Chương 4: Không thể tin nổi
Tang Thiên là một người như thế chứ, một người rất tùy ý, một người rất đơn giản, một người đã trải qua chín lần chết đi sống lại, là lão gia hỏa đã sống hơn ngàn năm, cho nên, hắn có thể tùy ý làm bất cứ điều gì, pháp luật ? Một kẻ ngay cả cái chết cũng đã trải qua chín lần thì có loại pháp luật nào có thể trói buộc? Đáp án khẳng định, tuyệt đối là không có.
Nhưng phàm là những người đã tiếp xúc với Tang Thiên thì đều nói tính tình hắn quả thực rất tốt, tuyệt đối sẽ không vì một chuyện vặt vãnh mà tức giận, nhưng mà, nếu có người lại cố ý khiêu chiến với tính nhẫn nại của hắn, thì như vậy tuyệt đối sẽ nhận được một hồi bi kịch.
Ví dụ như lần này, Cung đại thiếu gia, Cung Phàm có lẽ có thể hoành hành Mặc Hải, nhưng, nếu như gặp phải Tang Thiên, như vậy hắn chỉ có nằm bệt dưới đất mà thôi, đừng nói Cung gia ở Mặc Hải có chút hùng mạnh, dù cho con hắn có là chủ tịch của liên bang, thì Tăng Thiên cũng vẫn sẽ đánh.
Ngay lúc này, Cung Phàm giống như một cái con chó quỳ rạp trên mặt đất, nhưng vẫn có nửa phần khí thế ngạo nghễ, nhìn thẳng vào mặt Tang Thiên đang lẳng lặng đứng, hai mắt hắn tràn ngập phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi quát, "Ta dám cam đoan ngươi nhất định sẽ hối hận".
"Ha ha…"
Tang thiên thản nhiên cười, trên mặt không ra nhìn được là đang buồn hay đang vui, hai mắt vẫn bình tĩnh như trước, không có bất cứ giao động gì.
Đột nhiên.
Tang Thiên đột nhiên cau mày, ngay sau đó một tiếng quát liền truyền đến.
“Chết!”
Một chữ nhưng lại tràn ngập sát khí, người chưa tới mà tiếng nói đã tới, vù một tiếng, âm thanh gào thét trong nháy mắt đã kéo tới, nam tử mặc vest mặt lạnh cực nhanh bay tới từ trên không, dùng quyền đánh thẳng vào đỉnh đầu Tang Thiên.
Tang Thiên lúc này vung cánh tay lên, dùng năm ngón tay đỡ lấy một quyền này, lực đánh của đối phương quả thật to lớn làm cho hắn chịu không được kêu lên một tiếng đau đớn, lui về sau một bước, khi vừa tỉnh lại, sức hắn quả thực suy yếu, tiếp được một quyền này đã là hết sức, cùng lúc đó, hắn nhấc chân lên, một cước đá vào bên hông nam tử mặc vest mặt lạnh, tốc độ cực nhanh, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh, làm nam tử mặc vest mặt lạnh khi phản ứng lại thì, hắn đã bị đã trúng một cước.
Sau khi nam tử mặc vest mặt lạnh rơi xuống đất, khóe miệng với cơ thể cùng run rẩy, hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt Tang Thiên, có thể hạ cận vệ của Cung Thiếu Lâm, thì thực lực của hắn tuyệt đối không thấp, hắn có thể cảm thấy một cước xuất ra vừa rồi, đối phương dùng lực cũng không lớn, chỉ là hắn sờ xương sườn bên trái, mới chỉ sờ một cái, mà làm cho sắc mặt vốn đã lạnh của hắn lại càng lạnh hơn, dĩ nhiên là bị gãy ba cái xương sườn.
Đối phương dùng lực cũng không lớn, xương sườn mình sao lại bị gãy được? Nhưng lại lặng yên không hề than vãn? Dựa vào kinh nghiệm đối chiến cực kỳ phong phú hắn dường như đã nghĩ ra, chịu không được hắn khẽ thở ra một hơi lạnh, tình huống này chỉ có thể có một nguyên nhân, đó là đối phương có được kỹ năng chiến đấu cực kỳ đáng sợ, chỉ có như vậy mới có thể lợi dụng một chút sức mạnh mà gây cho đối phương một thương tổn thật lớn.
Nhưng hắn… Nhưng hắn rõ ràng là một người thanh niên hai mươi tuổi, như thế nào lại có thể…
Ngay lúc nam tử mặc vest mặt lạnh đang trầm ngâm suy nghĩ, thì Cung Thiếu Lâm cũng đã chạy tới.
Chứng kiến phụ thân, Cung Phàm đang quỳ rạp trên mặt đất giống như một con chó lập tức hô, "Phụ thân!"
Cung Thiếu Lâm chứng kiến con mình quỳ rạp trên mặt đất, mặt hắn liền biến sắc cực kỳ âm trầm, hai mắt hiện lên một tia tàn khốc, quát, "Còn không đứng lên, còn chưa đủ xấu hổ! Mặt mũi Cung gia bị ngươi làm mất hết rồi!"
