Trên bầu trời, cuộc chiến giữa Tiêu Văn Bỉnh và Ám Thần không ngừng thăng cấp, song phương sử dụng năng lượng càng ngày càng lớn, sự phá hư viên tinh cầu này cũng càng ngày càng lợi hại.
Cũng may uy thế của hai bên tuy lớn, nhưng dù sao còn chưa lớn tới mức có thể hủy diệt tinh cầu, cho nên phạm vi phá hư mặc dù rộng, nhưng vẫn chưa lay động được căn bản của tinh cầu.
Phương thức chiến đấu của hai bên thật trực tiếp giống nhau, giống như ngoại trừ dựa vào nắm tay, bọn họ cũng không còn thủ đoạn công kích nào khác.
Kỳ thật, tuy rằng Ám Thần có được thần cách, nhưng bị thần cách chi phối nên Ám Thần đã đánh mất tri thức dĩ vãng, chỉ có thể dùng bản năng chiến đấu, lợi dụng thân thể mạnh mẽ tranh đấu cùng kẻ địch, ngoại trừ một số trường hợp cá biệt, tuyệt đại đa số Ám Thần đều là như thế.
Ám Thần ở ngay trước mặt Tiêu Văn Bỉnh, không thể nghi ngờ cũng là một trong số đó, mà may mắn là Ám Thần không nhớ đạo thuật gì, nếu không sự phá hư sợ rằng càng viễn siêu lúc này.
Mà đối với Tiêu Văn Bỉnh mà nói, dùng nắm tay trao đổi, thật sự là cử chỉ bất đắc dĩ, chỉ cần nhìn Thực Vương cùng long phượng kết giới cũng không ngừng trở được một quyền của người ta, chỉ biết tại nhất giới này, đã không còn pháp thuật hay pháp gì có thể uy hiếp được nó.
Có lẽ Càn Khôn Quyển cùng Dẫn Lôi Thuật của Trương Nhã Kì và Phượng Bạch Y là ngoại lệ duy nhất, nhưng hai bổn sự khác nhau này, hiển nhiên cũng không phải Tiêu Văn Bỉnh có thể nắm giữ. Cho nên tay đấm chân đá, cũng thành lựa chọn duy nhất của song phương.
Dư ba cường đại mỗi lần quyền cước họ tương giao, đều hướng chung quanh điên cuồng tràn đi, ở quanh bọn họ, áp lực cũng càng ngày càng lớn.
Nhưng Trương Nhã Kì được vây trong vòng bảo hộ của Càn Khôn Quyển, lại phảng phất như không cảm giác, ngũ hành lực tuần hoàn không thôi, tựa hồ ở bên trong màn hào quang của Càn Khôn Quyển, tự thành kết giới, căn bản không chịu bên ngoài ảnh hưởng.
Nhưng vào lúc này, phía trên mặt đất đột nhiên truyền đến hai đạo khí tức cường đại uy mãnh, ngay cả hai người đang giao thủ cũng thoáng chần chờ trong nháy mắt, bằng vào cảm giác của bọn họ, hai đạo lực lượng này tuy rằng còn xa không bằng bọn họ, nhưng cũng không thể khinh thường.
Một thanh âm rồng ngâm phượng minh chấn triệt thiên địa vang lên, trong phạm vi trăm dặm, đột nhiên xuất hiện một chiếc vòng lớn màu đỏ như máu, phía trên vòng tròn, phiếm lên hào quang màu vàng nhàn nhạt.
Đây chính là Long Thích cùng Phượng Hoa dắt tay nhau phát ra tân long phượng kết giới.
Bao hàm toàn bộ lửa giận mênh mông mãnh liệt của hai người này, long phượng khí giống như vĩnh vô chừng mực, trong tu chân giới từ trước đến này, long phượng cực mạnh nhất rốt cục thành hình.
Phía trên kết giới, lóe ra hỏa hoa nhàn nhạt, lại lộ ra hương vị máu tươi, hiển nhiên bọn họ ngay từ đầu đã xuất ra toàn bộ bản lãnh, không hề giữ lại dùng ngay thị huyết phương pháp, đem long phượng kết giới phát huy uy lực lớn nhất.
Trong mấy trăm dặm rộng lớn sau khi long phượng kết giới thành hình, lập tức lấy một loại tốc độ cực nhanh hướng Ám Thần ngay giữa trung tâm chiến trường co rút lại.
Bởi vì kết giới bao phủ phạm vi thật sự là quá lớn, nên Ám Thần bất ngờ không kịp đề phòng, rốt cục bị bọn họ thành công bao bọc lại.
Mắt thấy tình hình không tốt, thân hình Ám Thần hướng phía trước vọt tới, ở bên trong kết giới giao thủ cùng người, cũng không phải là một lựa chọn tốt lắm, cho nên nó phải đi ra ngoài, mà trong mắt của nó, kết giới này so với ban đầu đã lợi hại hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể bao vây nó.
