Chương 7: Hiệu trưởng
Học viện quân sự Phương Đông, văn phòng Phó hiệu trưởng.
Tô Hàm đang ngồi phê duyệt một đống văn kiện, sự tình cần sử lý thật sự quá nhiều, từ một năm trước đảm nhiệm cái chức Phó hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông tới nay, áp lực từ bên ngoài luôn đè nặng Tô Hàm, lời thề trong một năm sẽ đưa học viện Phương Đông một lần nữa đứng trên đỉnh cao huy hoàng, làm cho nàng thật không nghĩ đến lý tưởng và sự thật lại có một khoảng cách lớn như vậy, chỉ một năm ngắn ngủn mà nàng đã cảm giác thể xác và tinh thần hết sức uể oải, nhưng mà càng như thế, nội tâm tiềm ẩn bên trong nàng ngày càng mãnh liệt hơn, việc đảm nhiệm chức vụ Phó hiệu trưởng Học viện Phương Đông đối với nàng là một khiêu chiến quá lớn, bất quá, đối với Tô Hàm mà nói, nàng phi thường nguyện ý hoàn thành cái khiêu chiến thật lớn này.
Giáo quy, phá cái cũ lập cái mới.
Giáo dục truyền thống có thể tự do sửa đổi, áp dụng cách giáo dục hứng thú.
Một năm qua Tô Hàm đã sửa đổi cải cách ba điều khoản lớn, mỗi một điều khoản đều dẫn tới dư luận, vô luận là bên ngoài hay giáo viên bên trong học viện đối với cải cách của nàng đều có những ý kiến bất đồng, bất quá , đối với những dư luận này, Tô Hàm luôn luôn không thèm để ý đến, kế hoạch cải cách sửa đổi của nàng trải qua một năm xem như đã hoàn thành bước đầu tiên, bước còn lại chính là tạo ra một đội đại biểu lợi hại cho Học viện quân sự Phương Đông.
Trước mắt ba đại Học viện quân sự liên bang, Học viện quân sự Saint Lolan có một đại biểu lợi hại là câu lạc bộ Kiếm và Hoa hồng , câu lạc bộ Kiếm và Hoa hồng là do những đệ tử có thực lực đứng đầu học viện thành lập, chuyên môn dung để đi thi đấu, vì giành lấy vinh quang cho Học viện.
Học viện quân sự Ánh Rạng Đông có được Thánh huy kỵ sĩ đoàn, cũng là do vài đệ tử có thực lực đứng đầu thành lập.
Tô Hàm đã từng tổng kết qua, vài năm nay Saint Lolan cùng Ánh Rạng Đông luôn xếp trên Phương Động, nguyên nhân chủ yếu là do một trong hai đoàn đội của học viện tại những cuộc thi đấu vòng tròn luôn đạt được những thành tựu xuất sắc, câu lạc bộ Kiếm và Hoa hồng của Học viện quân sự thánh Roland lại đạt được giải nhất đoàn đội, trong xếp hạng mười người đứng đầu thánh Roland có đến ba tên.
Trái lại với Học viện quân sự Phương Đông, mặc dù cũng có đoàn đội đại biểu giáo phường, Vô Úy chiến đội, đáng tiếc chính là, năm năm trước bị thảm bại bởi câu lạc bộ Kiếm và Hoa hồng của thánh Roland, sau đó thì không gượng dậy nổi, mỗi một lần thi đấu vòng tròn, thậm chí ngay cả vòng loại chung kết cũng không có vào được.
Sau khi Tô Hàm đảm nhiệm Phó hiệu trưởng, trực tiếp đem Vô Úy chiến đội này bãi bỏ, cái gì mà Vô Úy chiến đội chứ, mặc dù Vô Úy chiến thần là xuất xứ từ học viện quân sự Phương Đông, nhưng học viện cũng không cần lấy tên của người đó để dương oai, sau khi bãi bỏ Vô Úy chiến đội, Tô Hàm vì học viện một lần nữa thành lập một chi đội Thiên Kiêu Mộng.
Xóa bỏ Vô Úy chiến đội, thành lập lại một chi đội Thiên Kiêu Mộng, hành động này làm đắc tội với không ít người trong học viện, trong đó có một người là huấn luận viên lâu năm của Vô Úy chiến đội, huấn luận viên Mạnh Hạo. Mạnh Hạo phi thường phản đối lại phương sách của vị Phó hiệu trưởng mới này, hắn trực tiếp chối bỏ mấy thành tích năm nay, tìm đến nơi của Mộ Viễn Sơn tranh cãi, kết quả, Tô Hàm đưa ra những lý do để bãi bỏ Vô Úy chiến đội, trong đó có mấy chuyên môn luôn nhằn vào huấn luyện viên Mạnh Hạo không xứng đáng với chức vụ này, Mạnh Hạo thiếu chút nữa tức khí mà hộc máu, ngày thứ hai trực tiếp viết đơn xin từ chức.
