Ana nằm xuống giường mệt mỏi. Nàng đang ở trong điện Camellia, nơi ở mới dành cho chức đại tướng quân. Vòm trần màu xanh nhạt vẽ hình các thiên thần xinh đẹp. Có khá nhiều người hầu nhưng Ana đã đuổi gần hết chỉ còn vài người lính gác cửa và xung quanh điện. Nàng cảm thấy an toàn hơn khi không bị ai dòm ngó.
Nàng nằm trên giường, cả thân thể rã rời, đôi mắt xanh buồn khép chặt và từ khóe mắt hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy ra, vòng quanh khuôn mặt xinh đẹp. Thời gian trả thù đã qua được hai năm vậy mà có biết bao nhiêu chuyện để làm. Kế hoạch quá đơn giản. Chỉ cần tiếp cận và lén đâm chết Prang rồi rời khỏ Henki thôi sao ? Không . Rõ ràng không phải chỉ có thế. Nàng linh cảm mọi việc sẽ rắc rối hơn nhiều. Ana mở một phong thư nữa của vương tử Yusan: “Giữa tình yêu và lòng hận thù, nhiều lúc sẽ khó chọn một trong hai”
Lại một điềm báo ? Tình yêu ? Ana bật ra những tiếng lạ lùng, không rõ là cười hay khóc. Tình yêu là cái gì chứ ? Nàng đã từng nghĩ mình yêu cái vẻ thanh khiết của vương tử Yusan nhưng giờ đây, tay nàng đã nhuốm máu, nàng đã thành nữ thần báo thù mất rồi. Và phút giây xao xuyến ngày nào đã không còn nữa. Tình yêu đích thực là vậy sao ? Có lẽ. Thật đơn giản. Nàng chắc chắn sẽ chọn “lòng hận thù “, vì “tình yêu” vốn chỉ là thứ ảo ảnh không có thật.
Có tiếng chân chạy dọc hành lang. Ana bật dậy lau nước mắt vừa kịp lúc một người lính mình lấm lem bụi đất chạy vào, một thành viên của quân Jua !
-Tại sao ngươi lại về đây ? –Nàng hỏi, linh cảm về tình hình tồi tệ của chiến sự khiến tim nàng một thót lại.
-Đại tướng quân, quân Gladiolus đã phản công! Quân chúng ta cách xa nhau thủ phủ Penla nên không đủ lương thực đành chịu thua quân từ thành Wandy tràn vào. Xin người quay về ngay, tướng quân Benjin đã trúng độc, đang mê man chưa tỉnh.
-Chết tiệt! - Ana đeo gươm vào bên hông, khoác áo choàng, quát - Tập hợp quân, chờ ta vào điện Luxia lấy lệnh điều đại quân!
Đúng là không có thời gian nghĩ vẩn vơ nữa !
Ana bước rầm rầm vào cung điện của thái tử, không người nào dám ngăn khi thấy vẻ mặt giận dữ của vị tân đại tướng quân! Khẩn cấp lắm rồi ! Phòng của thái tử còn sáng ánh đèn, Ana hít một hơi sâu cố giữa bình tĩnh và bước đến gần. Đúng lúc ấy, giọng Prang gầm lên như thú dữ:
-Cút ra !
Bộp! Một bóng đen chạy ra khỏi phòng, lập cập trong tà áo choàng lùng thùng, va vào Ana. Mái tóc vàng, cô vũ nữ ban sáng! Mặt cô gái đầm đìa nước mắt, sự sợ hãi lộ rõ trong đôi mắt nâu nhạt mở to. Ana đỡ lấy cô gái, ngạc nhiên:
-Có chuyện gì vậy?
-Thái…thái tử... - Cô gái chỉ lắp bắp được vài từ rồi loạng choạng đi khỏi cung điện. Ana bước vào phòng lộng lẫy, trên chiếc giường lớn, thái tử Prang, mặt đỏ gay vì giận dữ trong thường phục đơn giản ngồi thẳng lưng, mắt buồn thảm dán vào những sợc tóc vàng trên tay.
-Thưa thái tử…. - Ana thận trọng lên tiếng. Bầu không khí ngột ngạt quá. Có chuyện gì nữa rồi. Chưa bao giờ nàng nghĩ một gnười khôn ngoan như Prang lại có thể tức giận đến nhường ấy.
-Reven, ngươi đến làm gì thế ?
-Nhưng đã có chuyện gì thế ạ ?
-Ngồi xuống đây. - Prang rít qua khẽ răng, có kìm nén cơn tức giận. Ana ngồi xuống cạnh kẻ tử thù, tò mò, nhìn những sợi tóc vàng:
-Cô vũ nữ vừa rồi…
-Người gặp rồi à ? Tệ quá, chỉ là loại tầm thường thôi. Vậy mà ta cứ ngỡ là người ta đang tìm kiếm chứ ?
-Ai vậy thưa thái tử ?