Về phần Tiêu Văn Bỉnh, tuy rằng muốn kiệt lực cuốn lấy Ám Thần, nhưng một khi hắn muốn chạy, thì cũng không thể nào ngăn cản, đành phải quát lớn: “ Nhã Kì, Càn Khôn Quyển…”
Trương Nhã Kì run lên cổ tay, ngay khi Tiêu Văn Bỉnh vừa phát ra âm thanh, đã đem Càn Khôn Quyển ném ra ngoài, phản ứng của nàng cực nhanh, không hề kém hơn Tiêu Văn Bỉnh.
Càn Khôn Quyển hóa thành một đoàn hào quang, gắt gao bám theo sau lưng Ám Thần phóng về phía trước.
Động tác Ám Thần rất nhanh, đã đến bên cạnh long phượng kết giới, thân hình nó không ngừng, nghĩ bằng vào thực lực, trực tiếp đánh vỡ kết giới thoát thân.
Trái tim Tiêu Văn Bỉnh dâng lên tới cổ họng, nếu lúc này còn không thể bắt được Ám Thần, như vậy chỉ sợ không còn cơ hội nào nữa.
Thân thể Ám Thần chưa tiếp xúc long phượng kết giới, hộ thể khí tráo cường đại đã trước một bước cùng kết giới hung hăng đánh vào nhau.
Không trung lóe ra lưu quang huyễn hỏa liên tiếp, năng lượng cường đại của hai bên phát ra ma xát kịch liệt, điện quang bay múa, đốm lửa văng tung khắp nơi.
Long phượng kết giới tuy rằng bị áp lực vô cùng cường đại, nhưng khác với lần đầu, lúc này sự xung đột kịch liệt cũng không làm cho kết giới sụp đổ, ngược lại càng gia tốc tốc độ co rút lại của kết giới.
Thân ảnh Ám Thần dừng lại, nó đã biết, chỉ bằng hộ thể khí tráo đã không thể trực tiếp phá tan kết giới cường đại này, thân hình của nó ổn định giữa không trung, đánh ra một quyền, năng lượng màu vàng nhạt chen chúc bay ra, một cỗ uy áp đủ để hủy thiên diệt địa mạnh mẽ giã lên phía trên long phượng kết giới.
Sắc mặt Long Thích cùng Phượng Hoa đồng thời đỏ lên, mà ngay cả ngũ tạng lục phủ tựa hồ như bị đả kích cường đại trước nay chưa hề có.
Thân thể bọn họ run lên, phun ra một ngụm máu tươi, cùng nhau té ngã trên đất, rốt cục vô lực khống chế kết giới.
Quang mang ảm đạm theo nắm tay Ám Thần chợt lóe trên kết giới, toàn bộ kết giới tựa hồ tạm dừng một chút, theo sau, ở trong một tiếng vang kinh thiên động địa, ầm ầm vỡ nát.
Nhưng Long Thích cùng Phượng Hoa hao hết sinh mệnh bày ra long phượng kết giới vẫn thành công giữ lại Ám Thần một giây thời gian.
Tí tách…
Chỉ là một giây thời gian ngắn ngủi.
Ngũ sắc quang mang theo sát sau lưng Ám Thần cũng không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở, ngay lúc kết giới bắt đầu vỡ tan, đã thành công quấn quanh thân thể Ám Thần.
Ám Thần phát ra một đạo tiếng vang tràn ngập bạo ngược rống giận, hào quang màu vàng nhạt trên người nó chợt sáng lên.
Giống như là đã bị áp lực thật lớn, ngũ thải quang mang trong nháy mắt bị sinh sôi mở ra, nhưng trật tự giới đại biểu cho quy tắc, cũng không phải lực lượng đơn thuần nào có thể thoát khỏi.
Chỉ cần thân thể ở trong phạm vi uy lực của Càn Khôn Quyển, như vậy hết thảy đều phải tuần hoàn theo quy tắc sắp xếp của nó.
Điểm này, cho dù là thần linh chân chính cũng phải tuân theo, lại đừng nói chi tới Ám Thần không được tính là thần linh thật sự.
Cho nên hào quang màu vàng nhạt mãnh liệt lóe lên chói mắt, nhưng chỉ một chút đã bị ngũ sắc quang mang hoàn toàn áp chế, Càn Khôn Quyển hóa làm một đạo quang hoàn có mặt khắp nơi, đem Ám Thần từ đầu đến chân toàn bộ bao vây trong đó.
“ Tốt, thành công.” Tiêu Văn Bỉnh hưng phấn thét to một tiếng, nếu lúc này còn không thành công, hắn cơ hồ muốn buông tha hết thảy.
Nhưng hắn cao hứng hiển nhiên là quá sớm, tuy rằng Ám Thần bị Càn Khôn Quyển bắt được, nhưng cũng không đại biểu nó chịu buông tha cho giãy dụa.
