Chương 6: Học viện quân sự Phương Đông
Thời đại hiện nay, thể thuật phổ biến ở khắp nơi, Liên minh các nước liên kết nắm giữ thành công hơn hai mươi giải đấu, lần sau so với lần trước còn mạnh hơn, việc này tạo nên rất nhiều cách thức đấu mới. Hiện tại, các câu lạc bộ, đoàn đội thi đấu và các cá nhân khi thi đấu giao hữu đều sử dụng hoạt động cạnh tranh lành mạnh.
Đặc biệt ở vài chục năm trước, loài người lần đầu tiên lợi dụng nguyên tố chiến khải để chiến thắng chính là người của đế quốc sắt thép Halse, việc nguyên tố chiến khải kết hợp với thân thể làm một đã trở thành trào lưu mới, càng đem thể thuật vốn đã mạnh phát triển tới mức điên cuồng
Lực chiến đấu của cá nhân ngày nay cũng trở nên quan trọng.
Một ngày đẹp trời trong tháng Chín, các học viện lớn lần lượt khai giảng, các nhóm học viên buồn bực vì chơi chưa đã trong ký nghỉ chán nản quay trở lại học viện. Học viện Quân sự Phương Đông toạ lạc tại thủ đô liên bang, với hơn bốn trăm năm lịch sử, đã đào tạo cho liên bang một số lượng lớn các nhân tài quân sự. Đương kim Vô Uý Chiến thần cũng xuất thân từ Học viện Quân sự Phương Đông, mặc dù mấy năm nay danh tiếng có chút thấp hơn hai Học viện quân sự Rạng Đông và Thánh Roland, nhưng không ai có thể phủ nhận sự huy hoàng mà Học viện Quân sự Phương Đông đã có.
Học viện Quân sự Phương Đông đến nay đã được mở rộng nhiều lần, hiện tại quy mô kiến trúc của Học viện Quân sự Phương Đông không hoa lệ như Học viện Thánh Roland cũng không rực rỡ như Rạng Đông, nhưng có phong cách của một loại di tích lịch sử (cổ điển), cho dù khu vực giảng dạy hay khu vực huấn luyện đều đang được tiến hành mở rộng
Là một trong ba học viện quân sự lớn nhất, liên bang đối với Học viện yêu cầu cực cao, không cường điệu khi nói rằng có thể trở thành học viên của ba học viện này đều là những người trẻ tuổi tài cao, có gia thế. Tại bãi đậu xe lớn của học viện trưng bày đủ các loại xe, có loại mui thuyền, có loại cơ giới, thậm chí loại dã thú cũng có luôn. Chỉ cần liếc qua cũng thấy sự hoa lệ của những xe này
Lúc này, tại hành lang các học viên đang đứng trao đổi về kỳ nghỉ của mình đều quay nhìn ra cửa Học viện, chỉ thấy một chiếc xe bay màu tím đang bay qua cửa học viện, phóng qua cả bãi đỗ xe đi về hướng sân thể dục rồi hạ thấp xuống. Trong chớp mắt dừng lại phía dưới ký túc xá.
“Oa! Học viện không phải đã cấm sinh viên lái xe bay trong trường sao? Làm sao còn có thể".
“Ngươi là tân sinh năm nay phải không? Tương lai ở Học viện Quân sự Phương Đông ngươi sẽ thường xuyên nhìn thấy chiếc xe màu tím này phi hành ở tầm thấp”.
"Tại sao?" Tân sinh khó hiểu
"Bởi vì…" Vị sư huynh này đang nói đột nhiên ngừng lại, hai mắt lập tức nhìn về phía chiếc xe vừa rồi.
Thoáng chốc.
Những tiếng kêu vừa ngạc nhiên lại tràn đầy hưng phấn vang lên, cứ như vừa chứng kiến điều gì đó gây sốc vô cùng
Chiếc xe đã đậu xuống đất, cánh cửa mở ra, từ trong bước ra ngoài là một nữ tử có dung mạo khiến người khác phải choáng ngợp, từ hình dáng bề ngoài tuyệt không thể phán đoán được độ tuổi của nàng, toàn thân mặc bộ trang phục văn phòng OL màu đen, càng làm cho dáng người của nàng thêm uyển chuyển, khiến người khác nhìn vào mà mơ tưởng.
Thục nữ, đích thực là thục nữ.
Có tân sinh đã ngây dại.
"Nàng… Nàng là ai?
Chẳng lẽ cùng giống như chúng ta là đệ tử của Học viện?”
“Đệ tử? Nói đùa gì vậy? Đó là Phó hiệu trưởng của học viện Phương Đông chúng ta”.
Cái gì! Nàng chính là người trong truyền thuyết - Phó hiệu trưởng trẻ tuổi nhất của Học viện Quân sự Phương, Tô Hàm?
