Đại hán kia tựa hồ hơi ngạc nhiên khi nghe thấy khẩu âm mà Diệp Phong nói, nhưng bởi vì Phù Vân đại lục dân số đông đảo, chủng tộc nhiều nơi, khẩu âm cũng không có đồng nhất. Cho nên hắn cũng không có để ý trong lòng. Chỉ là ánh mắt của hắn đảo qua đám người đang quỳ lạy bên đường, lại liếc nhìn Diệp Phong một cái, đôi lông mày nhăn lại. Tựa hồ cảm thấy rất không hài lòng đối với việc Diệp Phong gặp quan nhân mà không bái lạy. Bất quá, hắn lập tức quay đầu lại nhìn về Lý Âm. Giống như muốn xem ý tứ của nàng.
Nhưng lại thấy Lý Âm lắc nhẹ đầu, giơ tay lên, đại hán kia gật gật đầu, đứng giữa đường phất mạnh tay ra hiệu cho dân chúng không phải quỳ bái nữa.
Quay đầu lại, đối với Diệp Phong, hơi chắp tay nói: “Tại hạ Lý Mộc, bái kiến công tử!”. Diệp Phong thấy đối phương cung kính chào hỏi, hơi an tâm, cũng học theo hắn.
Kế tiếp, đại hán kia, nói: “Công tử tướng mạo bất phàm, là nhất biểu nhân tài, đại nhân nhà ta trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Nếu như công tử nguyện ý đầu nhập hầu hạ cho đại nhân nhà ta, đại nhân nhà ta nguyện thành tâm lấy rượu mời tương bồi.”
Lời vừa nói ra, đám người đang sợ hãi rụt rè chung quanh lập tức vang lên một mảnh bàn tán ồn ào. Không ít người trên mặt lại hiện ra biểu tình hâm mộ.
“ Hầu hạ…?”
Quả thật, Diệp Phong không thể tin vào cái lỗ tai mình nữa, này…. Đây có phải là…. Nàng muốn mời mình làm nam kỹ kiêm nam nô hay không ? Không nghĩ tới loại sự tình như này lại phát sinh trên người mình khi tới thế giới này, trong lòng Diệp Phong không biết nên vui hay nên buồn, bất quá cuối cùng lửa giận trong lòng hắn dâng lên, tự nghĩ mình đường đường là một đại trượng phu, há có thể….
Nhìn vào đại hán kia, chỉ thấy vị đại hán này đang lẳng lặng đứng nhìn hắn, ánh mắt trầm ổn, vẻ mặt tự nhiên, biểu tình trên mặt không có bất cứ một tia đùa giỡn nào. Diệp Phong lại nhìn về phía Lý Âm, không khỏi ngẩn người, bất ngờ tim đập thình thịch.
Giờ phút này, Lý Âm dưới ánh dương quang chiếu rọi, lại càng giống như trăm hoa khoe sắc, những tia nắng mặt trời khiến cho làn da trắng mịn màng như tuyết của nàng nổi bật giữa đám đông, một cỗ khí khái lạnh lùng không e ngại, bức nhân mà tới. Trước kia, tinh thần của mình đều bị thiếu nữ kia chiếm cứ, giờ phút này, Diệp Phong mới để ý tới Lý Âm cũng có chỗ xuất chúng hơn người.
Chỉ thấy dáng người Lý Âm rất cao, không ngờ lại hơn Diệp Phong một cái đầu. Diệp Phong cao 1mét 85cm, tại thời đại này đã là hạc trong bầy gà, không nghĩ tới gặp phải mỹ nhân còn cao hơn so với hắn. Thân hình nàng thướt tha, sống lưng mềm mại, đặc biệt đôi chân thon dài, làm cho người khác nhìn thấy khó mà quên được, bộ ngực to tròn, nẩy nở, tràn ngập mị lực hấp dẫn.
Diệp Phong hít sâu một hơi, thầm nghĩ nếu cùng một mỹ nữ như vậy mây mưa trên đỉnh vu sơn, đúng thật là không còn chuyện nào tốt hơn, hơn nữa quan trọng nhất là còn có thể nhìn thấy thiếu nữ kia, ánh mắt xoay chuyển, đã thấy ánh mắt kiêu căng lạnh lùng của Lý Âm đang quan sát mình, chớp mắt loé lên một tia khinh thường rồi vụt tắt, nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt của Diệp Phong.
