Trùng điệp khắp nơi, tràng cảnh như này chỉ có thể dùng hai từ trùng điệp để hình dung.
Vô số yêu quái từ bốn phương tám hướng đang tụ tập về đây, mọi người chung quanh sắc mặt đại biến. Tuy rằng bọn họ sớm đã đoán trước lũ Yêu tộc nhất định sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như thế này, để cướp lấy bảo vật, nhưng điều nằm ngoài dự liệu của mọi người chính là Yêu tộc không ngờ lại xuất ra toàn bộ lực lượng. Phóng mắt nhìn ra phía xa, một mảng thân ảnh chen chúc nhau đông nghịt, nói không khoa trương, toàn bộ yêu quái trong thiên hạ ít nhất một nửa đã muốn tập trung tại nơi đây.
“ A di đà phật !” Một tiếng phật niệm vang lên, theo sau đó đám người hoà thượng đều cúi đầu niệm kinh. Khi những đoạn ngữ kinh vang lên trong đầu, tâm tình mọi người chung quanh mới dần dần bình ổn.
Một lão hoà thượng tay bắt phật ấn, trầm giọng nói :
“Đại địch trước mặt, tất không nên loạn. Thỉnh chư vị hãy gác lại việc khai quật bảo vật sang một bên, chúng ta cùng đồng lòng đánh lùi Yêu tộc rồi nói lại chuyện này sau, như thế nào ?”
Tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh an tĩnh dị thường, trong đó có người hét lớn, nói : “ Hết thảy dựa theo Phật Tông, Linh Viên đại sự mặc tình phân phó.
Thấy có người đi đầu, mọi người sôi nổi phụ hoạ.
Linh Viên đại sư nhẹ nhàng niệm một tiếng a di đà phật, nói :
“ Tuy rằng Yêu tộc số lượng đông đảo, nhưng ở đây chư vị đều là những cao thủ tinh anh của tu chân giới, chỉ cần đồng tâm hiệp lực tất có thể đánh lùi được Yêu tộc. Lão nạp lúc này khẩn cầu các vị, tạm thời buông hết ân oán cá nhân cùng việc khai quật bảo vật, chờ sau khi đánh lui được Yêu tộc, chúng ta sẽ bàn bạc lại kỹ hơn.”
“ Hay !” Thiên Tuyết Cung Trần lão bá quát lớn :
“ Thiên Tuyết Cung chúng ta nguyện làm thiên lôi cho Linh Viên đại sư sai khiến. Các vị đồng đạo, sinh tử trước mắt, chúng ta chỉ có thể đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này !”
Quần hùng sôi nổi vỗ tay tán thưởng.
Lăng Phong kêu lên :
“ Chư vị hãy dàn trận thế thành một cái vòng tròn, những người nào tu vi không cao hoặc không có năng lực tấn công thì hãy tập trung lại chính giữa, để cho mọi người có thể chiếu cố lẫn nhau.” Nói xong, liếc mắt nhìn về phía Tử Nặc.
Tử Nặc cúi đầu, trầm tư một lát, nhưng thuỷ chung vẫn nắm chặt lấy cánh tay Minh Thiên, sau cùng nắm tay hắn kéo đi, chen chúc vào đám người.
Đoàn người sau một lúc rối loạn, rất nhanh đã chỉnh đốn lại trận thế, mọi người cùng hợp lại thành một cái vòng tròn lớn, ở giữa lộ ra một bãi đất trống bằng phẳng, bên trong loáng thoáng trông thấy có mười người, trong đó có cả Minh Thiên cùng Tử Nặc. Trông mấy người này bị vây vào giữa đoàn người, giống như một con kiến nhỏ xíu bị một con trăn khổng lồ quấn lấy, cực kì bé nhỏ. Mà ở bên ngoài kia, con trăn khổng lồ đang chuẩn bị ngăn cản thế công như cuồng hải ba đào đang chuẩn bị đánh úp tới.
Tất cả mọi người đều khẩn trương khi nhìn thấy trận thế bên phía Yêu tộc đang càng ngày càng áp sát lại gần, đồng thời không tự chủ được mà xuất ra một phen mồ hôi lạnh.
Đó cũng không phải là do bọn họ sợ chết, đổi lại là người nào đi chăng nữa, khi đối mặt với khí thế như này, tuyệt đối hai chân sớm đã bị doạ cho mềm nhũn. Ngay cả Tử Nặc đôi môi cũng đã hơi hơi trắng bệch, toàn thân vô lực khẽ tựa vào bả vai Minh Thiên, giống như trên đời này chỉ có nơi đó, nàng mới cảm thấy bản thân mình được an toàn, ấm áp.
