“Gầm..” Đây là con nhất tinh hồn thú thứ 6 mà tiểu đội bọn họ phát hiện được, một con ban kì ngưu, là loại hồn thú có sức mạnh và tốc độ, vừa hay nó lại phù hợp với tiêu chuẩn về hồn thú của Tiêu Khả, vì vậy mọi người đang cố để làm hao tổn sức lực của nó. Mọi người đánh cho nó bán sống bán chết rồi để Tiêu Khả thu phục nó. Hồn thú mà không bị thu phục thì không thể kí kết khế ước gì được. Cảnh tượng kinh người xuất hiện trước mắt, Tiêu Khả cưỡi trên lưng con ban kì ngưu, còn con trâu thì vùng vẫy cố hất Tiêu Khả ra khỏi lưng mình, mắt nó đỏ lên, nó lăn từ trên sườn núi xuống và đâm vào một cây đại thụ, nó đau đớn gào lên, Tiêu Khả cũng bị thương khắp cả mình mẩy, cuối cùng cũng coi như đã thu phục được con trâu này. Trên vùng đất đại lục này, con người có thể kí kết khế ước với hồn thú, nhưng đẳng cấp tối đa của con hồn thú đó chỉ có thể cao hơn người kết kết với nó một cấp, và người đó phải thu phục đưwcj nó. Những con hồn thú có đẳng cấp càng cao càng khó thu phục vì bọn chúng đều là những con có trí tụê mà. Nhưng bọn chúng cũng lại có chỗ dễ thu phục, chỉ cần chúng thấy ngươi có thể đem lại ích lợi cho chúng, mạnh hơn chúng. Một người chỉ có thể làm khế ước với một con hồn thú.
Giờ tiểu đội bọn họ chỉ còn lại Hồ Triệu là không có hồn thú, hồn thú của La Mai là một con Hạt vương xà, lục cấp hồn thú, tốc độ nhanh, cực độc, La Mai có được nó là do mọi người dung bẫy bắt được. Hồn thú của Mạc Thanh là đẹp nhất, ngũ sắc điểu, nhất tinh hồn thú, nó là do Tinh Kì dung phi trảo bắt được, vốn định lấy nó làm hồn thú, nhưng khi phát hiện con chim này chỉ có cái mã đẹp, không có sức chiến đấu liền nhường nó cho Mạc Thanh. Việc này đã làm cho Mã Khắc La và Từ Phong nhìn Tinh Kì đầy thù địch, ai bảo hắn lại đem tặng một con chim đẹp như thế cho Mạc Thanh mà họ đã khổ sở đeo đuổi bấy lâu. Hồn thú của Từ Phong là một con mã hầu, nhất tinh hồn thú, con mã hầu này thân thủ lanh lẹ, giỏi việc trinh sát trong rừng, sức chiến đấu của nó cũng không tệ. Hồn thú của Tinh Kì là một con Bạch vân hạc, nhị tinh hồn thú, nó là niềm ao ước của mọi người. Con bạch vân hạc này là do Tinh Kì bất chấp nguy hiểm tính mạng, bám vào cổ nó bay lượn 2 dặm mới thu phục được. Mọi người cũng không đố kị, bỏ ra thế nào thì nhận được thế ấy mà.
Nhưng sau lúc đó Hạ Thúc lại tìm Tinh Kì mà nói trong thời gian hai năm làm nhiệm vụ Tinh Kì không được làm bừa. Việc Hạ Thúc làm lại khiến mọi người nhìn hắn khinh bỉ, còn không phải là hắn đang lo lắng một phần dược liệu của Tinh Kì hắn sẽ không lấy được sao. Hồn thú của Mã Khắc La là một con liệt diễm hổ, có khả năng công kích mạnh lại oai phong. Hồ Triệu thì muốn có một con gấu lớn mạnh làm hồn thú cho mình, nhưng đến giờ hắn cũng chỉ gặp được một con lục cấp mộc hùng đó, điều đáng tiếc là lúc đó vừa gặp nó hắn đã vì kích động nhất thời mà giết nó, Hồ Triệu càng nghĩ càng hối hận.
Soạt…soạt! Tiếng bước chân vang lên từ phía rừng cây râm rạp. Giữa những tầng là dày hiện ra một thanh đại đao theo sau đó là năm người khác, người đi trước tiên cầm thanh đại đao là Tiêu Khả, hắn nhìn bốn phía đầy cảnh giác, theo sau hắn là La Mai, Mạc Thanh, Hồ Triệu và Hạ Thúc. Hạ Thúc đi lên phía trước bốn người còn lại vẻ mặt thật thoải mái, hắn lên dẫn đầu, mắt quét một lượt bốn phía, gật gật đầu nói: “Nơi này cũng không tệ, trống trải, chúng ta đóng quân ở đây, các ngươi đi chuẩn bị đi, đơi ba người còn lại đi tìm tiểu địa hình trở về rồi tính tiếp.” Hạ Thúc ra lệnh đã thành thói quen.