Tin tức về vị mỹ nữ phó hiệu trưởng của Học viện Quân sự Phương Đông, đã sớm lan truyền khắp nơi. Tin tức xung quanh vị mỹ nữ Tô Hàm này các học viên biết rất ít, chỉ nghe được là sau lưng nàng có bối cảnh trong quân đội rất lớn. Về phần những điều khác thì chịu. Kể từ một năm trước khi có tin đồn về một phụ nữ trẻ, sẽ đảm nhiệm chức vụ Phó hiệu trưởng Học viện Quân sự Phương Đông đã có nhiều ý kiến không đồng nhất.
Có người tán thành, Học viện quân sự Phương Đông cần một người tuổi trẻ để thay đổi, cũng có người phản đối, người tuổi trẻ dù sao cũng là người tuổi trẻ, không có kinh nghiệm làm sao có thể đảm nhiệm chức vụ Phó hiệu trưởng.
Thậm chí có người còn đoán, không lẽ Học viện quân sự đã rơi vào bước đường này? Dùng mỹ nữ để kích thích tân sinh gia nhập? Mọi người đều biết, Học viện quân sự Phương Đông mấy năm bị Rạng Đông, và Thánh Roland áp chế quá mức, có lẽ đúng là như vậy? Nhưng có thể khẳng định sau khi Tô Hàm đảm nhiệm chức vụ này, các tân sinh đăng ký dự khảo của năm nay tăng thêm 2/3.
Nhìn mỹ nữ Phó hiệu trưởng trong truyền thuyết biến mất trong đám đông, mọi người lúc này mới từ trong dâm mộng tỉnh táo lại. Các nam sinh tràn đầy hưng phấn, ngay đến các nữ sinh cũng không khỏi than thở, mỹ nữ Phó hiệu trưởng quả nhiên danh bất hư truyền.
Đứng giữa quảng trường của Học viện là một khối bia đá cao ba thước. Trên bia đá có ghi lại lịch sử huy hoàng của học viện, mà tại đây cũng có pho tượng màu trắng cao ba thước, vẻ mặt pho tượng trông anh tuấn, thân hình khôi ngô, bên hông trái cạnh khuỷu tay có một bao kiếm, tay phải giơ thẳng lên trời, tuy là một pho tượng, nhưng trông rất sống động, giống như người thật đang tồn tại, dù không có sinh cơ, nhưng làm cho người ta cảm thấy khí thế khổng lồ, tựa như một pho tượng chiến thần.
Các tân sinh của học viện mới nhập học đều rất tò mò đứng chung quanh pho tượng tấm tắc tán thưởng khí thế của bức tượng. Ở vòng ngoài của đám người, có một thanh niên dáng vẻ bình thường, nhàn nhã nhìn kỹ, thanh niên này không có nét hưng phấn của tân sinh, cũng không mang nét tự nhiên quen thuộc của lão sinh, chỉ im lặng đứng ở nơi này nhìn pho tượng, mày khẽ nhíu lại, vừa nghĩ ngợi vừa nghi hoặc.
Thanh niên chính là người đã chết đi vừa mới sống lại. Trải qu chín lần dục hỏa trọng sanh, Tang Thiên. Hôm nay hắn đến trường này lại bị pho tượng hấp dẫn. Cảm thấy pho tượng nhìn quen thuộc nhưng không nghĩ ra, trong lòng nghi hoặc, liên hỏi: “Pho tượng này là ai? Ta nhìn thấy rất quen mắt!”
"Nhìn quen mắt? Ngươi nói thật buồn cười! Bạn đồng học, ngươi hỏi khắp nơi xem cả liên bang có người nào nhìn pho tượng Vô Úy Chiến Thần này mà không thấy quen mắt!"
Vô Úy Chiến Thần?
Từ lúc nào mà xuất hiện một nhân vật như vậy? Tang Thiên nhíu mày, trong đầu nhớ lại lịch sử ngàn năm qua nhưng vẫn không tìm thấy một chút tin tức gì về vị Chiến thấn này. Chẳng lẽ trong hơn 100 năm ta ngủ say, người này nới xuất hiện.
“Vô Úy Chiến Thần là ai? Chuyện này xảy ra khi nào?”
Tang Thiên nhìn pho tượng cao ba thước trước mắt, càng nhìn càng thấy quen mắt, hắn dám khẳng định mình có biết người này
“Không phải chứ? Nhìn người như thế nào cũng không giống kẻ mù thông tin. Chẳng lẽ người đích thực không biết Vô Úy Chiến Thần?
"Hắn rất có danh tiếng?" Tang Thiên càng ngày càng nghi hoặc, móc ra một điếu thuốc lá đưa qua nói, "Có thể nói một chút không?"