Biểu tình của mọi người đều vô cùng khẩn trương, ngoại trừ Minh Thiên, nhìn trên mặt hắn, không hiểu Minh Thiên lúc này đang nghĩ cái gì.
Hai bên cơ hồ đã áp sát nhau, không biết là ai hung hăng rống lên một tiếng, ngay tức khắc cả đám người vội vàng hùa theo như muốn xé nát thiên địa, đồng loạt xuất thủ.
Pháo bảo, yêu khí, đạo thuật, yêu thuật, phù thuật…. Thoáng chốc, toàn bộ kỳ trân dị pháp, giống như mãn thiên phi vũ, lực lượng mãnh liệt cuồn cuộn tràn ra, bay loạn lên khắp không trung, chớp mắt cảnh vật thiên địa chung quanh đều biến sắc.
Trong truyền thuyết của Tu Chân giới cũng chỉ nghe người ta kể chuyện thần thoại mới có tràng cảnh đại chiến cùng với Yêu tộc, rốt cục truyền thuyết cũng đã được khai mở !
Trên Thiên Phật sơn, hơn ngàn người phái tu chân cùng hơn vạn lũ yêu ma đồng thời áp sát nhau, lực lượng giống như nộ hải ba đào cuồn cuộn lan toả ra bốn phía chung quanh.
Nhân mã lũ Yêu tộc từ bốn phương tám hướng đồng thời dồn lại, tấn công lên đỉnh núi, hai cỗ lực lượng có thể huỷ thiên diệt địa này đang giằng co lẫn nhau, đối chiêu…..
“ Oanh”
Tu chân giới cùng ma giới yêu tộc từ thời viễn cổ đã kết thành thù hận sâu đậm, nay dục niệm hoá thành sát khí rốt cục cũng được bộc phát ra trên mình đối phương.
Trên Thiên Phật sơn, sát khí bao trùm khắp nơi, trận chiến hỗn loạn khiến chim chóc, muôn thú chạy tán loạn tứ phía, rừng núi dưới lực lượng của nhân yêu đại chiến, tất cả đều có thể hoá thành hư vô.
Song phương liều mạng đánh nhau, dở sống dở chết, tựa hồ cả hai bên đều tìm được chỗ để phát tiết, cư nhiên có thể bạo phát, hai cỗ lực lượng rất lớn hướng vào nhau đánh tới.
Trong chớp mắt, một góc của Thiên Phật sơn đã bị sụt lở, từng mảng cự thạch ầm ầm đổ xuống, đất đá tung bay tán loạn. Hơn nữa lúc trước, khi Thất Tinh liên châu xuất hiện, toà Thiên Phật sơn đã phát sinh dị tượng, cả toà núi cao đồ sộ chấn động ầm ầm, tiếng nổ bên tai vai lên không dứt, giống như là đã đến ngày tận thế.
“ Giết …!” Tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Đây tuyệt đối là một trận đại chiến thảm liệt vô cùng, Tu Chân Giới cùng Yêu Ma Giới lâu nay cùng tồn tại, chưa từng có xảy ra một hồi đại chiến nào, lúc song phương vừa mới đối chiêu chỉ trong một thời gian bên Tu Chân Giới đã có hơn trăm người chết còn lũ Yêu tộc cũng mất gần ngàn người thảm tử tại đương trường.
Thiên địa sát khi bao trùm.
Lực lượng cơ hồ muốn huỷ diệt cả thiên địa.
Những tiếng rống giận dữ chen lẫn tiếng gào khóc khi bị sát tử, thật thảm thiết.
Mùi máu tanh xộc vào trong mũi.
Kia những oan hồn chết không cam lòng.
…..
Tràng cảnh kiến cho người ta không đành lòng nhìn tiếp, vô số các cao thủ bỏ mạng oan uổng.
Phong vân đất trời biến sắc.
Quỷ thần cũng phải kêu gào.
Nhân-Yêu đại chiến, trời long đất lở.
Quần yêu nhiều vô kể, oan hồn đầy trời. Nhân – Yêu đại chiến, khiến cho nhân gian tai ương vô số….
Trận đại chiến này, người cùng yêu đều thảm tử rất nhiều, những người bị thương nặng cũng không sao mà kể hết, tai hoạ ngày hôm nay, con cháu đời sau gọi là “ Quần Yêu Loạn Vũ”
Tu Chân Giới cùng Yêu tộc lúc này vẫn còn đang tiếp tục thảm chiến, song phương loạn chiến từ sườn Nam đánh cho tới sườn Bắc trên Thiên Phật sơn, lúc sau từ sườn Bắc lại chiến tới sườn Đông, từ Đông loạn đả sang Tây……
Tu Chân Giới có lợi thế về thực lực cao siêu, căn bản lần này đến Thiên Phật sơn toàn là các đệ tử tinh anh trong môn phái. Mà Yêu tộc lại lợi về nhân số đông đảo, người trước gã xuống, người sau liền xông lên, giống như thuỷ triều liên miên không dứt.