Diệp Phong ngẩn ra, biết rằng bản thân mình trong mắt Lý Âm có lẽ cũng chỉ là một món đồ chơi, bỗng dưng trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận, thầm nghĩ Lý Âm ngươi thì có tính là cái gì, chẳng lẽ Diệp Phong ta đây lại để mặc cho ngươi an bài số phận hay sao?
Hắn quét mắt nhìn mọi người chung quanh đây một cái, trong lòng ước lượng thực lực của đối phương, mỉm cười, thản nhiên nói: “Lý đại nhân, hảo ý này tại hạ xin tâm lĩnh, bất quá, phải khiến cho Lý đại nhân thất vọng rồi.”
Lời vừa nói ra, trên quảng trường liền nổi lên một trận xôn xao, không nghĩ tới Diệp Phong ngang nhiên dám chống đối lại ý chỉ của Lý Âm. Trong mắt đám hộ vệ kia đều lộ ra hàn quang sắc bén. Còn Lý Mộc thì cảm thấy rất sửng sốt, theo bản năng liếc nhìn Lý Âm một lần, ánh mắt của Lý Âm chợt loé lên một tia kinh dị, sau đó lại hồi phục lại bộ dáng kiêu căng lạnh lùng.
Lý Mộc mỉm cười nói: “Nhìn cách ăn mặc của công tử, không giống là người tại địa phương, không biết công tử đến từ nơi nào?” Diệp Phong lại nhớ tới bản thân mình đến từ thế giới hiện đại, trong lòng dâng lên một trận phiền muộn, thản nhiên nói: “Rất xa, địa phương rất xa!”
Lý Mộc nhìn từ đầu đến chân Diệp Phong một lần, sau đó, cười nói: “Công tử…”. Diệp Phong cắt ngang lời nói của hắn, lạnh lùng phun ra một câu: “Nếu muốn mời ta nhập phủ làm nam nô, vậy cũng không cần nhiều lời!”
Đám hộ vệ của Lý Âm đều biến sắc, Lý Mộc trầm giọng nói: “Điêu dân to gan, dám chống lại ý chỉ của đại nhân, thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Diệp Phong đối với đám người này cũng không có hảo cảm gì, thầm nghĩ làm cho loạn lên là tốt nhất, còn mình thừa dịp đem thiếu nữ kia đoạt lấy. Hắn ngạo nghễ đứng, lặng lẽ vận khởi nội công tâm pháp “Xuân Vũ Phổ” mà mình đã tập luyện từ nhỏ, ngưng tụ công lực, chuẩn bị tuỳ thời ra tay động thủ.
Diệp Phong từ nhỏ đã cùng nghĩa phụ luyện tập võ nghệ. “Xuân Vũ Phổ” này chính là nội công tâm pháp tổ truyền của nghĩa phụ, uy lực vô cùng cường đại. Từ năm ba tuổi Diệp Phong đã luyện tập, cho đến hiện tại hắn hai mươi ba tuổi, tính ra đã có hai mươi năm nội lực thuần tuý. Diệp Phong vận nội lực, thì ngay lập tức đám người Lý Âm cũng cảm giác được khí thế của hắn hiển lộ ra, tất cả đều có chút ngạc nhiên. Trong mắt Lý Âm xuất hiện một tia kì dị. Đám hộ vệ đều dứt khoát vung đại đao lên, ánh mắt liếc nhìn Lý Âm, tình thế hết sức căng thẳng.
Thiếu nữ mỹ lệ kia, hoa dung thất sắc, nhìn Diệp Phong, rồi lại quay sang nhìn Lý Âm, trên mặt lệ châu đã rơi lã chã.
Lý Âm im lặng chăm chú nhìn Diệp Phong, trong thoáng chốc ánh mắt lạnh lùng kiêu căng lộ ra một tia sáng kì dị, chậm rãi chớp mắt, đôi mắt đẹp xoay tròn, bỗng dưng “ khanh khách” cười, nụ cười này giống như trăm hoa đua nở, cho dù có nói cũng không hết được vẻ kiều diễm mê người, cùng với thần thái lạnh lùng cô ngạo kia, khác nhau một trời một vực.
Diệp Phong trông thấy, không khỏi trợn mắt há mồm, nhìn lại Lý Âm một cái, giống như không thể tưởng tượng được, vị nữ tử kiều diễm mê người trước mặt này, cùng với vị Lý Âm lạnh lùng kiêu căng kia là một.
