“ Ô Lôi Tùng Tính Tử?”
Trần lão bá gật gật đầu.
“ Ý tứ của lão bá là…”
“ Ngoại trừ tu chân giới cùng người của yêu tộc, người tầm thường vốn không biết có tên Thiên Phật sơn. Mà tòa núi kia cũng là do chúng ta thật vất vả mới tra ra được…”
Minh Thiên chen lời nói: “ Ở Thiên Phật sơn nghe nói trấn áp kiện bảo vật nào đó, cho nên các vị mới gọi nó là Thiên Phật sơn?”
Trần lão bá gật gật đầu, trầm mặc một trận bỗng nhiên mở miệng nói: “ Trăm hoa tranh diễm, băng tuyết liên thiên.”
Minh Thiên sững sờ nhìn hắn, không biết hắn đang nói gì.
Trần lão bá hỏi: “ Cậu không phải là người tu chân?”
Minh Thiên lắc lắc đầu.
Trần lão bá híp mắt nhìn hắn thật lâu, mới mở miệng nói: “ Trên người cậu cũng không có yêu khí, rốt cục cậu là ai? Vì sao lại biết Thiên Phật sơn?”
Minh Thiên dựa nhẹ vào lưng ghế nói: “ Là một người bạn nói cho tôi nghe.”
“ Bạn của cậu là môn phái nào?”
“ Ân…Cô ấy là một thiên sư khu ma, hình như là người của Thiên Sư Phủ.”
Trần lão bá gật gật đầu: “ Long Hổ sơn, Thiên Sư Phủ, hướng lấy khu ma trừ yêu làm trách nhiệm của mình, một khi cậu đã là bạn của Thiên Sư Phủ, coi như là người một nhà.”
Minh Thiên chỉ cười cười, Trần Hiển Phong cùng Lưu Duy nhắm mắt ngồi xuống, Tử Tuyết Lệ nhìn Minh Thiên thật lâu, mới nằm xuống trùm mền ngủ.
Trần lão bá lại hỏi: “ Lâm tiểu huynh đệ là người tu chân?”
Minh Thiên lắc đầu nói: “ Không phải.”
“ Biết phương pháp tu chân không?”
“ Không.”
“ Biết đạo pháp phù thuật?”
“ Cũng không?”
Trần lão bá giật mình nhìn hắn, hỏi: “ Cái gì cậu cũng không biết, lại dám một mình đi Thiên Phật sơn?”
“ Vì sao không dám đi?”
Trần lão bá khuyên nhủ: “ Bảo vật tại Thiên Phật sơn xuất thế, các phái cao thủ trong tu chân giới đều tụ tập nơi đó, hơn nữa yêu tộc khẳng định cũng sẽ không buông tha cơ hội này, nhất định sẽ mai phục để cướp đoạt bảo vật. Cho nên nơi đó sẽ có một hồi đại chiến, Lâm tiểu huynh đệ ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có, tốt nhất không nên chen chân vào vũng nước đục này, nếu không sẽ vứt bỏ tính mạng.”
Minh Thiên thoải mái nói: “ Yên tâm đi, tôi chỉ là đi xem bảo bối có hình dáng gì, chứ không có hứng thú đi tham gia việc đánh nhau nhàm chán của các vị. Nếu thật phải đánh nhau, tôi có thể chạy sang bên trốn, tin tưởng rằng cũng không ai chú ý đến một nhân vật nhỏ như tôi đâu.”
Đối với sự kiên trì của Minh Thiên, Trần lão bá chỉ có thể lắc đầu cười khổ: “ Được rồi, một khi Lâm tiểu huynh đệ đã kiên quyết đi, vậy tạm thời đi cùng chúng ta, đến Thiên Phật sơn ta sẽ giao Lâm tiểu huynh đệ cho người của Thiên Sư Phủ.”
Minh Thiên sảng khoái nói: “ Một lời đã định, đa tạ lão bá.”
Trần lão bá lắc lắc đầu, nói: “ Một khi Lâm tiểu huynh đệ cũng không phải là người ngoài, ta cũng giới thiệu một chút, ta gọi là Trần Thấp Nhuận, là trưởng lão thứ ba của Thiên Tuyết Cung, ba người này đều là đồ đệ của ta, cậu đã biết. Vốn lần này ta định mang đại đồ đệ cùng nhị đồ đệ đi tham gia đại hội đoạt bảo tại Thiên Phật sơn, không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại trộm đi theo đến, vốn chúng ta chỉ mua ba vé xe lửa, hiện tại nha đầu kia…Ai, Lệ nha đầu cũng là bị ta chiều hư, ngạnh bức người ta đem vé bán cho nó, kết quả…”
Minh Thiên cười nói: “ Lúc tôi mua vé cũng vừa lúc có người trả vé, nên mới bán cho tôi.”
