Thiên Phật sơn, nằm ở một địa phương xa xôi hướng bắc Đại Giang trong nước. Nơi đó vốn không gọi là Thiên Phật sơn, mà là một tòa núi lớn vô danh, ở trong miệng dân bản xứ được gọi là Ô Lôi Tùng Tính Tử, ý tứ là một ngọn núi cao lớn hùng vĩ.
Minh Thiên là lần đầu tiên rời đi Lâm Hiểu Vi cùng Tử Nặc một mình đi xa nhà, ở trước kia, nơi hắn đi xa nhất chính là theo Lâm Hiểu Vi đi siêu thị mua đồ vật.
“ Chờ một chút.”
Minh Thiên dừng chân đợi Xích Tử chạy đến, hỏi: “ Còn có việc gì sao?”
Xích Tử móc trong túi áo ra một xấp tiền mặt đưa cho hắn, nói: “ Tuy cương thi không cần ăn cơm, chẳng qua đi đường cũng cần chút tiêu xài, bên người mang chút tiền, đề phòng vạn nhất.”
Minh Thiên dù sao từng theo Lâm Hiểu Vi ra ngoài mua sắm, cũng biết tác dụng của tiền, lập tức không khách khí thu nhận xấp tiền, nói: “ Cảm ơn.”
Xích Tử cười cười, nói: “ Trên đường thuận lợi.”
“ Được.” Minh Thiên phất phất tay, đi về phía trước. Không đi ra bao xa, phía sau một chiếc taxi chạy lên, Minh Thiên thuận tay ngăn lại, ngồi lên nói: “ Nhà ga.”
Tài xế gật nhẹ đầu, nhanh chóng cho xe lướt đi.
Ngồi xe taxi đến nhà ga, Minh Thiên trực tiếp lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho tài xế, tài xế vội nói: “ Không cần nhiều như vậy.”
Minh Thiên gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “ Tôi không biết dùng tiền.”
Tài xế cười cười, rút ra một tờ một trăm nguyên, sau đó thối cho hắn bốn tờ mười nguyên, nói: “ Tổng cộng là sáu mươi nguyên năm xu, thu của cậu sáu mươi, cầm đi, thối cậu bốn mươi.”
Minh Thiên giơ ngón cái khen ngợi: “ Đại ca thật sự là người tốt, lấy của tôi có một tờ, lại thối lại cho tôi tới bốn tờ.”
Tài xế há to miệng trợn mắt nhìn Minh Thiên bước xuống xe, thẳng đến khi thân ảnh hắn biến mất sau cửa nhà ga thì mới lấy lại tinh thần, lắc đầu cười khổ nói: “ Đây là người nào vậy?”
Tại nhà ga, Minh Thiên trực tiếp đi đến một quầy vé, lại lấy ra xấp tiền mặt, người bán vé liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì chỉ rút ra hai tờ trăm nguyên cùng hai tờ mười nguyên, sau đó xé cho hắn một vé xe lửa.
Hỏi đông hỏi tây, cuối cùng nhìn thấy trên vé xe có ghi số xe, ngồi chừng hơn mười giờ mới tới nơi, Minh Thiên xuống xe, vừa hỏi thì nghe được một vấn đề kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu: Hắn ngồi sai tuyến xe.
Cũng không phải hắn ngồi sai xe, mà là hắn chạy sai quầy mua vé. Quầy vé mà hắn mua lại đi ngược lại phương hướng tới Thiên Phật sơn.
Sau một lúc mắng to, Minh Thiên chỉ đành tiếp tục đi mua vé, ngăn cản một người đi đường, hỏi: “ Xin hỏi, quầy bán vé xe lửa đi Thiểm Tây Duyên An ở đâu vậy?”
Người đi đường chỉ chỉ vào một quầy phía trước, Minh Thiên nói cảm ơn liền vội vàng chạy đến quầy bán vé kia.
“ Tôi đi Duyên An.” Nói xong lại rút ra xấp tiền mặt.
Người bán vé cũng không ngẩng đầu nói: “ Hết vé.”
“ Tôi chỉ đứng cũng được…”
“ Không có quy củ này.”
Minh Thiên vội la lên: “ Tôi thật có chuyện gấp, phiền anh thông cảm một chút.”
Người bán vé trợn mắt nhìn hắn, nói: “ Có chuyện gấp thì mua vé máy bay đi, chúng tôi hết vé xe lửa rồi.”
Lúc này, điện thoại bên cạnh người bán vé đột nhiên vang lên, hắn nghe xong điện thoại thì buông xuống, hướng Minh Thiên hỏi: “ Vận khí của anh tốt lắm, vừa có người hồi vé, là một phòng bốn người, có muốn hay không?”
Minh Thiên vội vàng gật đầu kêu lên: “ Muốn, đương nhiên muốn.”
“ Phòng riêng phải là sáu trăm nguyên.”
Minh Thiên trực tiếp đưa xấp tiền mặt, người bán vé ngây ra: “ Sáu trăm thôi, không cần nhiều như vậy chứ?”
Minh Thiên gãi gãi đầu nói: “ Tôi không biết sáu trăm là bao nhiêu.”
Người bán vé nhìn hắn như nhìn quái vật, cuối cùng rút ra số tiền cần thiết, sau đó đưa vé cho hắn, nói: “ Anh đi nhanh lên, xe lửa rất nhanh rời bến đó.”
