Dương Phàm bốc lửa, lao thẳng tới, đạp một phát vào mông tên khốn đó khiến y ngã sấp xuống, sau đó còn tặng thêm mấy đá. Trương Tư Tề vừa thấy Dương Phàm động thủ liền cầm một chai rượu không ở bên cạnh, chạy thẳng tới, nện một phát vào đầu Dương Vĩ khiến y hôn mê ngay lập tức. Trương Tư Tề thấy chai rượu không bị nứt vỡ gì cả liền cười nói:
- Chắc lắm!
Nói xong, Trương Tư Tề còn bước tới dẫm đạp cho y thêm mấy phát, vừa đạp vừa nói:
- Dám mắng tao à, cái mõm thối này.
Dương Phàm thực sự không ngờ cô bé này lại bạo lực như vậy, vội vàng bước tới giữ chặt lấy cô nói:
- Đừng đánh, đánh nữa là phạm pháp đấy.
Lúc này, mấy tên bảo vệ chạy tới, đỡ Dương Vĩ dậy, lập tức một trưởng nhóm bảo vệ đi tới cười khổ nói với Dương Phàm:
- Quý ngài và quý cô xin hãy đi đi.
Nói xong, viên trưởng nhóm bảo vệ hạ giọng nói:
- Hai vị, đây là tiệc rượu của công ty giải trí Hoa Mỹ, ông chủ của họ có bối cảnh lớn lắm đó.
Trương Tư Tề khinh thường cười cười nói:
- Cảm tạ hảo ý của anh! Anh đi đi, chúng tôi không cần anh lo.
Trưởng nhóm bảo vệ thấy hai người này không hề có vẻ gì là sợ hãi, xác định rằng hai người này lai lịch không nhỏ, tự nhiên cũng không dám nhiều chuyện, gật gật đầu nói giọng cầu xin:
- Ngàn vạn lần đừng gây rối nữa, chúng tôi sẽ rất khó xử.
Dương Phàm thản nhiên cười nói:
- Bọn họ không gây sự thì sẽ không có việc gì.
Một cảnh tượng rất kỳ quái xuất hiện: đôi nam nữ vừa đánh người này dường như đến tiệu rượu này để đi dạo vậy, cứ đi đến đâu, mọi người đều tránh né như thể rắn rết.
Đi dạo một vòng, trừ một ít mỹ nữ, Dương Phàm cảm thấy chẳng có thu hoạch gì. Hắn không rõ tại sao Trương Tư Tề lại kéo mình tới đây liền hơi không vui hỏi Trương Tư Tề:
- Em đến chỗ chết tiệt này làm gì? Ở đây có gì hay ho cơ chứ?
Trương Tư Tề ngượng ngùng thè lưỡi, thấp giọng cười nói:
- Chúng ta đến hơi sớm, chờ lát nữa anh sẽ biết.
Đang nói thì có người hô:
- Ông chủ Trần đến.
Một đám mỹ nữ lập tức vọt tới phía cửa, xếp hàng hai bên, dáng vẻ chào đón.
Dương Phàm và Trương Tư Tề quay đầu nhìn, căn bản là không thể nhìn được ai đang vào. Tuye nhiên đã nghe thấy có người cười lạnh, lớn tiếng nói:
- Ai lớn gian như vậy, dám đánh người của tôi?
Lời này vừa ra, xung quanh lập tức im lặng, vội vàng xếp thành hai hàng để người kia đi ra. Trương Tư Tề cười lạnh nói:
- Là Dương Phàm và tôi đánh đó, anh muốn làm gì tôi nào?
Người đến là một nam giới khoảng hơn 30, mặc toàn hàng hiệu, tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex vàng óng, nhìn thấy Dương Phàm và Trương Tư Tề đang đứng đó cười lạnh, y trầm mặt xuống, quay đầu lại hô to:
- Dương Vĩ, Mễ Mễ, hai người lại đây.
Cô ả bị hắt rượu lúc trước hiện ra bên người nam nhân kia, kéo tay y, tức giận nói:
- Xương Khoa, chính là bọn họ bắt nạt em. Bộ lễ phục dạ hội người ta mua hơn 5000 tệ cũng bị làm bẩn mất rồi.
Nói xong, cô ta còn chỉ vào vết bẩn trên người nói:
- Anh xem này!
Tổng giám đốc Dương Vĩ cũng ôm đầu đi tới, thấy Dương Phàm và Trương Tư Tề đứng đó, hung tợn nói:
- Ông chủ, chính là chúng nó đánh em.
