Lặng lẽ thoát thân khỏi thương đội của Ca Bố Lâm, Công Tôn mang theo Hạ Lạc một mình đi hướng Sa Đả đế quốc quốc đô Lạc Gia thành, mấy ngày nay, Ca Bố Lâm nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, những người trong thương đội cũng đem hai người nâng lên thật cao như muốn cảm ân cứu mạng, giống như đặt trên đầu sợ bị dọa, đặt trong miệng sợ bị tan, làm hai người thật không thích ứng, đương nhiên, còn có cả Đồ Lang dong binh đoàn muốn chiêu lãm, vì vậy, hai người thừa dịp không trăng gió lớn buổi tối mà chạy trốn.
Sáng hôm sau, đã rời thương đội của Ca Bố Lâm thật xa, Hạ Lạc dừng chân đầu tiên, nói: “ Ta mệt!”
Công Tôn quay đầu, nhìn nhìn nàng, nói: “ Ta cõng ngươi?”
Hạ Lạc nói: “ Không cần, đều đã đi nửa đêm, chúng ta nghỉ ngơi một chút lại đi thôi.”
Tính tính thời gian, trời cũng đã sắp sáng, Công Tôn nói: “ Được rồi.” Nói xong, lấy lều trại bên trong không gian trữ vật, dựng lên cho Hạ Lạc đi vào, hắn khoanh chân ngồi bên ngoài lều, chuẩn bị hành công, lúc này Hạ Lạc thò đầu ra, hỏi: “ Công Tôn, ngươi vì sao mỗi ngày đều phải khổ luyện không ngớt a, ngươi đã rất lợi hại.”
Công Tôn hướng nàng cười tà tà, nói: “ Vì muốn bảo hộ ngươi thật tốt, bằng không, gặp gỡ nguy hiểm, ai tới cứu ngươi, hắc hắc hắc hắc…”
Hạ Lạc đỏ mặt rút đầu vào trong lều, nàng không nhìn thấy vẻ cô độc sâu sắc trong ánh mắt Công Tôn, vẻ mặt đó giống như một con sói cô đơn rời khỏi bầy đàn, vô cùng thê lương, vô cùng mê mang, tìm không thấy đồng bạn chính mình, cũng không biết đường ra của bản thân mình ở nơi nào.
Lắc lắc đầu, áp chế tình cảm trong trái tim, lại cố gắng vận chuyển cửu thiên thập địa diêm là thái âm chánh pháp, vài ngày gần đây, vô luận hắn có cố gắng như thế nào, đều cảm giác không hề tiến cảnh, ngoại trừ âm khí càng thêm ngưng thật ra, không còn tiến thêm, cho nên Công Tôn gia tăng tu luyện.
Lúc này, chợt nghe tiếng của Hạ Lạc bên trong lều trại vọng ra: “ Nghỉ ngơi đi, Công Tôn, ngươi không biết dục tốc sẽ bất đạt hay sao?”
Nàng nói chuyện phi thường mềm nhẹ, nhưng đối với Công Tôn mà nói, liền giống như tiếng sét đánh bên tai: dục tốc ắt bất đạt! Ha ha, ta hiểu được, may mắn có nàng nhắc nhở ta, bằng không, ta phải rơi vào ma đạo! Lấy tay lau mồ hôi lạnh, Công Tôn dừng vận công.
Bởi vì thiên địa nguyên khí nơi này nồng hậu hơn nhiều so với thế giới trước kia của Công Tôn, hơn nữa bầu trời còn có ba vầng trăng sáng, đối với việc tu luyện của Công Tôn phi thường có lợi, vì muốn nhanh khôi phục thực lực chính mình, Công Tôn từ sau khi hoàn hồn, liền mỗi ngày điên cuồng tu luyện, không hề gián đoạn, bởi vậy ngưng kết đại lượng thuần âm linh lực, sau này, nếu không phải âm dương hỗ đấu, làm cho thuần âm linh lực kết hợp ma lực hình thành ám hệ ma châu, chỉ sợ Công Tôn đã sớm nhập ma, vô hình trung trốn qua một kiếp, Công Tôn cũng không hay biết.
Tất cả thuần âm linh lực đều biến thành ám hệ ma châu, Công Tôn lại bắt đầu mỗi ngày đại lượng tụ tập áp súc, lần này là bắt đầu, nhưng đã có chiêu số trước đó, tốc độ nhanh hơn, rất nhanh liền đem tổn thất bổ trở về, vốn Công Tôn còn đang âm thầm vui mừng, hôm nay được Hạ Lạc nhắc tỉnh, mồ hôi lạnh tuôn ra, chính mình lo chạy quá nhanh, lấy tâm tính hiện tại, rõ ràng là không thể khống chế linh lực quá tràn đầy.
Vặn eo một cái, Công Tôn mắt nhìn bầu trời, nói: “ Cảm ơn ngươi!”