Minh Thiên cảm ơn, lại vội vàng chạy đi hỏi, chờ khi hắn lên tới xe lửa thì vừa lúc xe khởi hành.
Sau khi hỏi lung tung một trận trên xe, rốt cục tìm được phòng của mình, Minh Thiên đưa tay đẩy cửa đi vào, bên trong đã có bốn người, có ba người nằm trên giường, một lão giả đã hơn năm mươi tuổi đang ngồi bên cửa sổ.
Nghe được có người đẩy cửa, lão giả cùng hai thanh niên đều nhìn về phía Minh Thiên, ngoại trừ trên giường có một người đang nằm quay mặt vào trong, toàn thân trùm kín tấm chăn.
Minh Thiên đi đến bên chiếc giường đó, nhìn nhìn tấm vé trong tay mình, lại nhìn nhìn con số trên giường, lại nhìn nhìn người nằm trên giường, lại nhìn nhìn tấm vé trong tay…
Lão giả mở miệng nói: “ Tiểu huynh đệ, đó là giường của cậu sao?”
Minh Thiên đưa tấm vé trong tay cho hắn, lão giả nhìn thoáng qua trả lại Minh Thiên, lắc đầu nói: “ Không nghĩ tới người kia lại không giữ lời hứa, ai. Bỏ đi, Lệ nhi, ngồi lên, trả giường lại cho người ta.”
Người nằm trùm mền ngồi dậy, vẻ mặt bất mãn nhìn Minh Thiên.
Trước mắt Minh Thiên sáng ngời, nguyên lai đó là một cô gái phi thường xinh đẹp, đôi mày tinh tế, hai mắt trong veo, đôi môi đỏ hồng, hết thảy thật xinh đẹp, tự nhiên. So sánh với Lâm Hiểu Vi thanh thuần, ôn nhu, Tử Nặc cuồng dã, nguyên thủy, cô gái này lại đẹp một cách tự nhiên và đáng yêu.
Cô gái trừng mắt nhìn Minh Thiên, bĩu môi nói: “ Sư phó, vậy con làm sao bây giờ?”
Lão giả lắc đầu cười khổ nói: “ Là con tự mình đòi đi theo, còn bức người ta bán vé cho mình…”
Cô gái chen lời kêu lên: “ Làm sao con biết người kia xấu như vậy, ngoài miệng nói đem vé tặng chúng ta, sau lưng lại trộm bán đi.”
Minh Thiên cuối cùng nghe hiểu sự tình trong lời nói của hai người, bèn đưa tấm vé cho cô gái.
Cô gái ngây người nói: “ Làm gì?”
“ Vé này cho cô.”
“ Còn anh?”
“ Tôi…tôi…”
Thấy hình dáng lúng túng của Minh Thiên, cô gái “ xích” bật cười, nói: “ Bỏ đi, nếu bị tra xét thì bù tiền, chẳng qua chiếc giường này phải cho tôi.”
Nhìn bộ dáng bật cười của cô gái, Minh Thiên vừa nuốt xong nước miếng lại chảy lên, cố sức nuốt thêm lần nữa, đặt tấm vé bên giường cô gái, sau đó lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện lão giả.
Cô gái cầm tấm vé, nhìn nhìn hắn, sau đó nằm xuống trùm mền tiếp tục ngủ.
Lão giả mỉm cười nhìn Minh Thiên, hỏi: “ Tiểu huynh đệ làm sao xưng hô?”
“ Tôi..tôi gọi là Minh Thiên…Lâm Minh Thiên.”
Lão giả gật đầu nói: “ Nguyên lai là Lâm tiểu huynh đệ, cậu cứ kêu tôi là Trần lão bá. Lão bá ta là người luyện võ.” Chỉ vào hai thanh niên trên giường nói: “ Bọn họ là đại đồ đệ của ta tên Trần Hiển Phong, cùng nhị đồ đệ Lưu Duy.” Lại chỉ cô gái kia nói: “ Nó là đồ đệ nhỏ nhất của ta, tên là Từ Tuyết Lệ.”
“ Từ Tuyết Lệ.” Minh Thiên lẩm bẩm tên của Từ Tuyết Lệ mấy lần, mới nói: “ Chào Trần lão bá.”
Trần lão bá rót một ly nước trà, đưa cho Minh Thiên, hỏi: “ Lâm huynh đệ muốn đi đâu?”
Minh Thiên không khách khí tiếp nhận ly trà, uống một ngụm nói: “ Thiên Phật sơn.”
“ Cái gì?” Trần lão bá cùng hai thanh niên trên giường không hẹn mà cùng giương mắt nhìn hắn, dù là Từ Tuyết Lệ cũng ngồi dậy nhìn hắn.
Minh Thiên nhìn nhìn bốn người, hỏi: “ Làm sao vậy?”
Trần lão bá trầm giọng hỏi: “ Lâm huynh đệ làm sao biết Thiên Phật sơn?”
“ Không phải là một tòa núi hay sao?”
“ Thiên Phật sơn là tên gọi do chúng ta cấp cho nó, nó vốn là một ngọn núi vô danh, chỉ có dân bản xứ mới gọi nó là Ô Lôi Tùng Tính Tử.”