"Phụ thân. Con bây giờ căn bản không thể nhúc nhích, hơn nữa. Hơn nữa rất đau" Cung Phàm cắn răng, cả người chịu đựng cơn đau đầu, khuôn mặt vốn anh tuấn nhưng giờ phút này lại như tro tàn, đầy mồ hôi hột, phảng phất chịu đựng một sự đau đớn cực kỳ.
Cung Thiếu Lâm đi lại, ngồi xổm xuống, sờ soạng một lượt trên người con mình, nhìn sự tình hắn không khỏi sợ hãi sắc mặt cũng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, quay mặt sang bên cạnh, lạnh lùng nói, "Lãnh Diện."
Lãnh Diện đi theo Cung Thiếu Lâm hơn nhiều năm,chỉ cần một động tác, một vẻ mặt của Cung Thiếu Lâm, là hắn biết nên làm như thế nào, lập tức cũng không chút chần chờ, dùng quyền tấn công, nhưng mà, ngay lúc này, lại có một tiếng quát truyền đến, "Dừng tay!" Thanh âm vô cùng đinh tai nhức óc, phảng phất như tiếng chuông trong đêm.
Lúc này Cung Thiếu Lâm vô cùng phẫn nộ, nếu như không phải chung quanh có không ít người đang xem, ngại về thân phận hắn không tiện động thủ, nếu không nói, hắn tuyệt đối đánh chết kẻ trước mặt này, chứng kiến Mộ lão vội vã chạy tới, hắn lập tức ngăn chặn lửa giận trong người lại mà nói.
"Mộ lão, ngài. Sao ngài lại tới đây".
Đối với việc Mộ lão đến, Cung Thiếu Lâm cảm thấy ngoài ý muốn, nói thật, Cung gia mặc dù ở Mặc Hải thật có thế lực, nhưng so với Mộ lão còn kém rất xa, riêng thân phận Mộ lão là một hiệu trưởng cái Học viện quân sự Phương Đông, Cung gia cũng không thể so đo được rồi.
"Lãnh Diện!"
Cung Thiếu Lâm chứng kiến Lãnh Diện còn chưa động thủ, lên tiếng nhắc nhở lần nữa.
“Từ từ đã!”
Lúc này, Mộ lão lại là người cắt ngang, Mộ lão đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào mặt người thanh niên, lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp, giống như nhớ lại, giống như kích động, giống như không thể tin được, lại ngay cả hốc mắt đều có chút ướt át.
Nếu như nói Mộ lão lần đầu tiên ngăn cản, Cung Thiếu Lâm đều có thể lý giải, nhưng lần này…
Không chỉ là hắn, lại ngay cả Mộ Tiểu Ngư phía sau Mộ lão cũng là vô cùng buồn bực, nàng không thể giải thích, gia gia tại sao đột nhiên lại chạy tới, hơn nữa tốc độ cực nhanh, thật giống như. Hình như vội vàng giống đi gặp thân nhân, không! Thấy thân nhân gia gia cũng không cấp bách quá như vậy, gia gia luôn luôn vững như thái sơn hôm nay đây làm sao vậy? Rốt cuộc bởi vì sao đây? Mộ Tiểu Ngư vô cùng mờ mịt.
Bị Mộ lão lần thứ hai ngăn cản, Cung Thiếu Lâm cũng không dám nói chuyện lần nữa, chỉ có thể yên lặng ngây ngốc, xem Mộ lão có một chút ý tứ gì.
Mộ lão chậm rãi tiền lên hai bước, đi tới trước mặt Tang Thiên đột nhiên dừng lại.
Điều này làm cho Cung Thiếu Lâm cùng Mộ Tiểu Ngư vô cùng nghi hoặc.
Mộ lão kích động nói không nên lời, " Ngài… Ngài…"
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại truyền vào trong tai mọi người như tiếng sét ngang trời, tiếng sấm ù ù, bọn họ thậm chí hoài nghi chính mình có phải nghe lầm rồi hay không? Mộ lão dĩ nhiên đối với một người thanh niên hai mươi tuổi mà dùng tới kính ngữ, liên tục hô hai tiếng ngài. Điều này! Nhất định là nghe lầm rồi, nhất định!
Cung Thiếu Lâm khiếp sợ sững sờ cơ hồ đứng ngây ngốc tại chỗ, mà Mộ Tiểu Ngư lại càng kinh sợ cái miệng nhỏ nhắn há hốc ra.
Càng làm cho người ta không thể tin được chính là, giờ phút này vị thanh niên thản nhiên đi tới bên cạnh Mộ lão, mỉm cười gật đầu, hơn nữa, lại giống như đang khích lệ vãn bối, vỗ vỗ vai Mộ lão, nhẹ giọng nói một câu, "Tất cả để quay về rồi hãy nói".
Điều này.
Điều này có thể sao?
Là ta hoa mắt hay sao?
Cơ hồ vẻ mặt mọi người đều giống nhau, mặt vô cùng kinh hãi, như vẻ mặt một lần nhìn thấy Thượng Đế, đờ đẫn sửng sờ tại chỗ, những suy nghĩ hoàn toàn dừng lại ở hình ảnh, thẳng đến thanh niên nọ rời đi, Mộ lão giống như một vị lão quản gia không nói một tiếng đi sát theo phía sau.