Hạ Lạc bên trong không nghe được rõ ràng, hỏi: “ Ngươi đang nói gì? Ta không có nghe.”
Công Tôn nói: “ A? A! Ta sao, ta nói, ta nói…ta muốn đi vào!” Kêu to một tiếng, tiến vào trong lều, tiếp theo bên trong truyền đến một trận thét lên cùng tiếng đánh nháo ầm ĩ…
Ánh mặt trời ấm áp sáng sớm chiếu xuống mặt đất, Công Tôn từ trong lều trại đi ra, nhìn nhìn mọi nơi, kêu lên: “ Đại tiểu thư, rời giường, mặt trời đã rọi tới mông rồi đó!”
Chợt nghe Hạ Lạc kêu lên bên trong: “ Xú lưu manh!”
Tiếp theo nàng cũng đi ra, Công Tôn nói: “ Ta đi kiếm đồ ăn, ngươi ở đây chờ.” Nói xong thả người nhảy lên cây, thân hình nhấp nhoáng đã không thấy, tiến rừng cây, chính là thiên hạ của Công Tôn, từ trong rừng rậm lớn lên nên hắn đối với rừng rất rõ ràng, biết sẽ nên làm gì.
Qua thời gian không bao lâu, liền thấy Công Tôn vọt trở lại, Hạ Lạc tò mò nhìn hắn, nói: “ Không phải ngươi đi tìm đồ ăn sao, sao nhanh như vậy đã trở lại?”
Công Tôn chạy về đến, nói: “ Ai nha, ngươi đi với ta!” Nói xong lôi kéo Hạ Lạc bỏ chạy, ngay cả lều trại cũng không cần.
Theo Công Tôn chạy lên một triền núi nhỏ, Công Tôn chỉ xuống chân núi bảo: “ Ngươi xem!” Hạ Lạc vừa nhìn xuống, nhịn không được bật cười vui vẻ.
Nguyên lai, từ địa phương tối hôm qua bọn họ dựng lều nghỉ ngơi, đi qua khỏi triền núi này chính là Lạc Gia thành, từ nơi này có thể nhìn thấy tường thành cao lớn cùng binh lính lui tới trên đường, còn có cửa thành màu đen, trên đầu thành cờ xí tung bay, cùng những làn khói bay lên bên trong.
Lạc Gia thành nằm bên trong một sơn cốc, bốn mùa như xuân, là thành thị tốt nhất Sa Đả quốc, bên trong thành buôn bán phồn hoa, mà Sa Đả quốc là đất nước buôn bán, phát đạt nhất chính là buôn bán, nhưng nông nghiệp lại cực thấp, cả nước có thể trồng trọt không đến một phần mười, còn lại đều là núi non, khe vực, sa mạc cùng đầm lầy, cho nên Sa Đả quốc chủ mới dời ánh mắt lên Ngạo Lai quốc đất rộng người thưa.
Thu hồi lều trại, lúc này cũng không cần tìm đồ ăn, tiến thành là có thể ăn, theo đường núi, Công Tôn cùng Hạ Lạc đi hướng Lạc Gia thành, bọn họ đi đến xem như còn rất sớm, nhưng cửa thành đã có không ít người đang chờ tiến thành, người trong này ăn mặc cũng khác người Ngạo Lai quốc, trong bọn họ có rất nhiều người đeo đao đeo kiếm, mắt lộ hung quang, còn có nữ nhân, ăn mặc vô cùng hở hang, áo ngắn tay phơi bày bộ ngực, trên đầu đội đủ kiểu mũ mang theo vàng bạc, bên trên còn cắm đầy những lông chim đủ màu, trên đầu nhìn thật rối loạn, nam nhân đều mở to mắt, không chút kiêng kỵ nhìn lên nhìn xuống trên người nữ nhân, mà mấy mm kia cũng không tức giận, lại còn cố tình liếc mắt khêu gợi, làm Công Tôn nhìn tới mắt lóe lam quang, thầm nghĩ, thiên đường! Tuyệt đối thiên đường! Là thiên đường tuyệt đối của nam nhân!
Công Tôn cùng Hạ Lạc xếp hàng phía sau đội ngũ thật dài, chờ cửa thành mở, phía trước đại bộ phận đều là bình dân, quý tộc cùng thượng tầng xã hội đại quan quý nhân đều lánh thành một đội, thương quân dị quốc cũng thành một đội, trật tự xếp hàng, những người xếp hàng trước Công Tôn cũng đang nói chuyện, bắt đầu nói từ mớ hàng hóa hôm qua bán được bao nhiêu, nói đến nữ nhân, nói đến sáng nay ăn gì, giữa trưa chuẩn bị ăn gì…Trò chuyện trò chuyện, chợt nghe phía trước có một thanh âm thô lỗ nói: “ Ai, ta hỏi ngươi a, nghe nói những người từ Ngạo Lai quốc đến đều bị bắt hết hay sao?” Lại một thanh âm nho nhỏ nói: “ Không có, không biết là làm sao, nghe người ta nói là bọn họ tới cứu thái tử của họ…”
Nghe tới đó, Công Tôn tinh thần chấn động, xem ra hoàng đế cùng lão nguyên soái phái người đến qua, nghe ý tứ người kia là cứu người không thành, còn đem chính mình bị bắt đi vào, chợt nghe người thô lỗ nói: “ Người kia cứu được thái tử Ngạo Lai quốc đi không?”
