Mỹ Nhân Đồ
Tác giả: Phong Trung Khiếu
Chương 22 :Thục Quốc Phu Nhân
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Sưu tầm
Đại đạo hai bên, cây cối xanh biếc, sơn thủy đẹp như họa.
Một đôi xe dài chầm chậm đi trên quan lộ.Cả phía trước và phía sau đoàn xe đều có rất nhiều kỵ binh thủ hộ ,ở chình giữa là một xe ngựa cực kỳ hoa lệ do tám tuấn mã to lớn lôi kéo, thanh thế thật hiển hách.
Rèm che nhè nhẹ được nhấc lên, một người nghiêng dựa cửa sổ nhìn xa xa Thanh Sơn Bích Thủy, tuyệt Lệ dung nhan mang theo vẻ lãnh đạm lãnh đạm ưu thương,dáng vẻ hoàn mỹ, đủ để bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải xao xuyến cõi lòng.
Gương mặt nàng mỹ lệ tuyết trắng, cả người trên dưới tản ra cao quý khí tức, trang phục đẹp đẽ quý giá, hiển nhiên thân phận cực cao.
Nàng cứ như vậy tùy ý dựa cửa sổ mà ngồi, trước sau đại đội kỵ binh dài rằng rặc nhưng không người nào dám đem ánh mắt dâm tà hướng nàng nhìn tới , hiển nhiên có gan tày trời đám kỵ binh cũng không dám ,chỉ cần hơi có xúc phạm, thì chắc chắn có họa sát thân.
Hơn nữa mặc dù nàng dáng vẻ quyến rũ nhưng lại mơ hồ từ trên trán tỏa ra khí tức uy nghiêm thần thánh, kẻ khác thản nhiên sinh ra ý kính sợ, không dám có tâm khinh nhờn.
Xe ngựa im ắng hướng về phía trước tiến đến, không người dám vu động lớn tiếng xôn xao. Mà có thể như vậy quậy phá cũng là một nữ tử khác mà thôi.
Trong xe một tiều cô nương tuổi chừng mười sáu mười bảy dung mạo mỹ lệ, da thịt trắng như tuyết, có vài phần cùng nàng giống nhau tựa như một đôi thân ái tỷ muội làm cho người ta không thể tin được tuổi tác các nàng đã hơn kém nhau gấp đôi rồi.
Phía trước thiếu phụ khẽ vuốt hai gò má bạch ngọc chỉ cảm thấy xúc tua không thua gì thiếu nữ, cũng có chút dâng lên ý cười.
Tiên gia dưỡng nhan bí pháp quả nhiên không giống người thường. Nếu như không phải nàng là hoàng thân quốc thích, còn chưa nhất định có thểmay mắn như này.
Từ khi nàng sinh hạ đệ nhất hài tử, đã mười sáu,mười bảy năm nhưng hiện tại bộ dáng vẫn còn rất trẻ bề ngoài tựa như mới hơn hai mươi tuổi, thậm chí so với nữ nhi phía sau còn muốn động lòng người hơn.
Nàng danh gọi Chu Nguyệt Pha,phu nhân của Bá Dương Hầu, được thánh thượng ban thưởng phong làm "Thục quốc phu nhân", cùng mẫu nghi thiên hạ thân phận tôn quý vốn là biểu tỷ muội, quan hệ hết sức mật thiết, thường xuất nhập cung đình, địa vị cực cao,trong mắt phàm nhân bình thường nàng so với thần tiên cũng không sai biệt nhiều lắm.Tại Hầu Tước phủ, nàng chính là người có quyền quyết định cao nhất, không người nào dám làm trái lệnh của nàng ,người hầu trong phủ càng nơm nớp lo sợ sợ vi phạm gia quy, bị Thục quốc phu nhân nghiêm khắc xử trí nên đối mặt với nàng không ai dám ngẩng đầu lên .
Hầu phủ có một Điền Trang lớn,mỗi khi nàng đến trang thị sát tất cả nô phó đều quỳ sát trước mặt kêu lên Cung Chúc phu nhân An Khang Thịnh Vượng, thanh âm có thể chấn động thiên địa.
Tuổi còn trẻ dung mạo mỹ lệ, phú quý vô cực, vô số nô phó, sơn trang nhiều không đếm xuể, cỏ vẽ như nhân gian tất cả sự tình tốt đẹp đều rơi xuống thân thể của nàng rồi.
Nhưng trong lòng Thục quốc phu nhân luôn luôn ưu sầu,nàng hảo hảo gìn giữ dung nhan như thế mà không có người nào thưởng thức,quả thật là u oán quá đi.
Lần này xuất hành, là bởi vì Hầu môn thâm nghiêm, tịch mịch nhàm chán, nàng muốn đến Tế Châu thành thăm muội muội, đồng thời cũng mang nữ nhi đi theo,nhân tiện thay mặt nàng ta chiêu một hiền tế thật tốt.
Văn Sa Nghê là một danh nữ tài ba, dung nhan mỹ lệ,cầm kỳ thi họa đềutinh thông, thiên hạ nổi tiếng, vô số vương tôn công tử đã đến nhà cầu thân, nhưng không một ai lọt vào mắt xanh của nàng.
Nàng năm nay đã mười sáu tuổi, vốn lên sớm xuất giá, chỉ là nàng tâm cao khí ngạo, nhất tâm muốn kết giao cùng tiên gia, không chịu cùng người thế tục làm bạn.
Thục quốc phu nhân đã nhiều lần cố gắng khuyên nhủ nàng, Văn Sa Nghê lại thà chết không chịu,nhất tâm chỉ cầu dung nhan vĩnh viễn mỹ lệ, trường sinh bất lão.. Thục quốc phu nhân không biết làm sao, chỉ có thể thay nàng hỏi thăm, sau lại thấy muội muội truyền tin đến, nói bên kia có gia tộc tu đạo, tựa hồ có ý hỏi cưới, bởi vậy mang theo nữ nhi xuất hành Tế Châu, cho dù đám hỏi không được, cũng có thể coi như lữ hành giải khuây.
Phía trước truyền đến tiếng nước chảy cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, đội xe đã tiến tới bờ sông, kế tiếp sẽ xuôi theo hạ lưu mà đi, đến độ khẩu ngồi thuyền đi tới Tế Châu.
Last edited by Yasha; 26-08-2010 at 02:52 PM.
|