Judas và Chín rất hận… hận vì đã không gặp nhau sớm hơn.
Mười Hai luôn tự rủa mình xui tận mạng khi phải vác theo hai cái của nợ dâm đãng này.
…
“Ta là người Trung Quốc, không phải bọn Nhật.”
Judas chống chế: “Nhưng rõ ràng là mắt ngươi chỉ có một mí. Ta nói có sai đâu, đúng không Mười Hai?”
“Hai ngươi ngậm mồm lại có được không? Từ lúc xuống máy bay cho đến giờ có tất cả bao nhiêu chuyện trên đời cũng đã đem ra thảo luận cả rồi, giờ lại còn lôi cả ngoại hình của nhau ra mà bàn tán sao? Đừng nói với ta chốc nữa lại cùng nhau ngâm thơ chứ.”
Judas và Chín cùng đồng thanh: “Nghe rất thú vị a, bọn ta có cả một bụng thi phú.”
Nói rồi cả hai cùng cười vang trời, Mười Hai chỉ biếc lắc đầu bó tay.
Chín vốn là một cựu binh của Trung Hoa Quốc Dân Đảng, gã được The Church thu nạp sau khi cuộc cách mạng Tân Hợi kết thúc. Thoạt nhìn thì gã ta trông cũng chẳng có gì nổi bật ngoài cặp mắt hí cùng gương mặt gầy gò và quả đầu trọc lóc. Vận trên mình một bộ vest đen mắc tiền nhưng nước da ngăm đen đặc trưng của dân lao động đã ngầm bài xích y ra khỏi giới thượng lưu.
“Chín! Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Nếu tính đến hiện nay thì là khoảng 120 tuổi.”
Mười Hai bật dậy khỏi giường lộ rõ nét mặt khó tin.
Judas đáp: “Có gì mà thắc mắc chứ, bản thân ta cũng đã 45 rồi mà vẫn trẻ trung đây thôi. Phàm là người được Chén Thánh trực tiếp chúc phúc thì sẽ không bị thời gian chi phối.”
“Ta không chấp tên biến thái nhà ngươi.”
Chín cười rất sảng khoái mà nói: “Thất lễ quá, hình như ta chưa giới thiệu kỹ càng. Ta tên thật là Diệp Hùng, cái năm đại tướng Tưởng Giới Thạch thất bại, ta đã đầu quân cho một nhóm thủy thủ của người Anh. Sau này chu du thế nào mà lại lạc đến Rome, cuối cùng thì được Chén Thánh xác định là có độ tích hợp đến 87%. Sở trường của ta là ám khí và súng bắn tỉa, ngoài ra còn biết chút kungfu Trung Quốc. Nếu có thời gian rãnh thì ta sẽ chỉ các ngươi vài đòn.”
“Diệp Hùng? Sao không nói với ta ngươi vốn là anh em của Diệp Vấn luôn đi?”
“Diệp Vấn? Nếu nhớ không lầm thì ta quả là có một người anh họ tên là Diệp Vấn. Nghe nói hắn trực tiếp bái danh sư Trần Hoa Nhuận làm thầy a, võ công cũng rất là cao cường, rồi lại còn đào tạo được tên đồ đệ vốn là một diễn viên điện ảnh nổi tiếng… tên gì ấy nhỉ…”
“Lý Tiểu Long?”
“À đúng đó! Lúc trước ta cũng có hay xem mấy phim của tên tiểu tử ấy đóng. Đánh nhau rất là sinh động a, rất có cốt cách và khí lực của kungfu Trung Quốc chính tông.”
Mười Hai thầm rủa cái thế giới điên loạn này. Giờ là năm 2010 rồi, ra đường bảo người ta là tồn tại Vampire hay mấy chuyện dị giáo cái con mẹ gì đó mà không bị trói lại rồi đưa vào bệnh viện tâm thần thì đã là phước đức 18 đời tổ tông để lại rồi, đừng nói chi đến gặp được người sống hơn trăm tuổi mà biến thái như thế này. Loạn, cái thế giới này loạn thật rồi.
