Ra khỏi pháp sư tháp công hội, Công Tôn thu hồi huy chương bảo thạch trong tay, vẫn đeo huy chương đại pháp sư, giả heo ăn cọp, hắn rất thích, người này tương đối lười biếng, nếu không cần cố sức thì sẽ không cố sức, đem trường bào ma đạo sư của pháp sư công hội phát cho thu hồi, thứ này ở trường hợp chính thức hãy mặc, là tượng trưng cho thân phận, cũng có tác dụng gia trì.
Đi ra rất xa, chợt nghe được phương hướng pháp sư tháp truyền đến một tiếng kêu điên cuồng, sau đó một âm thanh chát chúa kêu lên: “ Gọi tổng bộ! Gọi tổng bộ! Chỗ ta xuất hiện một ma đạo sư hơn mười tuổi!”
Mọi người đi trên đường bịt lỗ tai mắng: “ Kháo, pháp sư công hội sao lại có kẻ điên, kêu lớn tiếng như vậy, hơn mười tuổi có thể thành ma đạo sư thì lão tử đã sớm thành Sáng Thế thần, việc này nếu là thực thì cho ta uống nước lã bị nghẹn chết đi, đánh rắm cũng bị nổ chết!” Hắn vừa nói xong, lập tức đánh rắm một cái, kết quả, thân mình chấn động, đại kiếm đeo sau lưng chợt nhẹ đi, rớt xuống mặt đất, đập lên gót chân, kêu lên thảm thiết, trong tiếng cười nhạo của mọi người cắm đầu bỏ chạy, trong lòng còn nghĩ, chẳng lẽ đây là sự thật.
Trở lại khách điếm, liền nhìn thấy Khắc Cách Bột bọn họ đang cao hứng phấn chấn ngồi nói chuyện, vừa thấy Công Tôn bọn họ trở lại, Khắc Cách Bột vội đi tới, khom người nói: “ Chủ nhân, ngài đã trở lại.”
Công Tôn nhìn hắn khẽ cười, gật đầu nói: “ Không có chuyện gì chứ?”
Khắc Cách Bột cười lắc đầu, lúc này Hạc Lạc cùng ba pháp sư đi tới, mỗi người đều đeo huy chương đại pháp sư.
Người trong phòng nhìn thấy bọn họ, Mạch Cao Địch kêu lên: “ Ai nha, các ngươi thực sự đều thông qua cuộc thi đại pháp sư, các ngươi thật giỏi, mỗi một bậc đều có huy chương khác nhau, không giống kỵ sĩ chúng ta, căn bản không có huy chương gì, chỉ có thể phân biệt bằng đấu khí!”
Hạ Lạc ôm con thỏ nhảy vào, nàng được Công Tôn chỉ dẫn, cùng con thỏ ký kết khế ước, đặt cho con thỏ tên Mao Đoàn nhi, làm Công Tôn nghe đến bật cười, trong lòng nói chờ khi ngươi biết Mao Đoàn nhi này lớn tới bao nhiêu, thì ngươi sẽ thấy cái tên này buồn cười như thế nào.
Hạ Lạc cười a a nói: “ Vậy có cái gì, Công Tôn đã thông qua cả cuộc thi ma đạo sư luôn!”
Nói xong trộm nhìn năm người, thấy vẻ mặt bọn họ vẫn bình tĩnh, tò mò hỏi: “ Các ngươi không giật mình hay sao?”
Mạch Cao Địch bĩu môi, vỗ vỗ Mạc Tư Khoa nói: “ Thiết, thực bình thường, đội trưởng là tên biến thái, đừng nói là ma đạo sư, dù là đại ma đạo sĩ, pháp thần, đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.” Bốn người khác cũng liền gật đầu, trên mặt hiện lên chữ: Đúng.
