Thiên Phật sơn, chính là cách gọi của tu chân giới cùng yêu tộc, không ai biết được tên chân chính của nó, dân bản xứ cũng chỉ gọi nó là Ô Lôi Tùng Tính Tử, đám người Minh Thiên vì không thông thổ ngữ, nên dọc theo đường đi phải trải qua “ thiên tân vạn khổ” mới tìm được Thiên Phật sơn.
Cho tới hiện tại Thiên Phật sơn vốn không bóng người nhưng lúc này đã đông tấp nập, làm cả thâm sơn cũng đã sớm kín chỗ.
Ở mấy tháng trước, thôn trấn gần bên Thiên Phật sơn nhìn thấy trên núi ẩn hiện quang mang bảy màu, tin tức này không biết làm sao lại lưu truyền ra bên ngoài, sau đó không ngừng có người tiến đến xem xét. Sau khi những người kia rời đi không lâu, bỗng nhiên lại có một đám người tiến đến Thiên Phật sơn tụ tập, tạo thành lời đồn bay đầy trời, dân chúng trong thôn trấn nói cũng không giống nhau, mà trong đó có lời làm kẻ khác tin phục nhất chính là trong tòa núi này phải xuất hiện ra kiện bảo bối nào đó, cho nên những người này mới không ngại đường xa tiến tới Thiên Phật sơn.
Thôn dân cũng muốn lên núi xem xét rõ ràng, nhưng những người kia sau khi đến lại đòi phong tỏa núi, phàm những ai không thuộc người của họ thì không cho vào núi. Nhóm thôn dân đương nhiên không chịu, vì thế xô xát với những người từ bên ngoài đến, trải qua vài lần xung đột nhỏ cuối cùng dùng thủ đoạn hiệp đàm không ồn ào mà kết thúc. Người bên ngoài tiếp tục phong tỏa núi, mà thôn dân gần bên cũng làm như chưa từng phát sinh ra chuyện gì vẫn tiếp tục sinh hoạt hàng ngày của chính mình, chỉ là cũng không tiếp tục đòi đi lên Thiên Phật sơn.
Thời điểm đi tới chân núi Thiên Phật, sắc trời đã gần tối, Minh Thiên vặn eo một cái nói: “ Cuối cùng đến.”
Trần lão bá cười cười, không nói gì. Từ Tuyết Lệ cũng không lý tới hắn, mà Trần Hiển Phong cùng Lưu Duy trên đường vẫn trầm khuôn mặt không hề nói qua với hắn một lời.
Minh Thiên hỏi: “ Người tu chân có phải đều đã ở trên núi?”
Trần lão bá gật đầu nói: “ Nếu không sai biệt lắm cũng đã đến đông đủ, chúng ta đi tiếp thôi.” Nói xong trước một bước dẫn đường lên núi.
Đi không bao xa, bỗng nhiên nghe một thanh âm nói: “ Người nào?”
Trần lão bá đưa tay ý bảo Minh Thiên đang há miệng định nói chuyện đừng lên tiếng, tiến lên một bước nói: “ Trăm hoa tranh diễm, băng tuyết liên thiên.”
Thanh âm kia lại lên tiếng: “ Bi khổ thế nhân, tâm mẫn tự liên.”
Trần lão bá hướng một gốc cây đại thụ chắp tay nói: “ Nguyên lai là Phật tông đệ tử. Tại hạ Thiên Tuyết Cung Trần Thấp Nhuận, cùng đồ đệ đến phó Thiên Phật hội.”
Mặt sau đại thụ đi ra một người, là một hòa thượng mặc tăng bào màu vàng, tay cầm xâu chuỗi hô lên một tiếng phật hiệu nói: “ Nguyên lai là Thiên Tuyết Cung Trần trưởng lão, tiểu tăng Phật tông Đoạn Trần ra mắt Trần trưởng lão.”
Trần lão bá cười nói: “ Thiên hạ tu chân như một nhà, Đoạn Trần đại sư sao lại nói thế.”
Đoạn Trần cười nói: “ Đa tạ trưởng lão đề điểm, là tiểu tăng quá mức câu nệ, mời trưởng lão lên núi.”
Trần lão bá cũng không vội vã bước đi, hỏi: “ Nơi này chỉ có một mình đại sư thủ vệ?”
Đoạn Trần lắc đầu nói: “ Vốn có các phái chư vị huynh đệ, chẳng qua bọn họ không tiện lộ mặt, đành phải do tiểu tăng ra mặt đại biểu ra gặp Trần trưởng lão.”
“ Xin hỏi đại sư, đại biểu các phái đều đến đủ?”
Đoạn Trần gật đầu đáp: “ Ngoại trừ Hư Vô môn cùng Lệ Ngân cung ra những môn phái còn lại cũng đều đến đủ.”
Trần lão bá nhìn Minh Thiên, lại hỏi: “ Người của Thiên Sư Phủ có đến?”
“ Người của Thiên Sư Phủ cũng đã đến lâu rồi.”
Trần lão bá cười nói: “ Được, chúng ta đi gặp lão bằng hữu.”
Minh Thiên sờ sờ mũi cười khổ, xem ra Trần lão bá này thật sự lo lắng đối với hắn, phi thường muốn giao hắn cho Thiên Sư Phủ mới cam tâm. Chẳng qua Thiên Sư Phủ ngoại trừ Tử Nặc những người khác không biết thân phận của hắn, hơn nữa Tử Nặc cũng đích thật là người của Thiên Sư Phủ, Minh Thiên thập phần tự tin lời nói dối này sẽ không bị vạch trần, cười cười liền đi theo Trần lão bá bọn họ hướng đỉnh núi đi đến.