Bỗng nhiên, trên trời mây đen ùn ùn kéo đến, chớp mắt cơn mưa đổ xuống như trút nước, đất trời chung quanh một mảnh trắng xoá, tựa hồ như muốn xoa dịu cho những oan hồn đã thảm tử tại đây.
Nhân- Yêu đại chiến, máu tanh nhuộm đỏ ngọn núi, Thiên Phật sơn vẫn còn đang run rẩy, đất trời biến sắc, dị tượng Thất Tinh liên châu đã phá tan tầng tầng mây mù và hiện ra trong ánh mắt. Lúc này, Minh Thiên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hưng phấn, hai mắt toả sáng quan sát trận thảm chiến đang diễn ra chung quanh, căn bản không chú ý tới dị thường của Tử Nặc.
“ Sư phụ !” Tử Nặc bỗng nhiên kêu thét lên một tiếng, rời khỏi bả vai Minh Thiên. Lúc này, hắn mới vội vàng quay đầu, nhìn thấy những vết máu sớm đã loang lổ trên người Lăng Phong, một thân đạo bào cũng đã tổn hại không chịu nổi. Khoé miệng khẽ có một vệt tơ máu, giờ phút này một tay chống kiếm xuống đất, khó khăn thở ra từng ngụm hô hấp nặng nề.
Trên chiến trường, thực sự những tiếng la ó rất chói tai, hoàn toàn đem tiếng kêu gào của Tử Nặc lấn át đi.
Minh Thiên thất kinh, vội vàng giơ tay muốn túm lấy cánh tay của Tử Nặc, đáng tiếc, ngay khi hắn chưa kịp phản ứng thì Tử Nặc đã chạy đi được một đoạn, bàn tay Minh Thiên chỉ có thể vơ vào khoảng không. Nhìn thấy Tử Nặc cách vòng chiến ngày càng gần, Minh Thiên không thèm nghĩ ngợi, khẩn trương vọt tới chỗ nàng.
“ Sư phụ !”
Lăng Phong rốt cuộc cũng nghe thấy được thanh âm của Tử Nặc, quay đầu nhìn thấy nàng, lớn tiếng kêu lên : “ Mau quay lại …” Bỗng nhiên, cảm thấy lồng ngực mình lạnh toát, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trước ngực mình bị một con yêu quái, một trảo quét qua, kéo xuống cả một mảng thịt lớn. Lăng Phong giận dữ quát một tiếng, nhịn đau, vũ lộng kiếm chiêu chém bay đầu gã yêu quái, sau đó thoát lực vô pháp gắng gượng được nữa, cước bộ lảo đảo lùi về phía sau vài bước. Ngay tức khắc, đã có người tiến lên thay thế vị trí của hắn, Lăng Phong lúc này mới có cơ hội thở ra một ngụm trọc khí.
Tử Nặc sắc mặt đại biến, hét lớn : “ Sư phụ…” Bên dưới gia tăng nhịp cước bộ.
Lăng Phong quay đầu nhìn nàng một cái, hướng nàng cười khổ một tiếng.
Đúng lúc này, mây đen trên trời rít gào liên tục, từng đạo tia chớp lăng không đánh xuống.
Cùng lúc đó, tòa Thiên Phật sơn cũng run rẩy dữ dội, tất cả mọi thứ đều lắc lư chao đảo . “Ầm , ầm” những tiếng động lớn vang lên, lấn át cả thanh âm chém giết, theo bản năng song phương đình chỉ giết chóc, cả đám đều ngơ ngác nhìn bốn phía chung quanh.
“ Răng rắc !” Trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện nhiều vết nứt rất lớn, không may là dưới chân Tử Nặc lúc này một vết nứt nhỏ bỗng dưng xé toạc ra.
Tử Nặc còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì cảm giác thấy thân thể của mình như đang trầm xuống, giật mình hét lên một tiếng vang vọng thật dài, sau đó thân ảnh của nàng chìm dần vào trong bóng tối dưới cái khe vực đó.
“ Tử Nặc !” Minh Thiên chạy đến bên cạnh khe nứt, chỉ thấy vực sâu thăm thẳm, mà thân ảnh Tử Nặc đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
Cắn chặt răng, Minh Thiên không chút do dự, nhảy xuống khe vực.