Chín xua tay lắc đầu: “Chỉ là họ hàng thôi, đừng để tâm làm gì. Ta cũng ít khi gặp huynh đệ trong họ lắm, lúc bé còn chơi cùng chứ lớn lên thì mỗi đứa một phương.”
“Vậy giờ chúng ta đi ăn tối chưa?”
Judas chẳng biết từ khi nào đã nhanh chóng thay ra một bộ đồ thể thao, đúng chất của dân du lịch phương tây.
Chín bực dọc nhìn hắn: “Này! Đừng bảo là đi ăn tối xong thì về ngủ đấy nhé.”
“Ngủ cái con mẹ nhà ngươi, Bangkok là thành phố về đêm, ngủ thì rất là phí phạm a. Có ngủ cũng phải ngủ với gái.”
“Ngươi quả là hay ho, chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi.”
Judas quả quyết: “Phải lắm! Giống trong mấy cái phim xã hội đen chứ gì?”
Mười Hai chẳng thèm quan tâm đến hai gã dâm đãng này nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn phong thư đen mà Giáo Hoàng đã trao cho. Nhiệm vụ rõ ràng là đã được ghi trong đó nhưng hắn lại có chút chần chừ chẳng dám mở. Nghĩ rồi Mười Hai lại đảo mắt lên chiếc va li nhỏ nhắn kia, hắn quyết định sẽ mở nó ra trước.
…
Dịch vụ massage thư giãn, một loại hình kinh doanh khá là nổi tiếng ở đất Thái Lan. Đó cũng chính là nơi mà Mười Hai, Chín và Judas dừng chân đêm nay.
Chín ở căn phòng 413, gã đặc cách đề nghị một cô gái da trắng xinh đẹp. Khi cô nàng bước vào thì hắn đã sớm rũ bỏ y phục, lặp tức cả hai thân thể quấn chặt vào nhau mà hành sự, cũng chẳng cần phải làm mấy cái động tác xoa bóp hay mơn trớn rườm rà nhiễu sự kia. Chín tuy không cao bằng Judas hay đẹp trai như Mười Hai nhưng cơ bắp thì tuyệt nhiên không hề thua kém, những múi cơ chắc nịch bó sát cùng cơ bụng 6 múi làm nên một vẻ quyến rũ phi thường mê hoặc những cô gái. Hắn nội trong một đêm thay đổi tư thế làm tình liên tục, ngay cả cô gái da trắng kia vốn là một lão bà trên giường vậy mà cũng chỉ miễn cưỡng tiếp hắn trên 5 hiệp. Căn phòng 413 liên tục vang lên những tiếng rên rỉ và giọng cười đầy thống khoái của Chín.
Judas ở căn phòng 414 cạnh bên, hắn trực tiếp gọi ngay một cô nàng Thái Lan dâm đãng, tuy nhiên gã không thô bạo như Chín mà lãng mạn hết sức. Judas yêu cầu cô ấy massage toàn thân rồi lại vuốt ve tiểu đệ đệ của mình, hắn lại còn bắt cô ả phải múa sexy đủ tư thế. Tuy nhiên với số tiền boa hậu hĩnh thì chẳng cô gái nào ở đó dám từ chối hắn cả.
Một lúc sau thì cả hai căn phòng 413 và 414 đều không hẹn mà cùng nhau vang lên những thanh âm dâm đãng. Thoáng nghe thì rất dễ động tâm.
Căn phòng 415 của Mười Hai, hắn thủy chung vẫn chẳng yêu cầu cô gái làm gì ngoài việc ngậm và hôn hít tiểu đệ của hắn. Hắn vốn chẳng có hứng thú đến đây thưởng thức phong tình, trong lòng hắn lúc này chỉ quan tâm đến Jean và phong thư đen kia thôi. Bất thần hắn hỏi: “Nơi đây có nguồn nào bán bạch phiến không?”
Ngay từ đầu Mười Hai đã sớm yêu cầu một cô gái biết tiếng anh vào phục vụ, sẵn tiện điều tra thêm chút thông tin.