Thái tử Prang ném những sợi tóc vàng vào lò lửa, bốc ra mùi khét lẹt, cười khan, khô khốc :
-Người ta nghĩ là mình đã từng yêu…. công chúa Anastasia….
-Sao ?!? Ana cảm thấy đầu óc quay cuồng, mặt tối sầm lại, nàng cười tự trấn an.
-Nhưng đó …đó là công chúa của Porasitus…là công chúa kẻ thù …
-Phải, vì chính ta không hề thương tiếc tiêu diệt vương quốc quê hương nàng. Nhưng đó là vì quốc gia cả thôi. Nhìn đi, nếu Porasitus không bị tiêu diệt thì liệu Henki có được như ngày hôm nay ? Tình yêu và khát vọng thật khó sánh đôi. Ana tasia cứ như ảo ảnh chẳng bao giờ ta chạm đến được. Cuộc đời mới mệt mỏi làm sao ? - Prang thở dài ngao ngán và gục đầu vào một bên vai của Ana, không hay biết rằng những lời mình vừa thốt ra đã khiến trái tim của nữ thần báo thù Porasitus vỡ tan như bụi cát.
Làm sao có thể như thế được? Sự thật là thế ư ? Prang.. đã yêu và cố gắng tìm kiếm nàng ư ? Hay đó chỉ là lời dối trá hòng dụ nàng vì hắn đã nghi ngờ? Không biết ! Nàng không biết ! Tâm trạng nàng rối bời. Bất giác Ana nhớ đế nụ hôn trong khu vườn hoa hồng ở Lency hai năm về trước. Trên vai Ana, mái tóc đen muợt của Prang tỏa ra mùi thảo mộc êm dịu, chàng nhắm mắt lại, cố lấy lại sự thanh thản. Khuôn mặt mất đi tia nhìn lạnh giá trở nên ngây thơ như một đứa trẻ. Ana rối bời vô cùng. Nàng làm sao thế này ? Chẳng lẽ nàng chỉ là một cô gái tầm thường khi nghe những lời ngọt ngào như vậy hay sao ? Không… trời ơi, làm sao. Đúng lúc Ana đang cực kỳ lúng túng thì một vật đặt trên chiềc bàn cạnh giường của Prang đập vào mắt nàng: cây tiêu của có thái tử Leon ! Cây tiêu bằng gỗ quý chưa bao giờ rời Leon cho đến khi …cho đến khi… bao hình ảnh bi thương ngày định mệnh ấy như tái hiện trước mắt Ana . Cha mẹ, anh Leon, anh Gan và quê hương Porasitus! Quân Henki tràn qua và cả vương quốc trù phú phút chốc hoá điêu tàn… Không ! Cho dù tình yêu của Prang giành cho công chúa Anastasia, đệ nhất mỹ nhân của Porasitus, là sự thật thì đã sao ? Nó không thể lay chuyển quyết tâm sắt đá của nàng . Nàng không còn là nàng của hai năm về trước. Nỗi đau đã hóa lửa căm thù mất rồi.
Ánh mắt xao xuyến ban nãy của Ana tắt ngóm nhường chỗ cho lửa căm thù băng giá bùng lên, nàng lạnh lùng cất giọng:
-Thái tử, quân thành Wandy đã đánh bại quân Jua của chúng ta ở tiền tuyến. Xin cho tôi điều đại quân đi ngay !
Tức khắc, Prang mở mắt, bật dậy, quát:
-Sao có thể như thế ?!? Chúng ta đã quá nhẹ tay rồi!
-Có thể nói vậy. Xin ban cho tôi lệnh điều đại quân, tôi sẽ nhổ cái gai đó cho ngài!
Thái tử Prang dộng nắm đấm xuống bàn, mắt sáng rực:
-Được! Ta cho ngươi một nửa số quân trấn giữ thủ đô Penla, mau đi tiếp cứu quân Jua!
-Tuân lệnh!
Nói rồi Ana quay đi, tấm áo choàng đen bay lên. Nàng nắm chặt chuôi gươm, tiến mạnh mẽ về phía quân đội đang chờ mình. Dù là gì thì việc đầu tiên vẫn là đánh tan vương quốc Gladiolus đã. Mọi thứ khác tính sau. Nhưng ….. nàng không thể nào quên đôi mắt xanh buồn thảm của Prang khi nhìn những sợi tóc vàng ấy…
”Gĩưa tình yêu và lòng hận thù, nhiều lúc sẽ rất khó chọn một trong hai “Vương tử Yusan đã nói vậy nhưng thật vô lý, chẳng lẽ nàng cũng yêu Prang hay sao ? Không đâu ? Khônggggggggg!
Bất giác Ana bỏ chạy thật nhanh khỏi cung điện Luxia, cứ như có một bóng ma đang đeo đuổi theo nàng vậy. Gió đêm thổi buốt giá trên những ccơn sóng êm ái cùa vịnh Bluebell, cái gì đang chờ công chúa Anastasia ở phía trước? Tình yêu ? Hay lòng thù hận ?
Đáng thương cô gái nhỏ …