“Khẹc khẹc!....” Một con khỉ hướng về phía 5 người bọn họ mà kêu. Sau đó nó lại nhảy nhót lẩn vào trong rừng.
Năm người bọn họ như hiểu ra. Đây là con Mã hầu của Từ Phong, nó đến để thông báo đã phát hiện ra chuyện vì và gọi bọn họ cùng đi xem. 5 người bọn họ lại len vào giữa tầng lá cây rậm rạp mà họ vừa đi ra, họ đi theo con khỉ đến bên một hồ nước sâu, con khỉ đứng cách hồ khoảng 200m, mắt nhìn cái hồ thù địch, mọi người cũng dừng lại, ba người còn lại trong đó có Tinh Kì cũng vừa đi ra từ một phía khác của khu rừng.
“Nơi này rất kì quái, xung quanh đây không có một con hồn thú nào, đến một con cấp thấp cũng không có, tìm khắp xunh quanh rồi, rất rõ rang là vấn đề nằm ở trong cái hồ này, nhưng cái khiến người ta bất an hơn nữa là xung quanh cái hồ này cả một con sâu cũng không có.” Mã Khắc La đại diện cho 3 người còn lại nói lên cái nhìn của bọn họ đối với cái hồ này.
Năm người Hạ Thúc nghe xong thấy lạnh cả sống lưng, họ nhìn xung quanh, rồi lại nhìn mọi người, bọn họ cùng chau mày, chìm vào suy nghĩa, cùng tính toán được mất. Xa xa có thể nhìn thấy một đám cỏ màu tím ở bên hồ, đó chính là một loại thảo dược quý hiếm, tử linh thảo, bình thường một cây cũng khó thấy, thế mà giờ lại thấy cả một đám. Ngoài ra còn có 6, 7 loại hoa cỏ khác, Hạ Thúc nhanh chóng nhận ra 3 chủng loại thảo dược quý hiếm. Một ít tử hồng huyết thảo, vừa nhìn là biết nó là loại cực độc. Đứng từ xa quan sát đã thấy nhiều như vậy, lại gần chắc chắn còn nhiều hơn thế.
Nhìn đống tiền của phía đằng xa, trong long họ đều cảm thấy khó xử, tình hình xung quanh rất kì quặc. Không có một thứ vật sống nào, dù có là bảo vật đi chăng nữa thì cũng phải giữ tính mạng. Hạ Thúc cắn chặt răng, chuẩn bị rút lui, giữ mạng sống vẫn là quan trọng nhất, sau này còn có cơ hội mà hái được thuốc tốt. Huống hồ giờ hắn cũng đã được phân vào khu A rồi, mà thực lực của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều, núi xanh vẫn còn, sợ gì không có củi đốt chứ.
“Theo ta thấy, ở đây nếu không phải là một con hồn thú lợi hại thì cũng là có chất độc mạnh.” Hạ Thúc đang định nói chuyện rút lui, nghe Tinh Kì nói thể liền im lặng không nói nữa. Nếu ở đây có một con hồn thú ghê gớm nào đó thì bây giờ chắc chắn nó không ở đây, đây chính là cơ hội tốt nhất để hái thuốc, hoặc cũng có thể là con hồn thú dưới nước. Còn nếu là chất độc đang tác oai tác quái thì cũng có thể giải độc, quan trong là chất độc đó là chất độc gì? Mọi người lại chìm vào suy nghĩ.
Mặt trời đang xuống núi, bóng đêm đang dần tới. Mọi người vẫn chưa có được quyết định gì. Mặt hồ xuất hiện lớp sương mờ mờ, một ngọn gió nhẹ thổi tới, con hạt vương xà của La Mai phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, người nó run lên.
“Không xong rồi, có độc, độc tính rất mạnh. Chạy mau.” Nói xong La Mai dẫn đầu chạy về phía sau. Những người còn lại cũng hoảng sợ mà bỏ chạy.
Chạy đến một sườn núi cách đó khoảng 5 dặm, bọn họ cùng tụ họp lại, nghĩ lại lúc nãy, nếu không chạy kịp, có lẽ giờ này đã bị chôn thân ở đó rồi. Quả thật là kinh khủng, chất độc làm con Hạt vương xà kia phải sợ thì khỏi phải nói nó độc đến mức nào. Nhưng cái quan trong nhất bây giờ là kiểm tra xem mấy người bọn họ có ai trúng độc không. Lần kiểm tra này, Tiêu Khả, Mạc Thanh, Từ Phong, Hồ triệu bốn người mặt đều biến sắc.