Cô gái ngậm tiểu đệ của Mười Hai trong miệng gật đầu liên tục xem chừng nghe và hiểu được những gì hắn vừa nói.
“Nói đi, ta sẽ thưởng.”
Cô gái nhả tiểu đệ hắn ra, khẽ chùi miệng rồi kính cẩn đáp: “Có 3 băng nhóm lớn trong thành phố chuyên tiêu thụ bột do nhà chính cung cấp. Băng Cuồng Long do Thạch Cao đại ca làm lão đầu, băng Bạo Hổ do nhị đệ của y là Thạch Ngũ Thế đại ca làm lão đầu, băng Thiên Mã cũng là do tiểu đệ của y là Thạch Viên đại ca làm lão đầu. Ba anh em nhà họ Thạch sớm đã thôn tính tất cả các băng nhóm hùng mạnh nhất ở Bangkok này.”
“Nhà chính là của ai mà có đủ thế lực để sản xuất ra á phiện, bắt cả 3 anh ẹm nhà họ Thạch tiêu thụ?”
“Nè! Anh có phải là muốn đến đây vui chơi không vậy? Cứ hỏi mãi mấy chuyện không đâu. Hay là chúng ta hưởng thụ chút đi nhé, bữa nay em có uống tí rượu nên…”
Mười Hai chẳng nói gì, hắn đứng dậy mặc lại quần áo rồi đặt lên giường vài tờ bạc mệnh giá khá cao.
“Muốn biết thêm thì tìm ai?”
Cô nàng ngoan độc chẳng thèm trả lời, lặng lẽ cầm tiền rồi đứng lên ôm chầm lấy cổ của Mười Hai mà thở dốc.
“Người gì đâu mà lạnh lùng quá đi. Anh chẳng giống cớm chút nào, hỏi mấy chuyện đó làm chi? Tính tranh giành địa bàn à?”
Mười Hai bỏ ngoài tai những lời thì thầm ngọt ngào ấy, móc từ trong túi ra thêm một xấp tiền dày cộm, xem chừng là rất nhiều.
Cô nàng sáng mắt, lặp tức thỏ thẻ vào tai của Mười Hai một cái tên.
…
Mặt trăng sớm đã bị những tòa nhà cao tầng của thành phố Bangkok che lấp. Mười Hai chỉ còn cách trực tiếp leo lên đỉnh của những tòa cao ốc ấy thì mới có thể thưởng thức trăng.
Hắn ngắm trăng nhưng trong lòng lại không có trăng. Chỉ mãi miên man nghĩ về hình bóng một người. Bởi hắn yêu nàng, yêu một cách say đắm và chân thành.
Vì nàng hắn có thể bán mạng cho một tôn giáo mà hắn ngay cả tên cũng chỉ mới nghe qua.
Vì nàng hắn có thể bỏ ra 3 năm trời khổ luyện, chịu bao nhiêu đắng cay, nhuộm máu không biết bao nhiêu người.
“Không ngủ được sao? Người anh em.”
Mười Hai giật mình, hắn dù chưa dám nhận mình là cao thủ nhưng nếu người bình thường mà âm thầm tiếp cận thì hắn cũng sẽ dễ dàng nhận ra. Nhưng người đang đứng sau lưng hắn lúc này luôn tạo ra một áp lực vô hình, cước bộ nhẹ nhàng, âm sắc phát ra có chút quỷ dị. Mười Hai dám khẳng định đây tuyệt nhiên không phải người bình thường.
“Ta chỉ đến để gửi chiến thư thôi. Không có ác ý.”
Mười Hai vẫn không quay đầu lại nhìn, bởi hắn biết chỉ cần manh động thì sẽ lãnh ngay hậu quả.
“Gọi ngươi là Mười Hai có đúng không?”
“Không sai!”
“Ta ít khi dùng tên để giới thiệu cho địch nhân. Cứ gọi là Bức Vương cho tiện.”
Một phong thư vẫn còn chưa mở, nay lại phải miễn cưỡng tiếp nhận thêm một chiến thư. Hai lá thư nhưng vẫn chỉ xoay quanh một vấn đề.