Sự kiện lần này, cũng làm cho mọi ngưởi hiểu rõ thêm về tính quyết đoán của vị mỹ nữ phó viện trưởng này, gần như lãnh khốc vô tình, không nói gì đến thể diện.
Bãi bỏ Vô Úy chiến đội, lão huấn luyện viên Mạnh Hạo cũng đi rồi, kết quả, sau khi thành lập chi đội Thiên Kiêu Mộng thì không có huấn luyện viên.
Trong lượng lớn người đến nhận lời mời làm chức huấn luyện viên của Học viện quân sự Phương Đông, trong đó không thiếu các huyện luận viên nổi tiếng trình độ cao, đáng tiếc, không có một người nào làm cho Tô Hàm hài lòng, chuyện này truyền ra bên ngoài, làm cho nhiều huấn luyện viên bất mãn, cho rằng vị Phó hiệu trưởng của Học viện quân sự Phương Đông tuổi còn trẻ mà quá mức cuồng vọng, thâm chí có người còn cho rằng nàng vũ nhục nghề nghiệp huấn luyện viên, ồn ào muốn trừng trị Tô Hàm.
Tô Hàm nhằn vào việc này cũng thông qua truyền thong đáp lại, chỉ có bốn chữ : Trữ khuyết vô lạm (thà thiếu mà không ẩu).
Trữ khuyết vô lạm.
Bốn chữ này giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào trong tim tất cả huấn luyện viên của liên bang, vũ nhục, vĩ phó viện trưởng của Học viện quân sự Phương Đông chỉ mới nhậm chức có một năm đối với chức nghiệp huấn luyện viên đã trắng trợn vũ nhục.
Chi đội Thiên Kiêu Mộng vừa mới thành lập không thể không có huấn luyện viên, ngay lúc này tất cả mọi người đều chú ý tới chức huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng của học viện quân sự Phương Đông, thì Tô Hàm tuyên bố đích thân đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên.
Một năm qua, Tô Hàm đã kinh lịch qua những cải cách lớn mật của học viện, phế bỏ lão huấn luyện viên Mạnh Hạo cùng với Vô Úy chiến đội huy hoàng ngày xưa, “Trữ khuyết vô lạm” nhằm vào tất cả huấn luyện viên của liên bang, sau những sự kiện này, cái tên của nàng ngoại trừ Phó hiệu trưởng học viện quân sự Phương Đông, thì còn có một cái tên khác, một danh hiệu quái dị, nữ hiệu trưởng ma quỷ.
Đối với mấy cái này, Tô Hàm đều không them để ý đến, nhưng hôm nay có môt việc làm cho nàng vốn chưa bao giờ phải sứt đầu mẻ trán lại làm cho nàng hết sức là phiền toái.
Ngày hôm qua được lão Hiệu trưởng truyền tin đến, lão Hiệu trưởng Mộ Viễn Sơn đã tiến cử một người, hơn nữa còn đích danh muốn hắn đảm nhiệm chức huấn luyện viên của chi đội Thiên Kiêu Mộng.
Tô Hàm chỉ là bất đắc dĩ mới tạm thời đảm nhiệm chức huấn luyện viên của chi đội Thiên Kiêu Mộng thôi, nếu như có nhân tuyển thích hợp, hiển nhiên là rất tốt, mặc dù nàng đã hướng lão Hiệu trưởng dò hỏi thông tin về người kia, Tô Hàm thậm chí còn hoài nghi lỗ tai mình có nghe lầm không, lão hiệu trưởng chỉ nói người kia tên gọi là Tang Thiên, hôm nay sẽ tới, còn về phần khác, một chút cũng không đề cập đến.
Lùc này, truyền đến tiếng gõ cửa.
“Mời vào”.
Tô Hàm ngồi trên ghế đang cúi đầu phê duyệt văn kiện trên bàn làm việc, ký tên mình lên văn kiện, lúc này mới ngẩng đầu lên, hai con mắt xinh đẹp nhìn vào thân ảnh của một người đang ở trong văn phòng, rất nhanh, nàng liền có chút khẽ nhăn mày lại.
Một người thanh niên, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, diện mạo bình thường, cách ăn mặc cũng bình thường, làm cho Tô Hàm phải nhíu mày là ánh mắt của đối phương, hai tròng mắt cũng không tính là thâm thúy mà là trong suốt, hai con ngươi màu đen không có bất kỳ dao động gì, phảng phất như hết thảy không có quan hệ tới hắn, Tô Hàm không chỉ có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, nàng đã hai lần nhìn thấy hai tròng mắt bĩnh tình không có một tia dao động như vậy, lần đầu tiên là cao tăng đại trí giả Gao Ta, mà lúc này đây hai tròng mắt bình tĩnh đến đáng sợ kia lại xuất hiện trên người một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi.
“Vị… vị đồng học này, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Đồng học?
Tang Thiên không khỏi sủng sốt, Mộ Viễn Sơn nói với hắn hôm nay đến học viện tìm một vị gọi là Tô Hàm Phó viện trưởng, vị Phó viện trưởng này sẻ an bài hết thảy cho hắn.