Điều này làm cho ba pháp sư kia thật không có mặt mũi, đồng dạng là người, sao lại chênh lệch lớn đến như thế! Cả đám thần tình đỏ bừng, chạy về phòng mình, Hạ Lạc dùng ánh mắt bội phục nhìn năm kỵ sĩ, liền nhìn thấy Lại Tư Đặc đứng lên, nói: “ Tốt lắm, chúng ta cũng về phòng.” Ba người khác đi theo, chỉ có Mạc Tư Khoa ở lại, bốn người kia đi nhanh.
Hạ Lạc gật đầu nói: “ Xem ra kỵ sĩ có sự thông minh trấn định hơn pháp sư!”
Công Tôn cười nói: “ Ngươi thật là bị bọn họ lừa a, muốn nói không kích động, trong nhóm người này chỉ có ngươi cùng Mạc Tư Khoa mà thôi, ngươi là vì đi theo ta đã lâu, đối với ta đã hiểu biết, Mạc Tư Khoa thì là người mới tiến triển đặc biệt nên mới thế.”
Vẻ mặt Hạ Lạc không tin, đang ở lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng thảm hào: “ Trời ạ, còn có thiên lý hay không chứ, mười người mà đã có sáu lợi hại hơn chúng ta! Còn cho người ta lăn lộn nữa không đây…!”
Hạ Lạc cười khanh khách, lúc này mới tin lời Công Tôn.
Công Tôn nói: “ Tốt lắm, nói một chút, a Mạc, có thu hoạch gì?”
Mạc Tư Khoa kích động nói: “ Ta thấy được Chiến thần đại nhân, thực chính là Chiến thần đại nhân a!”
Công Tôn khinh thường nói: “ Thiết! Hừ, ngươi nhìn thấy chỉ là một tia thần niệm do Chiến thần lưu lại mà thôi, lão già Chiến thần kia không biết đã chạy đi tới chỗ nào ngủ say mất rồi.”
Mạc Tư Khoa sửng sốt, nói: “ Không thể nào?”
Hạ Lạc nói: “ Rất có thể, Công Tôn đã gặp qua Quang nữ thần chân chính.”
Tiếp theo liền đem chuyện giữa Công Tôn và Quang nữ thần nói một lần.
Mạc Tư Khoa trừng lớn mắt: “ Theo ý tứ của nữ thần, hiện tại thần linh đều ngủ trong không gian của mình sao?”
Công Tôn nói: “ Được rồi, chuyện này không cần ngươi quan tâm, hay là nói chuyện của ngươi đi!”
Mạc Tư Khoa a một tiếng, dùng tay sờ đầu, có chút đỏ mặt, quả thật mình nghĩ được thần quan tâm, thật sự là xấu hổ! Vì thế liền nói: “ Chiến thần…thần niệm đã đem kỹ năng của thánh kỵ sĩ truyền cho ta, trong đó có rất nhiều đại chiêu lợi hại, hiện tại ta có thể sử dụng thành kính quang hoàn, lực lượng chúc phúc, thánh quang thuật, thuần tịnh thuật, thánh liệu thuật, trừng phạt quang hoàn, thánh thuẫn thuật…còn có trung giai thẩm phán, thánh hữu thuật, chế tài chi chuy, trừ tà thuật, cứu thục những quang minh thánh ấn cao giai, quang minh chúc phúc, thần thánh chi thuẫn, hi sinh chúc phúc, thần thánh chấn kích thì ta còn chư dùng được.”
Công Tôn nghe xong gật đầu, nói: “ Thu hoạch không nhỏ, chẳng qua ngươi hiện tại là một thánh kỵ sĩ không có vũ khí, về sau phải lưu ý!”
Mạc Tư Khoa kích động nói: “ Phải nha, lần này chiến thần công hội tặng cho ta một bộ thánh quang khải giáp, còn có một thanh thánh quang trường thương, ta hiện tại dùng tốt lắm!”
Hạ Lạc nghe xong sờ soạng lên đầu Mạc Tư Khoa, nói: “ Được lắm, tiểu Mạc hiện tại cũng là thánh kỵ sĩ, không đơn giản!”
