Tử Nặc hai mắt đỏ ửng, khinh nhẹ cái mũi nhỏ xinh một lần, cúi đầu nhẹ giọng hỏi : “ Làm sao anh lại đến được đây ?”
Minh Thiên trầm mặc hơn nửa ngày, mới khổ sở nói : “ Tôi rất nhớ cô”
Tử Nặc cả người khẽ run rẩy, cúi gằm đầu xuống, nhìn không biết biểu tình trên mặt của nàng.
Hai người lúc này đều rơi vào trạng thái trầm mặc.
Đúng lúc đó thì thanh âm của Lăng Phong vang lên : “ Tử Nặc, hắn là bằng hữu của đệ tử sao ?”
Trần lão bá cười to nói : “Đâu phải chỉ là bằng hữu a, đúng không, Lâm tiểu huynh đệ ?”
Tử Nặc đứng một bên, nghe mấy người này nói chuyện, lập tức sắc mặt đại biến.
“ Lâm tiểu huynh đệ ?” Tử Nặc ngẩng đầu, đôi mắt ẩn hàm mờ mịt, kỳ quái nhìn Minh Thiên.
Trần lão bá ngạc nhiên nói : “ Tiểu cô nương, ngươi không biết tên của Lâm tiểu huynh đệ hay sao?”
“ Không.” Tử Nặc vội vàng nói: “ Anh ta là bằng hữu của cháu, nhưng cháu không biết anh ta họ Lâm.”
“ Nga ?” Trần lão bá nhíu mày hỏi : “ Vậy trước kia ngươi xưng hô với Lâm tiểu huynh đệ thế nào? ”
“ Này….” Tử Nặc nhăn nhó, liếc mắt nhìn Minh Thiên một cái, thấy hắn có vẻ bình thường, trầm ngâm trong giây lát, nói : “ Cháu gọi anh ta là Minh Thiên.”
Trần lão bá gật đầu nói :
“ Minh Thiên, vậy là được rồi. Nếu tiểu huynh đệ Lâm Minh Thiên đã là bằng hữu của tiểu cô nương, vậy ta đây cũng mang hắn trả lại cho cô.
Tử Nặc sững sờ nói :
“ Lão bá, sao người lại gặp được anh ta ..? ”
Trần lão bá cười to nói :
“ Coi như là hữu duyên, chúng ta gặp nhau trên xe khách, Lâm tiểu huynh đệ luôn mồm nói muốn đi tới Thiên Phật sơn để xem bảo bối gì đó. Ta thấy cậu ta căn bản là không hiểu gì về tu chân giới, cho nên ta cảm thấy rất tò mò, vì sao cậu ta là một người bình thường, vậy mà dám mạo hiểm sinh mệnh, một mình dấn thân vào chốn thị phi này. Hiện tại, sau khi gặp được tiểu cô nương, ta mới biết cậu ta vì cái gì mà sống chết cũng đòi tới chỗ này. Muốn đi xem bảo bối là giả, tìm mỹ nhân mới là thật, đúng không, Lâm tiểu huynh đệ ?” Dứt lời, ánh mắt của lão đầy thâm ý liếc nhìn Minh Thiên cùng Tử Nặc.
Minh Thiên biểu tình không có gì dị thường, còn Tử Nặc nhẹ nhàng cắn môi, đầu cúi gục xuống, cũng không lên tiếng phản bác.
Trần lão bá thấy vậy lại cho rằng mình đã đoán đúng, mà Lăng Phong cũng lúng túng, chỉ đành cười gượng.
Người thanh niên đứng sau Tử Nặc, sắc mặt xanh mét, nặng nề “hừ” một tiếng, liền xoay người đi ra phía sau.
Từ Tuyết Lệ tiến lên phía trước kéo cánh tay Trần lão bá, nhẹ nhàng nói: “ Sư phụ, nhiệm vụ của chúng ta đã xong, nên đi khỏi chỗ này thôi.”
“ Nga, ta thiếu chút nữa lại quên mất.” Trần lão bá cười nói : “ Lăng tróc quỷ, ta hẹn vài lão bằng hữu cùng nhau thống khoái uống một phen, ngươi có muốn đi cùng hay không ? ”
Lăng Phong mỉm cười nói : “ Rượu vốn là vật tổn thương đến thân thể, không uống cũng không có sao.”
Trần lão bá cười to nói :
“ Còn không bằng nói thẳng rằng ngươi không biết uống, đến chết còn cố vớt vát lấy mặt mũi, ha ha ha ha ha. Ta đi đây ! ” Tuỳ ý phất tay, xoay người rời đi, Từ Tuyết Lệ cũng liếc mắt nhìn Minh Thiên một cái thật sâu, xoay người chạy theo cùng Trần lão bá ly khai khỏi nơi này.
