“ Nhân sinh như giấc mộng vô thường, quan triều thần lộ mạc như hà!”
Diệp Phong thu hồi lại tinh thần hoảng loạn, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Đã nửa tháng qua, chính mình vẫn luôn ở đây, những ngày này, Diệp Phong suy nghĩ rất nhiều. Bất quá, nếu việc đã đến nước này, vậy cũng thuận theo tự nhiên, chấp nhận đối mặt với sự thật đi sao!
Từ trong nhà nhìn ra bên ngoài, chung quanh đây cây cối xanh tốt, cách đó không xa có một cái hồ nhỏ, nước hồ trong vắt, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Nội tâm của Diệp Phong không khỏi khoan khoái, cảnh đẹp như thế, tại thế giới hiện đại càng ngày càng hiếm gặp được.
Đi tới thế giới này đã qua nhiều ngày. Diệp Phong không biết lúc bản thân mình xuyên qua không gian có xảy ra vấn đề nghiêm trọng gì không, thân thể luôn luôn suy nhược, đã phải nằm nghỉ ngơi điều dưỡng ở đây mất một thời gian dài. Mỗi ngày, trong lòng của hắn đều có một cỗ cảm giác mộng ảo, không chân thật. Hắn thường xuyên tự hỏi: có thật là ta đang ở trên hành tinh khác sao? Hay là đang nằm mơ?
Bất quá, rất nhanh, đối với sự vật mới lạ chung quanh trong lòng của hắn cũng không còn sợ hãi. Dù sao, người trẻ tuổi đối với sự vật mới mẻ cũng luôn tò mò.
Lão nhân kia họ Lý, người khác đều gọi hắn là Lý đại gia, sống bên cạnh Ngọc Nguyệt hồ bằng nghề đánh cá. Lý đại gia không có con cái, đối xử với Diệp Phong vô cùng ân cần, làm cho Diệp Phong từ trên người hắn thấy được bóng dáng của nghĩa phụ.
Lý đại gia đã từng hỏi lai lịch của Diệp Phong, Diệp Phong chỉ trả lời quanh co, nói mình là một người lang thang, từ nhỏ đã lưu lạc ở khắp nơi, lần đầu tiên lạc bước đến đây, vô ý rơi xuống Ngọc Nguyệt hồ.
Lúc ấy, Lý đại gia cũng chỉ cười xoà, không có truy hỏi đến cùng.
Mỗi ngày, Lý đại gia đều đi vào trong thành, dùng cá đánh bắt được đổi lấy tiền hoặc đồ dùng sinh hoạt. Dần dần, cho đến khi thân thể của Diệp Phong biến chuyển thật tốt, hắn cũng đã thường xuyên đi lại ở vùng chung quanh Ngọc Nguyệt hồ, phát hiện ra gần nhà của Lý đại gia còn có một thôn trang, toàn bộ mọi người trong thôn đều sống bằng nghề đánh cá, mỗi trông thấy Diệp Phong đi dạo, bọn họ đều hiền lành cười chào hỏi hắn, làm cho trong lòng Diệp Phong cảm thấy tình người ấm áp.
Theo thời gian chuyển dời, Diệp Phong cũng đã phát hiện cái thế giới này cùng với thế giới hiện đại của hắn có chỗ giống và cũng có cái bất đồng. Phát hiện lớn nhất của hắn chính là, thế giới này cùng với thời kỳ Trung Quốc cổ đại rất giống nhau, bất luận là hoàn cảnh chung quanh hay là cuộc sống sinh hoạt thường ngày. Ngay cả tiền giao dịch cũng dùng ngân lượng hoặc tiền đồng. Đồng thời kinh dị một điều nữa là, ngôn ngữ tại đây cũng tương tự như vậy. Thế giới này… hoàn toàn xa lạ, cuối cùng cũng tự kìm chế được bản thân, không lo lắng nữa.
Hắn cẩn thận quan sát hết thảy mọi thứ. Những vật gì trong mắt người khác thoạt nhìn không có gì khác lạ, nhưng trong mắt hắn đều có một phen ý vị khác. Mọi thứ đều hấp dẫn lấy hắn như thế. Nói đến cùng, đều là bởi vì Dịch Phong đến từ một không gian khác.
Nhưng cuộc sống mới lạ đồng thời cũng làm cho hắn có một chút không quen, nơi này không có đèn điện, không có truyền hình điện ảnh, không có thói quen giải trí, không có tất cả những điều quen thuộc trong nếp sống của hắn.
Yên tĩnh thì yên tĩnh! Diệp Phong là loại người có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh. Mấy ngày hôm nay, Diệp Phong tận lực đi thích ứng với cuộc sống ở thế giới này. Hắn còn đặc biệt chú ý cách phát âm của mọi người chung quanh, cải biến khẩu âm của mình theo phong tục tập quán ở nơi đây.
Tại những ngày này, Diệp Phong thường xuyên cùng Lý đại gia đàm đạo. Lý đại gia là một người có tài ăn nói, mấy năm trước đã từng du lịch đại lục, kiến thức rộng rãi, theo Lý đại gia oang oang kể chuyện, sau đó mang ra một bức hoạ đồ vẽ lại vị trí của một số nơi trên đại lục, đặt trước mặt Diệp Phong.