“Đây là văn phòng của Phó hiệu trưởng phải không?”
Tang Thiên có chút không xác định hỏi, hắn rõ ràng nhớ chính mình dường như không có đi nhầm văn phòng khác.
“Ừm, tôi là Phó viện trưởng, Tô Hàm”.
“Ồ, vậy là đúng rồi” Tang Thiên gật đầu tiếp tục nói: “Tôi đến đây đảm nhiệm chức huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng của học viện, tôi gọi là Tang Thiên, hẳn là Mộ Viễn Sơn đã thông báo cho cô biết”.
Tang Thiên?
Cáí tên này hình như có chút quen thuộc? Đột nhiên vừa nghĩ, Tô Hàm kinh hãi, liền đứng thẳng dậy, trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết xuất hiện biểu tình không thể tin, ánh mắt nhìn vào Tang Thiên như đang nhìn thấy một con quái vật vậy.
“Anh gọi là Tang Thiên? Là người Mộ lão đề cử tới làm huấn luyện viên mới?”
Dường như quá mức kinh ngạc, nên làm cho thanh âm của Tô Hàm cho chút biến đổi, cái này cũng không trách nàng được, thực ra nói như thế nào nàng cũng không thể tin Mộ lạo lại đề cử một mao đầu tiểu tử làm chức huấn luyện viên.
Tang Thiên gật đầu.
“Buồn cười, Mộ hiệu trưởng, có phải lão hồ đồ rồi không?” Tô Hàm thật sự không thể chấp nhận, cũng không có cách nào lý giải tại sao Mộ lão lại đề cử một người thanh niên như vậy làm huấn luyện viên của chi đội Thiên Kiêu Mộng, lão hồ đồ, khẳng định là lão bị hồ đồ rồi.
Ngay lập tức, Tô Hàm liền gọi điện cho Mộ Viễn Sơn.
“Mộ lão, ngài đang đùa tôi phải không? Tôi thấy trò đùa này một chút cũng không cảm thấy buồn cười” Tô Hàm lẳng lặng đứng nhìn Tang Thiên ở đối diện, nàng không thể tưởng tượng, người thanh niên trước mặt chưa đến hai mươi tuồi này nếu như đảm nhiệm chức huấn luyện viên của chi đội Thiên Kiêu Mộng, trời ạ. Mỗi môt thành viên của chi đội đều được chọn ra từ những đệ tử xuất sắc của học viện, có trời mới biết tên quái vật này sẽ dạy cái gì với những đệ tử có cùng tuổi tác với hắn đây.
“Tiều Tô hả! Ta Mộ Viễn Sơn mặc dù năm nay đã 130 tuổi, nhưng vẫn còn chưa có hồ đồ, ta tin tưởng Tang Thiên tuyệt đồi có thực lực đảm nhiệm chức huấn luyện viên cùa chi đội Thiên Kiêu Mộng”.
Cắt đứt liên lạc, Tô Hàm đánh giá Tang Thiên, nàng coi như có thể tự nhận là người biết nhìn người, nhưng ngoại trừ ánh mắt đặc biệt kia của người đối diện, thì các phương diện còn lại nàng không thấy chỗ nào là siêu tuyệt cả, nhưng mà rõ ràng Mộ lão sẽ không đùa giỡn với nàng, chẳng lẽ người này thật sự là một cao thủ thiên tài sao?
Tô Hàm cho rằng, mặc dù là cao thủ thiên tài, từ nhỏ đã học kỹ thuật thể thuật của thế giới, cũng không có tư cách đảm nhiệm chức huấn luyện viên cùa chi đội Thiên Kiêu Mộng, có lẽ là thiên tài trong những người cùng lứa tuổi có lực chiến đấu cực mạnh, nhưng là huấn luyện viên thì không chỉ có lực chiến đấu, còn cần có nhiều kinh nghiệm, kinh nghiệm phong phú về đối chiến.
“Tôi không biết anh có cái gì thần kỳ, mà làm cho Mộ lão đối với anh sùng bái như vậy, nhưng nếu muốn đảm nhiệm chức huấn luyện viên của chi đội Thiên Kiêu Mộng, thì nhất định phải có được sự đồng ý của tôi, hiện tại, tôi phải xem anh có tư cách để đảm nhiệm chức huấn luyện viên hay không”.
“Muốn xem thế nào?” Tang Thiên có chút hứng thú nhìn Tô Hàm, trước khi hắn dến Học viện quân sự Phương Đông cũng có nghe vài tin tức về vị Phó hiệu trưởng này, ngắn ngủi chỉ vài phút đối thoại, nhưng Tang Thiên biết bên ngoài đúng là không đồn đại phóng đại về nàng một chút nào, quả nhiên là có tính cách lãnh ngạo, ngôn ngữ sắc bén.
“Ra ngoài, phía bên trái hơn hai mươi bước là phòng huấn luyện của tôi, anh đi đến đó chờ tôi, tôi thay quần áo xong sẽ tới”.