Lăng Phong một mực tươi cười nhìn theo Trần lão ra ly khai, sau đó mới thu hồi lại nụ cười, quay đầu nhìn Tử Nặc, thở dài một cái, khẽ nói : “ Tử Nặc, chiếu cố bằng hữu của ngươi cho tốt đi.”
Tử Nặc nhẹ giọng nói : “ Con biết rồi, thưa sư phụ.”
Lăng Phong khoé miệng giật giật, muốn nói gì nhưng lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó mang theo mấy đệ tử vội vàng rời đi.
Phụ cận chung quanh chỉ còn lại hai người Tử Nặc cùng Minh Thiên.
Tử Nặc ngẩng đầu lên nhìn hắn , nhẹ giọng nói :
“ Anh không nên đến nơi này.”
Minh Thiên cười khổ nói :
“ Nhưng tôi đã đến đây rồi .”
Tử Nặc bĩu môi nói :
“ Quên đi, dù sao anh cũng là con gián chuyên đeo bám người ta, có đuổi cũng không đi a.”
Minh Thiên mỉm cười nói : “ Còn phải xem đó là người nào đã.”
Tử Nặc khuôn mặt ửng hồng, chuyển đề tài, nói :
“ Làm sao anh biết, ta sẽ đến Thiên Phật sơn ?”
“ Một con yêu quái nói cho tôi biết.”
“ Gã cảnh sát đó hả ?”
Minh Thiên gật gật đầu nói :
“ Hắn tới tìm tôi, nói hiện tại tôi đang lâm vào tình trạng rất nguy hiểm, sau đó lại hỏi tôi có muốn thực lực được đề thăng lên hay không.”
“ Sau đó hắn lại nói cho anh biết chuyện trên Thiên Phật sơn ?”
Minh Thiên khẽ cười cười, lập tức đem chuyện giữa hắn và Xích Tử, một mạch nói cho Tử Nặc không chút dấu giếm.
Tử Nặc cau mũi nói :
“ Yêu quái liên minh thực sự là đám yêu quái không làm chuyện trái với đạo lý, nhưng bất quá ta vẫn cảm thấy cái gã Xích Tử Phong Ly Yêu kia không có chút hảo tâm, anh tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Minh Thiên gật đầu nói :
“ Ta đối với hắn không có hứng thú gì, nhưng dù sao nghe lời lão bà mới là nam nhân tốt. Đúng không, lão bà của ta ! .”
Tử Nặc trừng mắt liếc hắn một cái, sẵng giọng :
“Đừng có gọi loạn, ai là lão bà của anh.”
Minh Thiên cố tình giả bộ kinh ngạc nói :
“ Ngoại trừ ta ra còn có người nào dám lấy một người ưa chuộng bạo lực về làm vợ a ? Mà trước sau gì ta cũng đã sớm nhìn thấy thân thể …..”
Tử Nặc rối rít, dậm chân hét lớn : “ Minh Thiên, anh câm miệng lại cho tôi.”
Minh Thiên khép miệng lại, mỉm cười nhìn nàng.
Tử Nặc xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn. Nàng quả thực muốn dùng vũ lực đối với hắn như trước kia, nhưng trước mặt có rất nhiều người tu chân cho nên phải bảo trì phong phạm thục nữ.
Minh Thiên vẻ mặt cợt nhả nói : “ Lão bà, nàng không nỡ đánh ta sao ?”
Tử Nặc giả bộ hờn dỗi nói : “ Câm miệng, nếu như ở nhà, tôi đã sớm cho anh đi bới đất tìm răng rồi.”
Minh Thiên nhẹ nhàng “ Nga” một tiếng, cười hì hì nói : “ Hai chúng ta về nhà rồi từ từ giải quyết.”
Tử Nặc đại nộ, nhưng trong đáy lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Vốn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại Minh Thiên nữa, tâm tình của nàng vốn cả ngày trầm mặc, không nói, tưởng rằng đã mất đi hắn rồi. Nàng cũng đã từng tự an ủi bản thân, nhưng trong lòng vẫn có chút quan tâm đến an nguy của tiểu đệ đệ. Thẳng cho tới lúc này gặp lại Minh Thiên, thì tình cảm trong lòng của nàng lại dâng lên mãnh liệt như ba đào sóng dậy. Hiện tại nàng cũng đã minh bạch, bản thân mình lại có chút khát vọng muốn được gặp lại hắn.