Từ Tuyết Lệ ở trên giường hừ nhẹ một tiếng, nói: “ Không có tín dụng, lần sau cho tôi gặp phải hắn, coi hắn thế nào.”
Trần lão bá cười khổ nói: “ Nha đầu kia.”
Minh Thiên đổi đề tài hỏi: “ Lão bá, Thiên Phật sơn rốt cục có bảo bối gì vậy?”
“ Ta cũng không biết, nên là một kiện pháp khí rất mạnh, bằng không cũng sẽ không cần vận dụng hơn ngàn vị phật hạ trần đến trấn áp, cực có thể…” Trần lão bá liếc mắt nhìn Minh Thiên, nói: “ Cực có thể là pháp khí trước kia hắn đã sử dụng.”
“ Hắn? Ai a?”
Trần lão bá ngây ra, nói: “ Cậu chưa từng nghe qua truyền thuyết về thi vương hay sao?”
Minh Thiên nhẹ lắc đầu nói: “ Không có nghe nói qua.”
Biểu tình của Minh Thiên rất chân thật, nhìn không ra có chút nào giả dối, hết thảy đều vô cùng tự nhiên. Điều này cũng khó trách, dưới áp lực cường đại của Tử Nặc, bổn sự nói dối đã sớm luyện đến lô hỏa thuần thanh. Nghĩ tới lúc trước hắn trộm một món quần lót của Tử Nặc, trộm giấu trong quần lót của chính mình, kết quả Tử Nặc ở bề ngoài nhìn không ra hắn có gì khác thường, mà kiện quần lót kia cũng tìm không thấy manh mối, nàng cũng không thể bắt Minh Thiên cởi quần lót ra cho nàng tìm kiếm a? Vì thế việc đó đành phải bỏ qua. Thẳng đến vài ngày sau, Tử Nặc ngẫu nhiên phát hiện Minh Thiên đang trộm cầm một chiếc quần lót “ nghiên cứu”, hơn nữa nước miếng chảy ròng, mà quần lót kia đúng là chiếc quần lót mà mấy ngày hôm trước nàng tìm mãi không thấy, kết quả đương nhiên là lại lãng phí một đống thuốc dán của Lâm Hiểu Vi. Chẳng qua sau chuyện đó Tử Nặc cũng thập phần bội phục bổn sự nói dối của Minh Thiên, nói dối mà tim không nhảy thịt không động, giống như hoàn toàn cùng hắn không có chút quan hệ nào. Một người như vậy…Ai, Tử Nặc chỉ có thể cảm thán tiết mục ti vi ngày nay đúng thật sự là dạy hư người ta không bồi thường.
Trần lão bá từ trên mặt Minh Thiên nhìn không ra có điều gì khác thường, lắc đầu nói: “ Cậu không nên biết, một khi bạn của cậu đã không chịu nói, khẳng định là có nguyên nhân, ta cũng không được…”
“ Đông đông!” Đang lúc này, ngoài cửa có tiếng người kêu lên: “ Soát vé.”
Trần lão bá cười khổ nói: “ Hiển Phong, Duy nhi, chúng ta đi ra ngoài giao thiệp một chút với bọn họ, nhìn xem có thể bù tiền được không.”
Trần lão bá mang theo hai thanh niên đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng, Minh Thiên âm âm cười, nhón tay nhón chân hướng Từ Tuyết Lệ đi đến.
Từ Tuyết Lệ bỗng nhiên “ hoắc” một tiếng bật người ngồi dậy, vẻ mặt đề phòng nhìn Minh Thiên, trầm giọng hỏi: “ Anh muốn làm gì?”
“ Cái kia…” Minh Thiên gãi gãi đầu, nói: “ Tiểu Lệ Lệ.”
Từ Tuyết Lệ ác hàn, dùng sức xoa cánh tay đang nổi da gà, hét lớn: “ Không cho anh gọi tôi là tiểu Lệ Lệ.”
“ Tiểu Tuyết?”
“ Không cho anh gọi tôi là tiểu Tuyết.”
“ Tuyết Lệ?”
“ Lại càng không cho anh gọi tên tôi.”
“ Vậy cô muốn tôi làm sao gọi cô? Thân yêu? Bảo bối? Em yêu?”
Từ Tuyết Lệ hận đến nghiến răng nói: “ Anh là người gì mà chán ghét như vậy.”
Minh Thiên nhún nhún vai nói: “ Tôi nghĩ tôi rất đáng mến đó.”
“ Anh đáng mến? Tôi phi, thật không hiểu người nào mù mắt, lại thích anh?”
Minh Thiên chỉ chỉ ngoài cửa nói: “ Là sư phó của cô.”
“ Tôi phi, sư phó của tôi còn lâu mới thích anh.”
“ Ông ấy kêu tôi là Lâm tiểu huynh đệ.”
“ Anh không phải là kẻ ngu ngốc đó chứ? Đó là ông ấy khách khí với anh thôi.”