Nguyên lai vị trí mà Diệp Phong đang đứng chính là địa phương có tên Phù Vân đại lục. Diện tích của Phù Vân đại lục rất rộng lớn, nhiều chủng tộc sinh sống, quốc gia đông đảo, nhưng chỉ có bốn quốc gia lớn nhất, Đại Nguyệt quốc, Đông Hàn quốc, Lan Hoa Quốc, cùng Yên Mộng quốc.
Đại Nguyệt quốc, lập quốc vào năm 1221 lịch Đại Lục vị trí nằm ở phương đông Phù Vân đại lục, phía đông giáp biển, phía bắc giáp với biên giới Đông Hàn quốc, phía tây là Lan Hoa Quốc, nam bộ còn lại là Yên Mộng quốc, đất đai phì nhiêu màu mỡ, dân cư đông đảo, là một quốc gia văn minh phát triển. Năm đó, Lý Đao Long một đời kiêu hùng dẫn quân suất chiến trăm trận trăm thắng “ Lý Gia Quân” quét ngang thiên hạ, xây dựng đệ nhất cường quốc trên đại lục này.
Nhưng cuộc sống ấm no, giàu có theo năm tháng đã chậm rãi ăn mòn phong tục thượng võ của người dân Đại Nguyệt quốc, khiến cho cả quốc gia giống như một lão nhân ở cái tuổi thất thập cổ lai hy, đã không còn lý tưởng cùng sức sống. Cuối cùng, đến năm 1445-1450 theo lịch đại lục, đã bị Đông Hàn quốc và Lan Hoa quốc ở biên giới bên cạnh chia nhau phát động chiến tranh xâm lược đối với Đại Nguyệt quốc. Mặc dù cuối cùng giữ được quốc thổ, nhưng nguyên khí đại thương, thực lực của quốc gia cũng từ thịnh chuyển thành suy.
Từ đó cho đến nay, thực lực của nước Đại Nguyệt cũng như tụt dốc không phanh, ngày càng lụi bại. Những năm gần đây, ngoại thì có vó ngựa ngoại bang phiêu hãn dũng mãnh của Đông Hàn quốc cùng Lan Hoa quốc luôn như hổ đói rình mồi, nội thì dân chúng bạo loạn khắp nơi, nguy cơ mất nước ngày càng rõ ràng.
Diệp Phong đang ở trong Ngọc Nguyệt thành nằm trên lãnh thổ của Đại Nguyệt quốc. Thành Ngọc Nguyệt chính là toà thành lớn thứ hai trong Đại Nguyệt quốc, dựa vào sơn thuỷ, địa thế hiểm yếu, là vùng trung tâm thương mậu trọng yếu của Đại Nguyệt quốc. Bên trong thành phân chia làm bốn khu, theo thứ tự là Phúc Nguyệt khu, Trúc Nguyệt khu, Tân Nguyệt khu, cùng Mai Nguyệt khu. Quan lại cùng những người quyền quý đều tập trung ở Phúc Nguyệt khu, Tân Nguyệt khu là trung tâm thương mậu, còn đại đa số dân chúng bình thường thì sống tại Trúc Nguyệt khu cùng Mai Nguyệt khu, trú ở bên ngoài thành, còn có một đại lượng quân đội.
Trước kia Ngọc Nguyệt thành chính là trấn điểm quan trọng đối phó với quân Lan Hoa quốc xâm lược, nhưng bởi vì gần vài chục năm nay, nơi này chưa bao giờ gặp qua chiến tranh, hơn nữa Lan Hoa quốc lại đang xâm chiếm Thu Vận quốc cùng Xuân Thuỷ quốc, cho nên không có rảnh rỗi nhòm ngó tới nơi này, khiến cho cuộc sống của mọi người dân trong thành càng ngày càng ấm nô, phồn tươi.
Thường ngày Diệp Phong hay đứng ở bên Ngọc Nguyệt hồ nhìn về nơi xa xa Ngọc Nguyệt thành, tưởng tượng trong thành kia là cái cuộc sống dạng gì. Đối với cái thế giới kia hắn tràn ngập tò mò. Nhưng mấy ngày trước, thân thể hắn suy nhược, Lý đại gia nằng nặc không chỉ đường cho hắn đi tới.
Đối với Lý đại gia, trong lòng Diệp Phong tràn ngập cảm kích, có thể gặp được Lý đại gia chính là vận may của hắn. Người đã làm cho Diệp Phong tại… cái thế giới hoàn toàn xa lạ này, cảm thấy được thân tình ấm áp.
Mấy ngày nay, Diệp Phong hay thường xuyên nghĩ đến Lưu Yên cùng nghĩa phụ, mỗi lần nhớ tới, nội tâm của hắn đều cảm thấy đau đớn. Cũng không biết còn có thể trở về được nữa hay không? Có lẽ vĩnh viễn không có ngày trở về.
Cuối cùng cái ngày mà thân thể của hắn đã bình phục hẳn, Lý đại gia cũng đáp ứng, ngày mai dẫn hắn vào trong nội thành Ngọc Nguyệt.