Người vừa tới đương nhiên là Trần Xương Khoa, anh họ của Dương Phàm. Y cười ha hả đi đến trước mặt Dương Phàm và Trương Tư Tề, hạ giọng hỏi:
- Hai người vì sao đánh bọn họ?
Dương Phàm cười cười nói:
- Hắn nói năng thô bỉ, so sánh chúng ta với diễn viên thì không nói, cuối cùng còn dám nói chúng ta là lưu manh và cave, anh nói có nên đánh hay không?
- Còn con kia nữa, nói chúng tôi là nhà quê!
Trương Tư Tề bổ sung.
Trần Xương Khoa nghe xong không khỏi ngạc nhiên, lập tức cười to, chậm rãi trở lại trước mặt Mễ Mễ và Dương Vĩ, khuôn mặt tươi cười hỏi:
- Hai người có biết bọn họ là ai không?
Hai người lắc đầu, Trần Xương Khoa cười tủm tỉm nói:
- Không biết? Không biết mà các người dám dính vào họ? Không biết mà dám mở mồm chửi?
Trần Xương Khoa nói xong, vẻ mặt dần lạnh đi, chỉ vào mũi Mễ Mễ nói:
- Cô mắng họ là nhà quê, vậy cô có biết chuỗi ngọc trên cổ em dâu tôi đủ cho cô bán mông cả đời đó.
Bốp một tiếng, Trần Xương Khoa tát liên tiếp hai cái trên mặt Mễ Mễ. Mễ Mễ thấy vẻ mặt dữ tợn của y, thậm chí còn không dám khóc, chỉ có thể ôm mặt quay người đi. Trần Xương Khoa lại đi tới trước mặt Dương Vĩ, nhìn bộ dạng của gã, không kìm nổi lại bật cười:
- Ha ha, bị thương cũng khá nặng nhỉ. Chú cũng giỏi đấy, dám mắng em trai và em dâu tôi là lưu manh và cave, tôi thật sự bội phục dũng khí của chú. Thế này đi, nhìn dũng khí của chú khá đáng khen, đi ra cửa, tự tát mình hai mươi cái. Ăn bớt một cái thì tôi sẽ tháo một bộ phận trên người chú ra.
Dương Vĩ liên tục nói:
- Dạ, dạ em làm ngay.
Trần Xương Khoa còn thêm một câu:
- Làm việc nhanh lên một chút, phóng viên mà tôi mời sắp tới rồi đó.
Xử lý xong mọi việc, Trần Xương Khoa mới chậm rãi đi tới trước mặt Dương Phàm và Trương Tư Tề, hạ giọng cười nói:
- Người anh em, em dâu, thấy xử lý đã thỏa đáng chưa?
Trương Tư Tề hừ một tiếng nói:
- Thủ hạ của anh kiểu gì vậy?
Trần Xương Khoa thấy Dương Phàm thủy chung giữ vẻ mặt lãnh đạm, không khỏi hơi hơi cười khổ nói:
- Hai người đừng giận, bộ dạng của hai người thế này, tôi muốn nhờ hai người giúp đỡ cũng ngượng không dám mở miệng.
Dương Phàm thản nhiên cười cười nói:
- Em có thể giúp gì được anh? Em chỉ là một thằng nhà quê.
Trần Xương Khoa nghe xong cười ha ha nói:
- Người anh em đúng là quá khách khí, xuống đây lấy cảnh chính là huyện Vĩ Huyền của chú, ở đó có rất nhiều kiến trúc thời Thanh, Minh. Có nhiều chuyện anh phải nhờ chú là quan chức hỗ trợ đó.
Trương Tư Tề ở bên cạnh cười cười, tiến lên đá Trần Xương Khoa một phát nói:
- Người của anh thật đáng ghét, giống như ruồi bọ vậy, thế mà còn không biết xấu hổ.
Trần Xương Khoa không dám trốn, trúng một đá, chỉ cười khổ nói:
- Cô em à, em tha cho anh đi. Anh còn nhớ là mượn anh trai em hơn một trăm binh sĩ để diễn mà.
Trương Tư Tề vừa thấy Trần Xương Khoa không ngừng nháy mắt với mình, có chút không vui quay người nói:
- Cái này tôi kệ, anh cứ đi tìm anh trai tôi.
Nói xong, cô khẽ nói với Dương Phàm:
- Hai người nói chuyện, em đi rửa tay.
