không có một ai biết rõ nguyên nhân bên trong.
Bởi vì có liên quan đến gia gia, Mộ Tiểu Ngư có thể nói là lớn lên dưới chân núi Phượng Hoàng sơn, trước đây thường xuyên lên rừng cây Phượng Hoàng sơn du ngoạn, sau này lớn lên mỗi khi có thời gian nàng đều trở về, nơi này có gia gia mà nàng yêu thương nhất, còn có bạn bè chơi chung hồi còn bé với nàng, còn có khối đá đỏ đậm trên núi Phượng Hoàng sơn làm bạn lớn lên cùng nàng.
Bất quá ngày hôm nay lúc nàng đang du ngoạn trên Phượng Hoàng sơn, lại phát hiện một chuyện làm cho nàng bực mình.
Một người, hay có thể nói là một thanh niên mang một bộ đồ làm cho nàng có chút nghi hoặc.
Người này, nàng không nhận ra, nhưng y phục trên người hắn mặc nàng phi thường quen thuộc, chính là bộ y phục mà năm trước nàng tặng cho 3 người bạn khi còn bé của mình, y phục này là do nàng tự tay thiết kế, nên căn bản trên thế giới này không có khả năng xuất hiện bộ thứ hai, hơn nữa trên đó còn có một bức tranh đồ đằng, y phục này như thế nào lại mặc trên người hắn? Người kia là ai?
Mộ Tiểu Ngư không biết, nhưng nàng cảm thấy rằng mình phải điều tra một chút, hơn nữa chắc chắn rằng, ba người bạn kia của mình tuyệt đối sẻ không lấy quần áo này đi tặng người khác, nói như vậy, người kia chẳng lẻ là đạo tặc.
Nhưng thời đại này thế nào mà còn có người đi trộm quần áo?
Mộ Tiểu Ngư có chút không thể tin, nhưng nếu hắn không phải là đạo tặc, thì sao lại mặc bộ y phục đó trên người ?
"Chuy Tử? Là mình Tiểu Ngư, bộ quần áo mà mình tặng bạn còn không? Cái gì đã đánh mất rồi?"
Đáng chết! Đúng là tên trộm quần áo.
Tắt hệ thống liên lạc màu tím trên cổ tay đi. Mộ Tiểu Ngư liền chạy về phía trước.
"Đứng lại!"
Tựa hồ nghe được âm thanh vang lên, người thanh niên đang chậm rãi đi phía trước bổng dừng lại, xoay người lại có chút nghi hoặc nhìn Mộ Tiểu Ngư.
Người thanh niên thân hình cao có chút gầy gò, khuôn mặt có chút anh tuấn, ánh mắt có chút híp lại, con ngươi màu đen bình tĩnh mà lại yên lặng, không có cái gọi là chí hướng của người tuổi trẻ, hắn chính là lặng lẻ đứng nơi đó, nhưng làm cho người ta có cảm giác như lâm vào biển chết tĩnh lặng vậy, thanh niên này chính là sống rồi chết, chết rồi sống lại, Tang Thiên, vừa mới từ đỉnh núi Phượng Hoàng sơn đi xuống dưới, đương nhiên thuận tiện trộm lấy một bộ y phục coi như mặc vừa người.
Mộ Tiểu Ngư lần đầu tiên thấy một con ngươi bình tĩnh, không có một tia dao động như vậy, nàng phảng phất như trầm vào trong đó, ngây người một lát, chẳng qua rất nhanh liền tỉnh táo lại, liền dò hỏi: "Y phục của anh như thế nào mà có?"
"Y phục này?" Tang Thiên sửng sốt, trong lòng càng buồn bục, tùy tiện trộm một bộ quần áo lại bị người ta nhận ra? Chẳng lẻ mình ngủ say rất lâu hay sao? Hay là thời đại tiến bộ rồi? Chẳng lẻ trên quần áo cũng có gắn thiết bị phòng trộm sao.
Mộ Tiểu Ngư vừa nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, đang muốn hỏi lại lần nữa, thì lúc này , trên cổ tay ánh sáng màu tím của của não thông tin điện đến, sau khi tiếp nhận, liền truyền tới âm thanh của người bạn còn bé, Chuy Tử: "Mộ Tiểu Ngư, bạn đang ở đâu? Bạn thấy quần áo của tôi đâu không? Ai da! Thật là tức chết mà, kiện quần áo bạn tặng tôi còn chưa kịp mặc qua”.
Thanh âm tuy không lớn, nhưng Tang Thiên lại nghe thấy rõ ràng, phi thường rõ ràng, nhịn không được có chút thở dài, thầm than vận khí mình quả thật không tốt, chẳng qua khi nghe được tên cô gái, hai mắt hắn liền nhìn kỹ cô gái.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Đạo tặc trộm quần áo!" Mộ Tiểu Ngư hung hăng trừng mắt nhìn lại.
"Cô sống ở dưới chân núi Phượng Hoàng sơn? Họ Mộ?"
"Liên quan gì đến ngươi! Lập tức trả quần áo lại cho ta"
Tang Thiên cũng không để ý đến, tiếp tục hỏi: "Cô có quen biết Mộ Viễn Sơn không?"
"Mộ Viễn Sơn? Ngươi tìm ông ấy làm gì!" Mộ Tiểu Ngư rất kinh ngạc, Mộ Viễn Sơn là tên của gia gia, hắn như thế nào mà biết được, làm cho nàng cảm thấy nghi hoặc chính là, gia gia nàng năm nay đã hơn 130 tuổi, còn thanh niên trộm quần áo trước mặt này, nhiều lắm thì cũng chỉ có hơn 20 tuổi mà thôi, hắn tìm gia gia có chuyện gì?
"Ồ, vài năm trước tôi có nhờ tiểu tử đó trông coi giùm tôi một vài thứ, có điều là nhiều năm trôi qua rồi, Phượng Hoàng sơn phỏng chừng toàn bộ đều tự động cơ giới hóa rồi, tôi lo không tìm được hắn".
Tang Thiên thật sự không có nói sai, lúc trước khi ngủ say, hắn đưa cho Mộ Viễn Sơn vài món đồ vật, chờ khi nào tỉnh dậy thì đi tìm hắn lấy, nhưng ai biết được dưới chân núi Phượng Hoàng sơn đã trở thành một loại căn cứ dạng phòng ốc, mặc dù nơi này chỉ có 80 hộ dân cư sinh sống, nhưng mà nếu tìm kiếm thì cũng có chút phiền toái.
Vài năm trước đưa cho gia gia vài món đồ vật? Buồn cười! Mộ Tiểu Ngư như thế nào có thể tin chuyện ma quỷ này, Phượng Hoàng sơn phòng ốc chính xác là đã trải qua xây dựng lại, nhưng mà đã hơn ba mươi năm về trước, còn cái tên gia hỏa nhiều nhất chỉ cỡ hai mươi tuổi này, lại nói là hơn ba mươi năm về trước tại nơi này đưa cho gia gia vài món đồ vật? Chờ một chút, hắn vừa mới gọi gia gia là cái gì? Tiểu tử? Cái tên đáng chết này dám gọi gia gia là tiểu tử?
Đáng chết!
Mộ Tiểu Ngư tức giận, vốn ngại hình tượng thục nữ nên nàng cũng không có muốn động võ, thế nhưng tên gia hỏa trước mặt này dám gọi gia gia nàng là tiểu tử, Mộ Tiểu Ngư rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa, khẻ kêu một tiếng, vung cái chân thon dài lên trực tiếp đá vào cổ Tang Thiên, với tốc độ cực nhanh, kèm theo tiếng gió gào thét.