Vị đồng học tiếp nhận điếu thuốc lá, tặng cho Tang Thiên một cái nhìn tán dương, nói, "Xem tiểu tử ngươi coi như hiểu ý, ca ca làm sư huynh sẽ giảng cho ngươi nghe về sự vinh quang của Vô Úy Chiến Thần. Nghe đây, Vô Úy Chiến Thần là niềm kiêu ngạo của liên bang chúng ta, có nhiều chiến tích quang vinh dù có nói một ngày một đêm cũng không hết, nhưng điều làm cho người ta khó quên nhất là chuyện bốn mươi năm về trước Vô Úy Chiến Thần lão nhân gia nhân đánh bại Đại tướng Dolonnur của người Trafalgar làm cho người liên bang chúng ta ruốt cuộc cũng được ngẩng mặt trước người Trafalgar, hơn nữa…"
Đối với người Trafalgar, Tang Thiên có biết, bọn họ tự xưng là loại người mới nhưng thực ra là hậu duệ của tinh linh kết hợp với nhân loại. Chỉ có điều, sau này phát triển ngày càng nhiều lên, cuối cùng kết hợp lại kiến tạo nên đế quốc Trafalgar, tự xưng là người Trafalgar.
"Vô Úy Chiến Thần tên gọi là gì?" Tang Thiên nhìn pho tượng của Vô Úy Chiến Thần, trong đầu không nhớ tới thân ảnh của một người trẻ tuổi.
"Vô Úy Chiến Thần" Lần này đáp lời hắn là Ba La đứng bên cạnh, Ba La cũng nhìn pho tượng của Vô Úy Chiến Thần với vẻ mặt sùng kính, trịnh trọng nói, "Thiên hạ không ai là không nhận ra chiến thần Tiết Đông Vệ".
"Cái gì? Tiết Đông Vệ? Ta kháo" Tang Thiên nghe tên thiếu chút nữa không thở được, trên mặt hiện lên vẻ cực kỳ cổ quái. Trong đầu nhớ lại một chút, mảnh ký ức dần dần hình thành một bức tranh. Trong đó Tang Thiên mặc áo ngụy trang, khoanh tay lại, khóe miệng ngậm điếu thuốc, lộ ra nụ cười tà ác nhìn vào bảy tám người trẻ tuổi đang đứng đối diện.
"Tiết Đông Vệ, lăn ra đây cho lão tử" Trong ảnh Tang Thiên vưng roi bò tót, chiếc roi trong tay vang lên vun vút giữa không trung.
Một thanh niên gầy như que củi vâng dạ đi ra, nhìn trộm chiếc roi bò tót trong tay Tang Thiên, cả người không nhịn được run lên, âm thanh cũng lắp bắp, "Giáo, giáo quan!"
"Nói cho lão tử, nguyện vọng của ngươi là cái gì".
“Giáo, giáo quan, mong muốn của ta là trở thành một đại tông sư, trong tương lai sẽ đánh bại người Trafalgar, vì người liên bang chúng ta mà tranh khẩu khí” Thanh niên Tiết Đông Vệ vừa nói xong, nhóm gia hỏa còn lại cười ầm lên, hình ảnh trong đầu Tang Thiên dừng lại, nằm trong đầu Tang Thiên một lúc rồi mới hóa thành mảnh nhỏ rơi vào biển ký ức
"Nghĩ không ra xú tiểu tử năm đó giờ biến thành Chiến thần khiến người ta kính ngưỡng. Vô Úy Chiến Thần Tiết Đông Vệ, thật sự là… ha ha!”. Tang Thiên thực sự không thể đem tiểu thí hài vâng vâng dạ dạ năm đó cùng với vị Vô Úy Chiến Thần vang danh thiên hạ làm một được, càng nghĩ càng thấy buồn cười, cuối cùng nhịn không được ngửa mặt lên trời cười ha ha.
“Tên gia hỏa đáng chết, người dám vũ nhục Vô Úy Chiến Thần”.
Vô Úy Chiến Thần tại bốn mươi năm trước thành danh, hơn nữa đến nay vẫn còn sống, rất nhiều thanh niên nhiệt huyết coi hắn như thần tượng. Những tên tiểu gia hỏa hơn hai mươi tuổi từ nhỏ đã nghe chuyện của Vô Úy Chiến Thần mà lớn lên, lúc này nghe thấy có người vũ nhục thần tượng trước mặt mình, sao có thể không tức giận.
“Hiểu lầm! Hiểu lầm!”
Tang Thiên lắc đầu, nhưng vẫn không dấu được tiếu ý, chỉ có thể liên tục cảm thản. Quả thật thời gian không gì không biến đổi được.