“ Thực Vương tiền bối, người này như thế nào còn chưa chết?” Tiêu Văn Bỉnh cực kỳ oán giận.
Vừa rồi mới một chút thiên lôi oanh đỉnh, vẻn vẹn chỉ là hắn bị liên lụy mà cũng cháy đen cả người, so với lợn sữa nướng trên bàn cơm cũng không khá hơn bao nhiêu.
Nhưng Ám thần thừa nhận đại bộ phận thần lôi, ngoại trừ lảo đảo, chẳng những không có khuyết thiếu linh kiện gì, khí lực ngược lại càng lớn hơn vài phần.
Kết quả tuyệt đối không công bình như thế há có thể làm cho hắn vừa lòng, cho nên hắn gắt gao nhìn chằm chằm Ám thần đang giãy dụa trong Càn Khôn Quyển, cặp mắt to sáng ngời lòe lòe trên gương mặt đen như than tràn ngập phẫn hận cùng với không cam lòng.
Mặc dù là mượn lực lượng của thần mộc lão tổ, nhưng là vì áp chế hành động của Ám thần, Thực Vương phải xuất ra toàn bộ khí lực bú sữa mẹ, nghe được câu hỏi của Tiêu Văn Bỉnh, hắn nhe răng cả giận nói: “ Ta làm sao biết, ngay cả thần lôi lực cũng oanh không chết nó, thật sự là gặp quỷ.”
“ Có quỷ?” Tiêu Văn Bỉnh dở khóc dở cười nói: “ Ngươi không phải nói tru tiên đại trận có thể giết chết nó sao?”
“ Ta có nói qua, nhưng nó là thần a, nó so với cửu đại tiên nhân còn cao hơn một bậc đó.” Thực Vương xòe hai tay, bất đắc dĩ nói.
“ Ai…nếu có tam đại thánh giả ở đây thì tốt rồi.”
“ Vì sao?”
“ Chỉ có bọn họ mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của tru tiên đại trận, mà các ngươi…”
“ Chúng ta như thế nào?”
“ Tru tiên đại trận chân chính là tiểu kim phù cùng Càn Khôn Quyển bày ra trận pháp huyền ảo, cùng thiên lôi oanh đỉnh ba kiện thần vật cùng nhau phát uy, thiên lôi lực có thể tăng cường thêm mấy lần to lớn. Nhưng các ngươi lại không vào đâu, thiên lôi lực đã không thể tăng cao, ngược lại còn đem tiểu kim phù cùng Càn Khôn Quyển tiêu hao thêm vài phần.”
Thực Vương thở dài thật sâu, nói: “ Đánh không chết Ám thần, cũng là thật bình thường.”
Tiêu Văn Bỉnh sắc mặt khẽ biến, hắn chỉ biết tru tiên đại trận được xưng là thủ đoạn công kích có uy lực lớn nhất tu chân giới, lại làm sao đơn giản như thế, xem ra quả thật là vậy.
“ Thực Vương tiền bối, phải làm sao thao túng?”
“ Không biết, những lời này ngươi hẳn là nên đi hỏi tam đại thánh giả.”
Tiêu Văn Bỉnh hung hăng trừng mắt liếc hắn, ý niệm trong đầu quay nhanh, tuy rằng tru tiên đại trận hiện tại là hàng giả, nhưng còn có thủ đoạn công kích gì cao hơn so với nó đâu? Chỉ là nghĩ nửa ngày, cũng không thu hoạch được gì.
Lúc này y nhân trong lòng đột nhiên chợt động, rời khỏi lồng ngực của hắn.
“ Bạch Y, muội…”
Phượng Bạch Y nhìn hắn khẽ gật đầu, tuy rằng vừa rồi nàng kiệt lực rơi xuống, nhưng thần trí vẫn còn.