Lúc này giữa sân đột nhiên có người kêu lớn :
“ Nhìn kìa, Thất Tinh liên hoàn sắp có dị tượng rồi.”
Minh Thiên sững sờ nói :
“ Hắn nói cái gì vậy ? Cái gì mà bảy con gà với bảy con công ?”
Tử Nặc “sặc sặc”. Cười ra tiếng, lườm hắn một cái, tức giận nói : “ Là Thất Tinh liên hoàn, các cao thủ của Tướng Thuật Phái trong giới tu chân đã suy tính mấy ngày qua, phát hiện ra lúc Thất Tinh xếp thẳng hàng nhau cùng một quỹ đạo, dị tượng xuất hiện thì bảo tàng bí huyệt cũng mở rộng cửa ra.”
Minh Thiên trừng mắt nhìn, nói : “ Nghe không hiểu.”
Tử Nặc đối với việc Minh Thiên không hiểu biết cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, nói :
“ Theo như dân chúng sống ở đây nói, ngọn núi này cứ cách mấy trăm năm lại phóng ra một quầng quang mang thất thải. Cao thủ của Tướng Thuật Phái đã căn cứ theo lời đồn đại này mà suy tính một phen, cuối cùng cũng có chút kết luận, thất tinh cứ cách bảy trăm năm lại xuất hiện dị tượng một lần, mà theo như dân chúng phụ cận nơi này thì thời gian tính toán như vậy cũng không sai biệt lắm. Tính toán cẩn thận, thì dị tượng gần nhất cũng chỉ có Thất Tinh liên hoàn ….
“ Cái gì !” Minh Thiên ngắt lời, nói : “ Cô nói ngọn núi này bảy trăm năm trước đã từng xuất hiện thất thải quang mang sao ? ”
Tử Nặc sững sờ gật đầu.
Minh Thiên vò đầu nói :
“ Không đúng, nếu mấy trăm năm trước từng xuất hiện qua, sớm đã bị đám người tu chân của mấy trăm năm trước phát hiện, còn chừa lại bảo vật cho chúng ta tới lấy sao ?”
Tử Nặc lắc đầu nói : “ Lúc trước khoa học kỹ thuật không phát đạt, mà nơi này hẻo lánh, tin tức rất khó truyền ra ngoài. Cho nên tu chân giới thời đó cũng không thể nào biết được. Nhưng hiện tại thì khác, thời đại bây giờ internet phát triển, muốn có thông tin, theo trên mạng dò xét một lát thì người nào cũng có thể biết được tin tức mình cần.”
Minh Thiên gật gật đầu, trong phòng của Lâm Hiểu Vi cũng có một chiếc máy tính, tuy rằng không biết dùng, nhưng ít nhiều cũng từ nàng mà biết được công nghệ khoa học thời đại này rất phát triển.
Lúc này có người đột nhiên hét lớn :” Mau nhìn, Thất Tinh bắt đầu có dị tượng.”
Minh Thiên cùng Tử Nặc ngẩng đầu lên quan sát bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời đêm, có bảy ngôi sao chậm rãi xếp thành một hàng tuyến.
Lăng Phong dẫn theo mấy đệ tử của mình đi tới gần hai người Minh Thiên cùng Tử Nặc, trầm giọng nói : “ Tử Nặc, lúc bảo tàng huyệt được mở ra, ta đoán chắc lũ Yêu tộc đang ẩn thân quanh đây sẽ phải xuất hiện, lúc đó các ngươi phải cẩn thận một chút.”
Tử Nặc nhẹ giọng đáp lại : “ Dạ, thưa sư phụ”
Một gã thanh niên đứng ở phía sau Lăng Phong, cao giọng nói : “ Tử Nặc, muội yên tâm, lát nữa có sự tình gì xảy ra, sư huynh nhất định sẽ bảo vệ muội.” Nói xong, ánh mắt không chút thiện ý nào, nhìn về phía Minh Thiên.
Tử Nặc cười cười, không có đáp lại.
Minh Thiên suy tư nhìn thất tinh đang chậm rãi xếp thành một hàng trên bầu trời, cau mày, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trong lúc mọi người hồi hộp chờ đợi biến dị phát sinh, bảy chấm nhỏ chậm rãi xếp thành một hàng, đồng thời lúc chấm nhỏ cuối cùng đi vào quỹ đạo, Thiên Phật sơn đột nhiên phát ra những quang mang thất thải chói mắt, theo đó cả mặt đất cũng chấn động không ngừng.
Lúc này, giữa sân có người hét lớn :” Yêu tộc xuất hiện !”