Thanh âm tinh tế đáp: “ Không có! Nghe nói hiện tại đã bị giam lỏng, ai, thật sự là đáng tiếc cho vị công chúa xinh đẹp kia, a, ngẫm lại thân thể nàng, bộ dáng nàng, ai nha!...”
Tiếp tục nghe tiếp cũng không còn ý nghĩa gì, không có thứ gì hữu dụng, tất cả đều là hai người đối với công chúa yy, lúc này liền nhìn thấy làn sóng người trước mắt tràn lên, cửa thành mở rộng, trên đầu thành xuất hiện quân binh tay cầm cường cung ngạnh nỗ, từ trong cửa thành đi ra ba đội quân binh, phân biệt kiểm tra bên trong ba đội ngũ, trong đó phàm là thương nhân từ Ngạo Lai quốc đến, hay là du khách, toàn bộ đều bị bắt hết, hàng hóa tịch thu, nghiêm hình thẩm vấn!
Công Tôn vừa thấy liền biết không xong, muốn tiến thành cũng không dễ dàng, vì thế lặng lẽ lôi kéo Hạ Lạc, hai người giả vờ vừa đánh vừa truy, binh đinh tra xét nhìn thấy bọn họ chỉ là hai đứa nhỏ đang đánh nháo, cũng liền không để ý, làm Công Tôn cùng Hạ Lạc tránh được một kiếp.
Đi đến xa xa, không còn nhìn thấy binh đinh, Hạ Lạc nói: “ Làm sao bây giờ, không vào thành được!”
Công Tôn vừa nghe, làm vẻ chau mày, nói: “ Ai, không có biện pháp, chúng ta hay là trở về đi!”
Hạ Lạc vừa nghe, ngây ngốc trừng đôi mắt to, nhìn Công Tôn nói: “ A?”
Thấy hình dáng ngơ ngác của nàng, Công Tôn rốt rục nhìn không được, ha ha cười to, lúc này Hạ Lạc hiểu được Công Tôn trêu chọc nàng, thét lên đuổi theo Công Tôn đòi đánh…
Cười náo loạn một trận, Hạ Lạc hỏi: “ Chúng ta làm sao tiến thành, tiến thành chỉ có hai chúng ta có thể cứu được ca ca sao chứ?”
Công Tôn nhìn nàng đăm đăm, Hạ Lạc kỳ quái, cúi đầu nhìn nhìn, mình đâu có gì, hỏi: “ Ngươi nhìn cái gì?”
Công Tô nói: “ Được a, rốt cục ngươi đã lớn lên, không còn khờ dại, biết lượng sức mà đi.”
Hạ Lạc đỏ mặt hỏi: “ Có phải trước kia ta không biết trời cao đất rộng phải không?”
Công Tôn không trả lời, hỏi lại một câu: “ Ngươi cảm thấy thế nào?”
Cúi đầu, công chúa cũng thật sự suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc này, từ xa xa một chiếc xe đi đến, trên xe lôi kéo rất nhiều thứ, vừa thấy chiếc xe, đôi mắt Công Tôn vừa chuyển, kế liền sinh, nhìn Hạ Lạc nói: “ Chúng ta có thể đi theo chiếc xe này tiến thành.”
Hạ Lạc nhìn Công Tôn, lại nhìn chiếc xe, nói: “ Thương lượng với tên đánh xe, hắn sẽ mang hai chúng ta tiến thành sao, đó chỉ là tình tiết trong sách vở, thiết!”
Công Tôn cười nói: “ Ta có biện pháp!”
Liền thấy Công Tôn niệm chú, không biết làm gì, chợt nghe ngựa kéo xe đột nhiên phát cuồng, ba tránh hai hoảng, liền bứt đứt cương, liền phóng chạy, phu xe té xuống đất, đau đến không thở nổi, nhìn con ngựa phóng đi xa mở miệng mắng to, lấy tay xoa, đứng lên nhìn nhìn xe, lại nhìn đồ vật trên xe, lại nhìn nhìn mọi nơi, trước không thôn, sau không điếm, chung quanh không một bóng người, Công Tôn đang ẩn thân trong bụi cây hắc hắc âm hiểm cười, nhìn Hạ Lạc nói: “ Lúc này, chẳng những hắn phải mời chúng ta cùng tiến thành, còn phải trả tiền cho chúng ta!”