Lúc ngã xuống dưới, đột nhiên bị một hắc quỷ ôm vào trong ngực, đương nhiên là hoảng sợ, nhưng vừa tiếp xúc thân thể hắn, lập tức biết ngay người đang bốc khói này là ai.
Cho nên, nàng lẳng lặng nằm trong ngực hắn, sau khi hao hết linh lực, lồng ngực mang theo mùi vị kỳ dị này là nơi làm nàng vô cùng thoải mái.
Nhưng những lời của Tiêu Văn Bỉnh cùng Thực Vương nàng đều nghe hết trong tai. Một khi nghĩ tới Ám thần, tinh thần của nàng nhất thời rung lên. Mặc dù có chút lưu luyến, nhưng sau khi khôi phục được một chút linh lực, nàng vẫn dứt khoát rời khỏi vùng ngực làm nàng lưu luyến kia.
“ Một lần không được, vậy lại thêm một lần.” Phượng Bạch Y nhẹ giọng nói, thanh âm của nàng tuy nhẹ, nhưng tràn ngập kiên định, loại kiên định vì đạo nghĩa không chùn bước.
“ Thân thể của muội…”
“ Đừng quên, muội là thiên lôi thân thể.” Phượng Bạch Y nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo một tia đỏ bừng kỳ dị, làm người ta tâm động thần diêu.
Nàng nhìn Trương Nhã Kì cùng Tiêu Văn Bỉnh một lần cuối cùng, nói: “ Hai người, bảo trọng…”
Theo sau, xoay người, thân hình lướt qua, hướng về tầng mây bên trên lại bay lên.
Chính là động tác của nàng đột nhiên bị kềm hãm, bởi vì cổ tay đã bị Tiêu Văn Bỉnh giữ chặt.
Phượng Bạch Y khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Văn Bỉnh cắn răng, nói: “ Ta không phải muốn ngăn muội, nhưng Bạch Y, muội có thể khống chế thời cơ thần lôi hạ xuống hay không.”
Phượng Bạch Y nhìn hai mắt hắn, do dự một lát, rốt cục yên lặng gật đầu.
“ Tốt, sau khi muội gọi thần lôi về, trước không cần phát ra, sau đó nơi này sẽ có thiên kiếp thứ hai xuất hiện, khi hai thiên kiếp này cùng nhau phát uy, muội cùng ra tay.”
“ Liên hoàn kiếp?”
“ Đúng vậy, liên hoàn kiếp.”
Ánh mắt Phượng Bạch Y lướt qua trên người Thực Vương cùng hắn, như có điều hiểu ra gật đầu, trong mắt đã có một tia đau thương, nàng không nói thêm, lại bay lên tầng mây, sợ không nhịn được, sẽ không thể khống chế được nước mắt của mình.
Nhưng nguyên nhân chính vì tâm tình của nàng kích động, cho nên nàng cũng không có phát hiện, ở sau lưng của nàng, đã dán lên một đạo phù văn nho nhỏ, một phù văn nho nhỏ màu vàng không đáng kể…
Tiêu Văn Bỉnh nhìn nàng rời đi, đột nhiên hỏi: “ Thực Vương tiền bối, ngài sợ chết không?”
Thực Vương đang đem hết toàn lực vây Ám thần, nghe vậy ngẩn ra, không cần nghĩ ngợi đáp: “ Vô nghĩa, ai mà không sợ chết chứ?”
Tiêu Văn Bỉnh cười, chính như lời Thực Vương, mục đích của người tu chân là vì đắc đạo thành tiên, mà tiên giới trong truyền thuyết, là một nơi có vô số chuyện xưa xinh đẹp, làm người ta tâm thần hướng tới.
Nghe nói, sau khi thành tiên tự nhiên có thể trường sinh bất lão, mà thần tiên có được vô cùng vô tận tuổi thọ, bọn họ sợ hãi, có lẽ chính là cái chết.