Trương Tư Tề xoay người đi thật nhanh. Trần Xương Khoa nhìn theo cô, miệng chậc chậc:
- Em chinh phục cô bé này thế nào vậy? Ở thủ đô, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cô nàng này đều phải đau đầu.
Dương Phàm không tiếp lời. Ánh mắt Trần Xương Khoa hiện lên một tia chua xót, lại gần hạ giọng hỏi:
- Đã ngủ chưa?
Dương Phàm nhìn nụ cười dâm đãng của người này, trong lòng không khỏi có cảm giác không nói nên lời. Có lẽ do máu mủ tình thâm nên mặc dù Dương Phàm rất không có hảo cảm với Trần Xương Khoa nhưng nhìn bộ dáng tùy ý khi nói chuyện của y đối với mình, Dương Phàm vẫn cảm thấy rất gần gũi.
- Ngủ nhưng không làm. Sợ sau này có chuyện, cô ấy lại nắm lấy.
Dương Phàm không ngờ lại đưa ra đáp án như vậy.
Trần Xương Khoa hơi sửng sốt, bật cười nói:
- Người anh em, chú không chuyên nghiệp tí nào cả. Cô bé này cực kỳ bảo thủ, nếu chú đã làm rồi, vậy thì trước khi kết hôn, cô ta còn ngoan hơn cả mèo ấy chứ. Anh nói cho chú nghe, phụ nữ đều vậy cả, khi chưa có giấy đăng ký kết hôn thì cơ bản đều cực kỳ dịu dàng, ngoan ngoãn. Nhưng sau khi chính thức thì chân tướng mới lộ ra. Anh là người từng trải, có kinh nghiệm, nghe anh đi. Đừng kết hôn sớm quá, sập bẫy đó. Anh sẽ không kết hôn làm gì cả.
Thằng cha này nói vậy khiến Dương Phàm trợn mắt há hốc mồm, không tìm nổi câu nào để phản bác, đành phải lái sang chuyện khác:
- Anh tuyển nữ nhân viên kiểu gì vậy?
Trần Xương Khoa cười lạnh nói:
- Anh mà phải tìm sao? Chỉ cần phát ra thông báo tuyển nữ diễn viên là như ruồi bọ ngửi thấy mùi, bu lại ngay lập tức. Chú thích ai cứ nói một tiếng, siêu sao quốc tế thì anh không dám cam đoan chứ minh tinh bình thường, chú thích ngủ với ai, anh cho cô ta ở suốt đêm với chú.
Dương Phàm bất chợt cảm thấy trong lòng chua xót, thấy những cô gái đó quả là ngu ngốc, ít nhiều cũng có chút thông cảm nói:
- Các cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì.
Trần Xương Khoa không khỏi cười lạnh nói:
- Không dễ dàng? Con mẹ nó, ai mà chẳng không dễ dàng chứ. Mấy con bé đó muốn nổi danh, muốn phát tài, muốn hoành tráng, chúng nó có gì làm vốn? Không phải là thân thể nhũn nhẽo đó sao? Trong số mấy con bé mà em thấy chói lọi trên TV, trên sân khấu, trông ngây thơ như ngọc nữ nhưng trước khi lên diễn, có đứa nào không ngủ với đạo diễn, với bầu sô, thậm chí ngay cả với đám thợ âm thanh ánh sáng, sợ rằng chúng nó cũng phải ngủ, nếu không lúc lên diễn lại bị chúng nó làm trò.
Dương Phàm bất giác buồn bực thở dài:
- Thực tế chẳng khác gì tiểu thuyết.
Trần Xương Khoa cười cười, vỗ vỗ bả vai Dương Phàm nói:
- Không nói chuyện này nữa, nói chuyện Vĩ Huyền đi. Anh bố trí cho chú một nữ minh tinh đã nổi danh trong nước, kỹ thuật thổi kèn bậc nhất. Anh nói thật với chú, nhìn vẻ mặt thuần khiết của cô ta, nhìn cô ta mở cái miệng nhỏ nhắn, cúi người quỳ xuống trước mặt chú…
Dương Phàm khoát tay nói:
- Dừng ngay, anh đừng hại tôi. Tôi là đảng viên đó.
Trần Xương Khoa nghe xong không khỏi bĩu môi nói:
- Không nói thì thôi. Đúng rồi, gần đây chị chú về nước, tìm hai anh em chúng ta, cũng có nói tới chú.
Dương Phàm không khỏi ngẩn ra, hỏi:
- Nói gì tới em?