Đỉnh núi của Thiên Phật sơn cùng với những ngọn núi khác bất đồng, đỉnh núi không phải gập ghềnh không bằng phẳng, mà là một mảnh đất bình thản lại vô cùng rộng lớn. Cả tòa đỉnh núi giống như bị người dùng kiếm tước bằng, bóng loáng như gương.
Trần lão bá dẫn đầu đi phía trước, vừa đi vừa nói: “ Truyền thuyết phật hiệu của Thiên Phật khôn cùng, lúc trấn áp bảo vật cũng đồng thời sử xuất ra phật lực như ngày bão táp, làm cho đỉnh núi Thiên Phật biến thành bằng phẳng, trải qua mấy ngàn năm vẫn không thay đổi. Ai, đây là lực lượng như thế nào a.”
Minh Thiên cười cười không trả lời, biểu hiện tuy thật bình tĩnh như thường nhưng trong lòng đã sớm như ba đào mãnh liệt. Bằng vào lực lượng bản thân mà có thể biến đỉnh núi thành một vùng đất bằng phẳng, tuy là kết quả của hơn ngàn người, nhưng quả thật cũng có thể nói là một kỳ tích. Minh Thiên không khỏi thất thần nghĩ đến, nếu chính mình trong tương lai có một ngày có thể bằng vào lực lượng của bản thân cũng có thể đem một ngọn núi biến thành bằng phẳng, khi đó trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, rốt cục không cần lo lắng sẽ bị người đuổi giết.
Trần lão bá mang theo Minh Thiên bọn họ đi tới đỉnh núi, lập tức có chừng mười người tuổi tác như Trần lão bá nghênh đón, kéo hắn sang một bên nói chuyện. Minh Thiên ở bên cạnh cảm thấy nhàm chán, nhìn chung quanh, trong mắt nhìn thấy toàn là đầu người, thoáng tính một chút, giờ phút này trên đỉnh núi có ít nhất là hơn ngàn người. Những người này quần áo khác nhau, nên là người tu chân đến từ các môn phái.
Lúc này Trần lão bá hỏi: “ Các vị sư huynh có biết người của Thiên Sư Phủ ở đâu không?”
Một người chỉ qua bên phải nói: “ Ở nơi đây, lần này Thiên Sư Phủ là do Lăng Phong thiên sư suất lĩnh.”
Trần lão bá nói ít lời khách sáo với mọi người rồi nói: “ Ta đi qua gặp lão bằng hữu, xin các vị tha thứ.”
Mười người kia cười cười, làm ra một con đường, trong đó một người nói: “ Trần sư huynh đi nhanh về nhanh, chúng ta đã lâu không gặp, lát nữa phải uống vài chén.”
Trần lão bá cười to nói: “ Nhất định, nhất định.” Nói xong liền mang theo mấy người Minh Thiên hướng chỗ người Thiên Sư Phủ đi tới.
“ Lăng tróc quỷ, gần đây khỏe không?” Trần lão bá từ xa đã lớn tiếng kêu lên, làm một ít người gần đó cũng quay nhìn bọn họ.
Phía trước có một nam tử trung niên mặc đạo bào màu vàng vạch đám người bước ra, cười to nói: “ So với tên gia hỏa thích tự ngược nhịn ăn như ngươi thì khỏe hơn nhiều.”
Trần lão bá cười nói: “ Hay cho Lăng tróc quỷ ngươi, vừa thấy mặt là muốn làm cho ta khó xử.”
Lăng Phong cười khổ nói: “ Cách thật xa đã kêu xước hào của ta, không biết là ai muốn làm cho ai khó chịu.”
Trần lão bá cười to vài tiếng nói: “ Được, không dây dưa với ngươi. Ta giới thiệu cho ngươi một người, Lâm tiểu huynh đệ…” Trần lão bá gọi vài tiếng, thấy Minh Thiên không có phản ứng, nhịn không được quay đầu nhìn lại, thấy hắn vẻ mặt kích động đang nhìn ra sau lưng Lăng Phong.
Trần lão bá đang đứng đối diện Lăng Phong, theo ánh mắt Minh Thiên nhìn tới, chỉ thấy sau lưng Lăng Phong đi theo mấy thanh niên bình thường, ở trong còn có hai cô gái. Trong đó có một cô gái phi thường làm người chú ý, nàng mặc bộ quần áo màu tím nhạt, mái tóc dài buông xõa, khuôn mặt kiều diễm động lòng người, cũng là một mỹ nữ hiếm có. Ánh mắt Minh Thiên đang dừng lại trên mặt cô gái này, mà cô gái này cũng đang nhìn Minh Thiên sững sờ.
Trần lão bá nghi hoặc khó hiểu, cô gái này tuy thuộc cấp bậc mỹ nữ, nhưng Từ Tuyết Lệ cũng không kém hơn nàng bao nhiêu, vì sao Minh Thiên vừa nhìn thấy nàng thì kích động như thế? Chẳng lẽ bọn họ quen biết? Nghĩ như vậy, Trần lão bá giật mình hiểu ra vỗ trán, nói vậy bằng hữu theo lời Minh Thiên chính là cô gái xinh đẹp này.
Minh Thiên đã hoàn toàn quên hết những người chung quanh cùng mọi sự việc, ở trong mắt của hắn chỉ còn lại cô gái kia. Hai chân không nghe sai khiến hướng chỗ nàng đi tới, thẳng đến trước mặt mới dừng lại, Minh Thiên mấp máy môi, qua được hồi lâu mới cố sức nhổ ra hai chữ: “ Tử Nặc.”
Mấy thanh niên bên người Tử Nặc lộ ra thần sắc không vui, chẳng qua cũng không lên tiếng nói gì. Ánh mắt Từ Tuyết Lệ thật phức tạp nhìn Minh Thiên, hào quang trong mắt lóe ra.