Người tu tiên không phải là nhân loại bình thường, bọn họ biết chỉ cần chính mình không ngừng tu luyện, là có thể kéo dài tuổi thọ vô hạn. Trên thực tế, ở trong người tu chân, sự coi trọng đối với tính mạng của mình, còn hơn xa người thường.
Cho nên những lời này của Thực Vương tuyệt đối không có nửa điểm khoa trương, hắn quả thật sợ chết, chẳng những hắn, mà ngay cả Tiêu Văn Bỉnh cũng sợ chết.
“ Hắc hắc, tiền bối, nói thật, ta cũng sợ chết lắm.” Tiêu Văn Bỉnh cười cười nói.
“ Hiện tại, không phải là thời điểm thảo luận vấn đề này, ngươi còn không mau qua hỗ trợ, ta không được rồi.” Thực Vương hiển nhiên cũng không để ý tới lời của hắn, mà là không ngừng thúc giục.
Tiêu Văn Bỉnh duỗi tay ra một chút, thần lực trào ra cuồn cuộn không ngừng. Hợp lực ba người, rốt cục khó khăn lắm mới đè được lực lượng của Ám thần.
“ Thực Vương, thiên kiếp của thần mộc lão tổ còn bao lâu mới đến?” Tiêu Văn Bỉnh đột nhiên cao giọng hỏi.
Thân thể Thực Vương chấn động, chần chờ một thoáng, nói: “ Nhiều nhất một khắc nữa.”
Tiêu Văn Bỉnh cười to nói: “ Thật sự là xảo, thiên kiếp của ta cũng là sau một khắc.”
Thực Vương quay đầu, hắn tự nhiên hiểu được một thân thần lực của Tiêu Văn Bỉnh là vì sao lại tới kỳ quái như vậy, khẳng định có một vị thần linh tồn tại, một khi đã như vậy, nếu có thiên kiếp tới cũng sẽ không kỳ lạ.
Hơn nữa lão nhân gia ông ta không biết đã sống bao nhiêu năm, vừa nghe lời của Tiêu Văn Bỉnh, lập tức hiểu được ý tứ của hắn.
“ Ngươi là muốn mượn lực lượng của hai thiên kiếp này?”
“ Không sai, không hổ là Thực Vương tiền bối, có hai thiên kiếp này, hơn thần lôi lực của Phượng Bạch Y, ta không tin tưởng, ba đạo thần lôi liên thủ, vẫn oanh không chết nó?”
Tiêu Văn Bỉnh nhìn Ám thần trong Càn Khôn Quyển, hung tợn nói.
“ Ba đạo thần lôi sao?” Thực Vương đột nhiên cười khổ một chút, ánh mắt của hắn lóe lên một tia kỳ dị, rốt cục nói: “ Tiểu tử, ba đạo thần lôi liên kết, lão nhân gia có thể tự bảo vệ mình, bất chấp ngươi.”
Tiêu Văn Bỉnh nhìn vào ánh mắt của hắn mang theo tia khâm phục, nói: “ Ba đạo thần lôi, ngài cũng có thể tự bảo vệ mình sao? Thật sự là…hắc hắc…”
Thực Vương trầm mặc một lát, chỉ nói một câu: “ Ta đã sống hơn vạn năm, khả năng đào tẩu vẫn có.”
Tiêu Văn Bỉnh nhìn vạn năm lão yêu gật đầu, nói: “ Tốt, ăn ngay nói thật, vãn bối cũng vì có khả năng tự bảo vệ mình, cho nên mới cam mạo hiểm, nếu ngài cũng có phương pháp thoát thân, vậy thì quá tốt.”
“ Ngươi?” Thực Vương đối với tiểu tử này đã không hiểu thấu, trầm ngâm một chút, quyết đoán nói: “ Tốt, một khi đã như vậy, chúng ta cứ làm điều mình cho là đúng, nếu ai chạy không thoát, thì coi như tự nhận xui xẻo.”