Ở trong Càn Khôn Quyển, Ám Thần không ngừng đánh sâu vào màn hào quang của Càn Khôn Quyển, mắt thấy hiệu quả quá nhỏ, nó lập tức cải biến sách lược, nhận thức chuẩn một phương hướng, toàn lực bay đi.
Gương mặt Trương Nhã Kì khẽ biến, bàn tay mềm niết động pháp quyết, muốn định trụ Càn Khôn Quyển, nhưng tu vi của nàng dù sao quá nhỏ bé, tuy rằng dựa vào uy lực cường đại của Càn Khôn Quyển bắt được Ám Thần, nhưng vốn không thể áp chế hành động của nó. Vì thế không những không định trụ được Càn Khôn Quyển, ngược lại còn bị nó lôi phóng về phía trước.
Đoàn ngũ thải quang mang trên bầu trời giống như một con diều to lớn, lực đạo cường đại đem Trương Nhã Kì kéo bay về phía trước.
Trương Nhã Kì kinh hô một tiếng, nàng lâm nguy không sợ, trong tay không ngừng niết động pháp quyết, nhưng lực lượng giữa hai bên hơn kém quá xa, vô luận nàng cố gắng như thế nào cũng không dậy nổi tác dụng.
Tiêu Văn Bỉnh kinh hãi, thần trí hắn dù sao còn chưa cùng thần cách hòa hợp làm một thể, lúc này quyền nắm giữ thân thể là thần cách tương đối độc lập kia, cho nên gặp phải kinh biến, phản ứng tự nhiên là chậm.
Nhưng ngay khi hắn thất kinh, phía trước Càn Khôn Quyển xuất hiện vài sợi xúc giác thô to màu xanh biếc, những sợi dây thô này không ngừng lay động trên không trung, sự khủng bố nói không nên lời làm người ta sợ hãi.
Nhưng Tiêu Văn Bỉnh lại hoan hô một tiếng, trái tim treo cao rốt rục thả xuống tới.
Những sợi dây thô kia hắn thập phần quen thuộc, chính là do gốc rễ của Thực Vương biến thành, mà sau khi mượn năng lượng của thần mộc lão tổ, Thực Vương lực lượng to lớn, đã đủ cùng Ám Thần phân cao thấp.
Quả nhiên những sợi dây thô thẳng tắp đi tới Càn Khôn Quyển liền một đầu vây quanh, nhất thời liền dừng lại. Chính là khí lực của Ám Thần hiển nhiên là mạnh hơn Trương Nhã Kì cùng với Thực Vương liên thủ một bậc.
Càn Khôn Quyển sau thoáng yên lặng, tiếp tục hướng về phía trước chậm rãi phóng đi, chỉ là tốc độ chậm hơn, cơ hồ là có vẻ rất chậm.
“ Đừng ngây ra đó, dùng tiểu kim phù đè áp nó đi…”
Gương mặt của Thực Vương hiện ra trên sợi dây thô to, tiếng hét khàn khàn rống to, nhìn bộ dáng của hắn hiển nhiên đã dùng hết toàn lực.
Tiêu Văn Bỉnh ứng tiếng, không dám chậm trễ, bàn tay thò vào trước ngực, tiểu kim phù liền bị hắn gỡ xuống, bởi vì năng lượng của tiểu kim phù cùng bổn mạng kim phù bên trong đan điền hắn hô ứng, cho nên hắn cũng không lo lắng vấn đề khống chế.
Thông qua bổn mạng kim phù điều khiển chỉ huy, tiểu kim phù chậm rãi bay lên trời, tản ra hào quang nhu hòa chói mắt.
Cùng với sát ý bạo lệ tràn ngập của Ám Thần hoàn toàn khác nhau, cùng với thần lực tràn ngập uy nghiêm của Bảo Bối thần cũng không giống, tiểu kim phù mang theo năng lượng tựa hồ gây cho người một loại cảm giác sinh cơ bừng bừng.
Tiểu kim phù nhẹ nhàng bay chuyển qua phía trên Càn Khôn Quyển, hào quang màu vàng mãnh liệt càng ngày càng đậm.
Càn Khôn Quyển phát ra ngũ sắc quang mang tuy rằng cực lực bài xích áp chế thần lực của Ám Thần, nhưng vừa chạm vào kim quang của tiểu kim phù, lập tức như nước sữa hòa nhau, hợp lại thành một. Lực lượng cường đại đè ép đi xuống, Thực Vương liền nhanh chóng lập tức bức ra thối lui.
Ám Thần đang muốn mượn cơ hội phát lực, lại cảm thấy được Càn Khôn Quyển đột nhiên nặng như Thái Sơn, mặc cho nó dùng sức thế nào, rốt cục không thể nhúc nhích mảy may.