Mạc Tư Khoa né tránh, nói: “ Tỷ tỷ, ta đã lớn, đừng sờ đầu ta nữa, sẽ biến ngốc!” Lời hắn làm cho Công Tôn ha ha cười to.
Màn đêm buông xuống không có gì để nói, ngày hôm sau mọi người lên thuyền, đi đường thủy, từ Lộc Nhi cảng xuất phát, phải ba ngày thời gian mới có thể đến Lan Đế Tư vương quốc, chân trước của bọn họ vừa lên thuyền, ma pháp sư công hội cùng Chiến thần công hội hai hội trưởng liền dùng truyền tống trận tự mình chạy tới, thánh kỵ sĩ cùng ma đạo sư trẻ tuổi, nhân tài nha, tuyệt đối là nhân tài! Người tài giỏi như thế làm sao để cho bọn họ bỏ đi, sau khi đến đây, hỏi hai hội trưởng ở đây đòi người, hai hội trưởng lúc ấy đều phát ngốc, hiện tại mới nhớ đến đã không hỏi bọn họ ở nơi nào, vì thế tìm tòi khắp toàn thành, nhưng chờ bọn hắn chạy tới, Công Tôn bọn họ đã sớm ngồi thuyền đi mất, làm hai hội trưởng mắng to hai phân hội trưởng là cái thùng cơm!
Trên thuyền cũng không có gì đáng nói, sau ba ngày, bọn họ đi tới thủ đô Á Đặc thành của Lan Đế Tư vương quốc, xa xa nhìn lại, Á Đặc thành dựa núi hướng biển, hình dáng như kim tự tháp, kiến trúc đều là hình đồng tâm tròn, từng bậc cấp đi lên cao, cao nhất chính là nơi quý tộc cùng quốc vương ở lại, trung tầng là tiểu quý tộc cùng sĩ nông công thương các cấp có tiền có thế cư ngụ, hạ tầng là bình dân, xuống thấp nữa là có địa hạ thành, nơi đây là thuộc bần dân, nô lệ cùng những đám người không dám ở ngoài ánh sáng.
Đến gần xem, là một thông đạo nối kết giữa trung hạ hai tầng, từ bên trong thành thị hướng ra ngoài nhìn lại, có thể nhìn thấy một tầng khác của thành thị. Khu vực biển bên trong của Á Đặc thành, trung tâm thành thị có một ít kiến trúc trang nghiêm, lại tới nữa, có thể nhìn thấy một cầu thang thật dài thông hướng lên tầng đỉnh, cầu thang cao nhất là một tòa điêu khắc nhìn không rõ, trên đầu điêu khắc là một đôi cánh thật to. Trong nghệ thuật của Á Đặc Lan Đế Tư đó là đại biểu sinh sôi không ngừng. Thiết kế chỉnh thể của thành thị thể hiện các loại nghệ thuật đỉnh cao nhất. Cuối cầu thang là thông hướng một tòa cung điện trang nghiêm.
Xa xa có thể nhìn thấy cung điện cực kỳ tráng lệ, cột đá thật lớn, dùng loại ngọc thạch màu trắng cực kỳ trân quý, ở dưới ánh nắng mặt trời tản ra hào quang ôn hòa, trong ba khu vực, có ba đoạn quân hạm, có thể nhìn thấy quân hạm đi tới lui, tiến hải cảng, Công Tôn còn có một loại ấn tượng khác hẳn, hơn nữa loại ấn tượng này càng lúc càng rõ ràng, trong minh minh, giống như có thứ gì đó đang hấp dẫn chính mình.
Bỏ thuyền lên bờ, Khắc Cách Bột vốn rất mẫn cảm với biển cả dùng tay sờ sờ lên gương mặt tái nhợt, chân đứng trên đất, thở ra một hơi thật dài, cảm giác của hắn đối với biển cũng cực kỳ giống như cảm giác của Công Tôn đối với truyền tống trận, phi thường phi thường dị ứng, theo lời Khắc Cách Bột mà nói cả đời cũng không muốn gặp lại.