Tiêu Văn Bỉnh cười, không nói chuyện, mà là đi tới bên cạnh Trương Nhã Kì, nhẹ giọng phân phó: “ Nhã Kì, muội đứng sau ta, có thể thì ngàn vạn lần đừng ra tay.”
Nhìn thấy vẻ bất mãn cùng lo lắng trong mắt của nàng, Tiêu Văn Bỉnh nghiêm mặt nói: “ Nhã Kì, muội và ta quen biết nhau nhiều năm, ta có bao giờ lừa gạt muội?”
Trương Nhã Kì khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “ Không có.”
Tiêu Văn Bỉnh sang sảng cười, nói: “ Như vậy, bây giờ ta cũng sẽ không lừa muội, chỉ cần muội không mạo muội ra tay, ta cam đoan với muội, ta nhất định có thể bình an sống sót.”
Nhìn khuôn mặt đen thui hiện lên vẻ thành khẩn, lại có vẻ buồn cười nói không nên lời. Chẳng biết tại sao, trong lòng của nàng hiện lên một trận ấm áp, nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Văn Bỉnh nói: “ Tốt, muội đáp ứng huynh, sẽ không xuất thủ.”
Tiêu Văn Bỉnh thở dài một hơi nhẹ nhõm, khối tảng đá lớn nhất trong lòng rốt cục buông xuống.
“ Nhưng…”
Tiêu Văn Bỉnh cả kinh, gương mặt nhất thời khẩn trương.
“ Nhưng nếu huynh có gì bất trắc, muội sẽ đi theo huynh.” Trương Nhã Kì thoáng cười, lại nói thêm một câu: “ Cho nên, huynh nhất định phải bình an vô sự.”
“ Bình an vô sự sao?” Khóe miệng Tiêu Văn Bỉnh thoáng nhếch lên, hắn gật đầu thật mạnh, hướng về người trước mặt làm ra lời hứa hẹn trọng yếu nhất trong cuộc đời: “ Muội yên tâm, ta còn muốn cùng muội cùng nhau tu luyện, cùng muội phi thăng tiên giới, cùng muội mãi mãi ở chung, cho nên…ta, nhất định không có việc gì.”
Bọn họ bốn mắt tương giao, hai tay cùng nắm, mơ hồ, lưu động một loại tình ý thân thiết khắc cốt minh tâm.
“ Các ngươi đang làm gì đó? Mau tới hỗ trợ…”
Thanh âm hổn hển tức giận đánh gãy không khí ấm áp khó được giữa bọn họ.
Ngay lúc bọn họ thâm tình trò chuyện, lực đạo trong tay tự nhiên yếu bớt rất nhiều.
Mặc dù Thực Vương mượn dùng lực lượng của thần mộc lão tổ, nhưng dù sao cũng là hữu hạn, trước khi Ám thần còn chưa khôi phục nguyên khí, còn có thể miễn cưỡng đấu tranh một lát, nhưng lúc này hắn đã dần dần duy trì không được. Uốn éo đầu, nhìn thấy đôi tiểu uyên ương còn đang khanh khanh ta ta nói chuyện phiếm, nhất thời tâm lí cực độ bất bình hành, lập tức há to họng, toàn lực kêu to.
Phẫn nộ trừng mắt nhìn lão gia hỏa không biết phân biệt này, trong lòng Tiêu Văn Bỉnh thầm mắng, lão gia hỏa này thật sự là sống uổng phí hơn vạn năm, hắn tuyệt đối có thể khẳng định, lão gia hỏa này nhất định còn chưa từng nói qua chuyện tình yêu.
Nhưng Thực Nhân Hoa cũng biết nói chuyện tình yêu sao? Đối mặt câu hỏi này, Tiêu Văn Bỉnh thật sự có chút không chính xác.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên mấy đạo tiếng sấm vang rền.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn trời, mơ hồ, trên đỉnh đầu hai luồng lôi vân gió lốc đang dần dần thành hình.