Tản mạn....
Mùa thu thường làm cho con người ta có chút lãng mạn trong tâm hồn. Đúng hay sai thì tôi chẳng biết. Có thể, hai mùa mưa nắng ở quê hương đã quá in sâu trong trái tim khó thể nào bị một hình ảnh khác chồng lên được. Tuy nhiên, có một điều chắc đúng là những lúc thấy lá cây vàng đi, gây cho tôi chút xúc cảm hoài niệm.
Tôi vẫn nhớ như in những buổi sáng thức dậy từ sớm lúc còn nhỏ, mùi đất ngai ngái trộn lẫn mùi sương sớm tạo ra một cái mùi rất đặc trưng cho những lúc tập thể dục sáng. Sau nhiều năm trời lang bạt bốn phương, tình cờ nó xuất hiện lại trong đời khi băng ngang một thảm cỏ dài buổi sáng ở một đất nước xa lạ. À, tự hỏi mình có phải chăng đó là mùa hương cỏ?
Trong bộn bề của cuộc sống, một thoáng thảnh thơi cũng đủ làm tôi có chút cảm nhận về một buổi sáng mát mẻ trong lành. Chà, cuối hạ đầu thu, thời tiết như chuyển mùa. Cái se se lạnh buổi sáng vẫn còn dư âm giọng cười trong vắt của em qua điện thoại tối quá. Em như một cơn gió mát thổi vào đời tôi. Một điểm nhấn hạnh phúc cuộc đời chăng?
Như một người bạn thủy chung, thu đến rồi đi rồi đến theo chu kỳ hàng năm. Thời gian lướt trôi qua nhanh điểm lại trên mái đầu xanh nhưng sợi tóc bạc màu. Đời phù du, được được mất mất. Cuộc sống bận rộn biết rằng chẳng mang lại hạnh phúc cho chính mình nhưng cái guồng quay nó cuốn ta vào trong đó, muốn thoát ra được chẳng phải dễ dàng gì. Có phải chăng vì thế tôi càng ghi nhận những phút giây thong thả của cuộc đời?
|