Chỉ nghe Lý Âm cất giọng như oanh vàng, nói: “Có ý tứ, có tính cách, ta thích! Ta thích chơi loại nam nhân cốt khí như này!” Thanh âm của nàng ngọt lịm, khiến người khác khó quên, từng câu từng chữ thốt ra lại kinh thiên động địa.
Diệp Phong không khỏi rùng mình, vội vàng vận khởi “ Xuân Vũ Phổ”, lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Tóc mai của Lý Âm bị gió thổi bay tán loạn, trông bộ dáng nàng càng thêm phong tình vạn chủng, ánh mắt thiên kiều bá mị liếc nhìn Diệp Phong một cái. Quay đầu, hướng thiếu nữ kia, ôn nhu nói: “Tiểu muội, ngươi tên là gì?”
Thiếu nữ đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn dừng ở trên người Diệp Phong, nghe vậy hoảng sợ, cúi đầu, thấp giọng nói: “Nô…Ta kêu Dương Y.”
“Dương Y? Tên rất đẹp! Tên đẹp, người còn đẹp hơn!”
Lý Âm khen ngợi, lấy tay nâng cằm Dương Y, cẩn thận chiêm ngưỡng dung nhan của nàng, trong miệng “tấm tắc” nói: “Thật là một nữ nhân lẳng lơ, nói cho tỷ tỷ, có phải ngươi đã thích vị công tử kia không?”
Dương Y bị nàng nâng cằm lên, đã là xấu hổ tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt, nghe vậy xấu hổ lan đến tận mang tai, bất quá vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Diệp Phong thấy thế, trong lòng cũng không khỏi rung động.
Lý Âm cười khanh khách, quay đầu hướng Diệp Phong, ôn nhu nói: “Ta là Lý Âm, không biết công tử xưng hô như nào?”
Diệp Phong thản nhiên nói: “Tại hạ, Diệp Phong”
“Diệp Phong!”
Lý Âm nhẩm lại tên hắn một lần, sau đó tiếp tục hỏi: “Có phải công tử cũng thích Dương Y hay không?”
Trong lòng Diệp Phong không khỏi sửng sốt, hắn biết, yêu thích một người không phải dễ dàng như vậy, tự nghĩ mình chẳng qua cũng là bởi vì, tìm lại hình bóng của Lưu Yên trên người Dương Y, cho nên…. Tuy nhiên….
Hắn nhìn hướng về phía Dương Y, đã thấy nàng lén lút nhìn mình, trông thấy Diệp Phong đang nhìn lại, vội vàng cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng không chịu nổi. Bất quá, ngay lập tức lại ngẩng đầu, mong chờ nhìn về phía hắn.
Nội tâm của Diệp Phong cảm thấy có chút không đành lòng, một nữ hài tử thuần chất đáng yêu như vậy, chính mình há lại có thể nhẫn tâm tổn thương nàng? Hắn thở dài một hơi, bình tĩnh nói: “Không sai!”
Dương Y nghe vậy, hai gò má càng thêm ửng hồng, ngay cả chiếc cổ tuyết trắng cũng đỏ thành một mảnh, bất quá, bộ dáng lại thấp thỏm vui mừng.
Trên mặt Lý Âm lộ ra một tia tươi cười quái dị, liếc mắt nhìn Diệp Phong, bỗng nhiên, cầm tay Dương Y chợt kéo vào trong lòng. Dương Y thất thố không kịp đề phòng, “A” lên một tiếng, trên mặt nhất thời càng thêm đỏ bừng.
Diệp Phong kinh ngạc, lập tức ngây người, mặc dù lúc trước hắn có xem qua trên tivi, đã từng nhìn thấy trường hợp nữ nhân đồng tính luyến ái, tuy nhiên tận mắt chứng kiến vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa lại còn đang ở thời cổ đại này….Lúc này, hắn cũng không có phản ứng lại, chần chừ không biết làm như thế nào cho phải.
Không đợi cho Diệp Phong kịp phản ứng, bốn gã hộ vệ của Lý Âm đã cắt ngang. Ngay tức khắc, khí thế bức nhân mà đến, khoá chặt mọi đường rút lui của Diệp Phong, ánh mắt của bọn họ rất sắc bén, giống như là thực chất, khiến cho da thịt Diệp Phong nổi lên một tầng hàn ý, thân thủ của bọn họ vượt ra ngoài tầm dự liệu của Diệp Phong.