* * *
Rốt cuộc, cũng đã vén được tấm màn bí mật của Ngọc Nguyệt thành lên.
Toà thành này rất phồn hoa, quy mô bên trong nội thành thật lớn, nhà cửa san sát, phi thường náo nhiệt thịnh vượng. Đường phố cũng rộng lớn, sạch sẽ, mặt đường được trải dài bằng những tảng đá hình lập phương, hai bên trồng đầy cây liễu cùng cây phong, phong đỏ liễu xanh, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ, gió nhẹ nhàng đùa giỡn, lá phong màu đỏ rực không ngừng bay xào xạc, cảnh sắc thật giống như trong những câu truyện đồng thoại của trẻ con.
Diệp Phong thu tất cả những quang cảnh xinh đẹp vào trong mắt, đồng thời cũng kinh ngạc với nền văn minh phát triển cao độ của thế giới này, lại đem toàn bộ tâm tình buồn bực vứt bỏ sang một bên. Thầm nghĩ cái thế giới này so với thế giới hiện đại cũng không kem bao nhiêu, hẳn là cuộc sống tại đây cũng không tồi.
Lý đại gia, tay cầm giỏ cá tươi đi bên cạnh hắn, thỉnh thoảng chỉ điểm cảnh sắc trên đường cho Diệp Phong thưởng thức.
Người đi lại trên đường tấp nập. Từ vẻ bên ngoài bất luận là màu da hay phong cách ăn mặc cũng đều giống thời cổ đại Trung Quốc. Làm cho Diệp Phong không khỏi có một loại cảm giác, giống như chính mình đã trở lại thời cổ đại của Trung Quốc, tỷ như đời Đường, Tống, Minh… Quả thực không khác gì nhau lắm.
Nam nhân trên đường trang bị binh khí nhiều hơn, xem ra võ phong cực thịnh. Còn nữ nhân y phục rực rỡ hoa lệ, dáng vẻ thướt tha mềm mại, thỉnh thoảng có người che mạng sa mỏng trên mặt. Lúc trước đã từ Lý đại gia nghe được, cho nên Diệp Phong biết mấy cái người che mặt đó hoặc là nữ tử ở goá, hoặc cũng có người tư sắc xuất chúng, để tránh cho kẻ khác chêu trọc gây rối, nên cũng đeo mạng sa che mặt như thế.
Trên đường, thỉnh thoảng còn có một vài gã nam nhân con nhà phú hào, sau lưng mang theo nữ tử trẻ tuổi nhan sắc mỹ mạo nghênh ngang đi lại trên đường, nhiều khi còn có mười mấy hai mươi người. Làm cho Diệp Phong cảm thấy cái thế giới này không giống như bình thường, lại như nhắc nhở hắn nơi này là trong một thế giới khác. Thấy Diệp Phong cảm khái vạn phần, không biết là đồng tình với những nữ nhân kia, hay là đang hâm mộ đố kị với những vị nam nhân đó.
Bất quá, ngoại hình của Diệp Phong cũng tuấn mỹ, khí chất tiêu sái, có không ít nữ tử đã bị thần thái của hắn hấp dẫn, sóng mắt trao tặng, làm cho tâm tư của Diệp Phong rất là khoan khoái.
Hôm nay, Diệp Phong mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, đây là quần áo mà Lý đại gia mua cho hắn. Tuy là bố y vải thô, nhưng mặc lên người lại có một loại cảm giác thoải mái, lộ ra khí chất nho nhã tiêu sái, ài, thần thái đúng thật là phong lưu tao nhã không nói nên lời.
Diệp Phong tự thấy lần đầu tiên mình mặc trường sam mà đã có hiệu quả như vậy, trong lòng nhịn không được cũng cảm thấy phấn khởi.
Quẹo vào một con phố nhỏ, liền nghe thấy tiếng người cười nói xôn xao. Trước mắt bỗng dưng hiện ra, khách điếm, tửu lâu, chợ phiên, san sát nhau, phi thường náo nhiệt.
Lý đại gia mang theo Diệp Phong đi tới một góc chợ phiên, chỉ thấy bày bán đủ kiểu các loại hàng hoá, binh khí, đều là vật phẩm giao dịch. Thoạt nhìn mỗi một vật phẩm văn kiện đều được chế tạo tinh xảo, vừa bền vừa đẹp, Diệp Phong không khỏi thầm khen ngợi, thế giới này có nền văn minh phát triển cao độ. Những thanh âm mua bán, giao dịch tạo thành một mảnh nhốn nháo.
Lý đại gia tìm một chỗ ngồi trong chợ phiên, bắt đầu cùng khách hàng cò kè mặc cả. Diệp Phong biết, tại Phù Vân đại lục tất cả đều lấy ngân lượng làm tiền tệ lưu thông. Cùng thế giới trước kia của mình bất đồng, nơi này 1 lượng vàng tương đương 10 lượng bạc, 1 lượng bạc tương đương với 1000 tiền đồng. Nếu có số lượng nhiều, có thể dùng ngân phiếu của đại lục, sử dụng rất thuận tiện.