Minh Thiên tựa hồ không nghe thấy lời của Từ Tuyết Lệ, tự nói: “ Ông ấy gọi tôi là tiểu huynh đệ, ân, cô lại kêu ông ta là sư phó, như vậy tính ra có phải cô nên gọi tôi là thúc thúc không?”
“ Anh…” Từ Tuyết Lệ chỉ vào Minh Thiên, tức giận đến cả người phát run nói không ra lời.
Minh Thiên giả vờ kinh ngạc nói: “ Ai nha, cháu gái nhỏ, cô lạnh lắm sao? Lạnh đến phát run như vậy. Đến, thúc thúc ôm cho cô ấm áp một chút.” Nói xong làm như mở cánh tay ra định ôm nàng.
Từ Tuyết Lệ một chưởng hất tay Minh Thiên, kêu lên: “ Cút ngay.”
Minh Thiên nhu nhu cánh tay có chút đỏ lên, nói: “ Rất không biết tôn sư trọng đạo.”
Từ Tuyết Lệ nghiêng đầu đi, không hề lý hắn.
Minh Thiên tựa vào bên giường, cánh tay tựa trên giường chống lên cằm, hứng thú nhìn Từ Tuyết Lệ đang bậm môi.
Từ Tuyết Lệ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói: “ Cút ngay.”
Minh Thiên vẫn chưa chịu cút ngay, ngược lại nói: “ Lệ nhi…”
“ Không cho anh học sư phó gọi tôi như thế.”
“ Được rồi.” Minh Thiên nhấc tay đầu hàng: “ Chỉ cần cô nói cho tôi, năm nay cô bao nhiêu tuổi, tôi sẽ không gọi cô như thế nữa.”
Từ Tuyết Lệ hừ nhẹ một tiếng nói: “ Anh nằm mơ.”
“ Bảo bối…”
“ Anh…” Từ Tuyết Lệ hận đến cắn răng, nghiêng đầu nói: “ Mười tám.”
“ Yêu, cô nương mười tám như một đóa hoa, quái không được cô xinh đẹp như vậy.”
“ Đã nói cho anh, hiện tại có thể cút ngay.”
“ Cô còn chưa nói cho tôi nghe, cô có bạn trai chưa?”
“ Mắc mớ gì tới anh.”
“ Không có?”
“ Không quan hệ tới anh.”
“ Nút áo ngực của cô bung rồi.”
“ Quan hệ gì tới…ách?” Từ Tuyết Lệ vội vàng cúi đầu kiểm tra một chút, nhìn thấy nút áo vẫn còn nguyên, nhẹ nhàng thở ra. Quay đầu nhìn thấy Minh Thiên đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, nước miếng đang tích tháp tích tháp chảy xuống cằm. Nàng vội vàng kéo mền che lại, tức giận nói: “ Anh…lưu manh.”
Ở lúc này, cửa mở ra, Trần lão bá mang theo hai đồ đệ đi vào, hỏi: “ Lệ nhi, con đang nói gì đó?”
Từ Tuyết Lệ thần tình đỏ bừng, chui đầu vào mền nằm xuống không hề nói chuyện.
Trần lão bá đi vào, nói: “ Lâm tiểu huynh đệ, Lệ nhi không hiểu chuyện, nói sai lời gì mong cậu đừng trách.”
Minh Thiên vội vàng lau đi nước miếng nơi khóe miệng, lắc tay cười nói: “ Không có, là chúng ta đang nói đùa thôi.”
Trần lão bá cười cười, đi tới bên cửa sổ ngồi xuống, Trần Hiển Phong cùng Lưu Duy cũng đều về giường mình, lúc đi ngang người Minh Thiên đều trừng mắt nhìn hắn.
Minh Thiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần lão bá, hỏi: “ Bù vé xong rồi?”
Trần lão bá gật đầu, nói: “ Ta không cần ngủ giường, Lâm tiểu huynh đệ cứ ngủ trên giường của ta đi.”
Minh Thiên lắc tay nói: “ Tôi không sao, ngồi là được.” Nói xong nhấc chén trà, hai mắt nhìn ra cửa sổ. Sau một lúc lâu, cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng cười ngây ngô.
Trần lão bá hỏi: “ Lâm tiểu huynh đệ, đang cười cái gì?”
Minh Thiên cười nói: “ Không có gì, chỉ là nghĩ tới từng nghe qua một lưu manh trêu chọc một tiểu cô nương xinh đẹp mà thôi.”
Trần lão bá vừa nghe lại là loại chuyện nhàm chán này, cũng không có hứng thú truy hỏi, chỉ có Từ Tuyết Lệ ở trong mền đang ôm hai gò má ửng đỏ.
Người trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc, chỉ có tiếng cười ngây ngô của Minh Thiên thỉnh thoảng truyền ra.