Hết thảy mọi thứ của Lan Đế Tư vương quốc đều thật mới mẻ, trên đảo những cây cối dày đặc, hai bên đường đều là những hàng cây ăn trái sai quả, nhìn bầu trời xanh ngoài biển khơi, lại nhìn xem cây cối vờn quanh những kiến trúc, làm lòng người thư thái sảng khoái, Hạ Lạc nhìn đến ngây dại, những người khác thì càng khỏi nói, há to miệng ngỡ ngàng! A! Kêu lên một tiếng, Mạc Tư Khoa chỉ dùng ánh mắt đánh giá tòa thành thị thật lớn này, Công Tôn thì dùng ánh mắt hân thưởng nhìn ngắm hết thảy, trong ánh mắt của Mạc Tư Khoa, có mãnh liệt tự tin cùng tự tôn, đồng thời còn chứa dục vọng chinh phục, Hạ Lạc chỉ là thích thú, không mang theo một tia tạp niệm, những người khác thì vẻ mặt hâm mộ ghen tỵ, Công Tôn nhìn thấy biểu hiện của họ, âm thầm lắc đầu, người a, đại bộ phận là không có chí lớn, chỉ hận người ta có, lại hận mình không có.
Công Tôn mang theo mọi người đi tới trước, không bao xa, liền nhìn thấy cờ xí phấp phới, hào mang tung bay, một đội kỹ sĩ cưỡi độc giác thú đang chỉnh tề đội ngũ, tạo thành một hình chữ nhật thật lớn, mấy kỵ sĩ cưỡi độc giác thú màu trắng, trên người mặc khải giáp mới tinh, áo khoác màu đỏ, trong tay nắm chặt trường thương kỵ sĩ, mặt sau là đại kiếm kỵ sĩ, mặt sau nữa là trường đao kỵ sĩ, phía sau đó là khinh giáp bộ binh chỉnh tề, tất cả đều bày biện ra đội ngũ ngay ngắn.
Phía trước nhất là hai thánh kỵ sĩ, cưỡi hai con độc giác thú màu vàng, trên người mặc khải giáp màu vàng, trong tay cầm thánh kiếm cũng màu vàng, uy phong gấp trăm lần, sát khí lại ngàn dặm, nhìn thấy hai người kia, đấu khí thánh kỵ sĩ trên người Mạc Tư Khoa tự nhiên liền lưu chuyển, khí thế trướng cao, hai thánh kỵ sĩ đang lẳng lặng liệt đội trước tiên liền cảm nhận ra hơi thở của đồng loại, hai ánh mắt mang theo hàn quang bắn tới, gặp một đám người đang bước tới gần, trong đó tám chín người đều là hảo thủ, một người xem ra là người bình thường, một người trẻ tuổi tản ra khí thế đồng dạng, tuy loại khí thế này không mãnh liệt như họ, nhưng đó chỉ có thánh kỵ sĩ mới có, biết là người mới, chỉ dùng ánh mắt thưởng thức chúc phúc nhìn Mạc Tư Khoa, trong đó có ba phần cổ vũ, nhìn đến Mạc Tư Khoa sôi trào nhiệt huyết, nhịn không được muốn ngang nhiên thét dài một tiếng.
Bầu trời gió lộng, mây trắng nhẹ bay, ánh nắng càng có vẻ tươi sáng. Trên hải cảng, một chiếc xe ngựa hào hoa lòe lòe sinh huy. Tiếng chiêng gióng lên, ngựa dừng. Tiếng chiêng lại ngưng, kỵ sĩ đoàn đang sắp xếp chỉnh tề tạo ra đội nghi thức hoàng gia. Vệ binh cầm quân giới trong tay, mặc giáp nhẹ, đầu đội mũ giáp, trên bầu trời, có ma pháp sư bay lên không trung, chung quanh tìm tòi, cùng mặt đất bảo trì liên hệ. Mật thám, người hầu, độ cao khẩn trương, đang nhìn khắp bốn phía. Nhìn qua bên này, trọng thần quốc gia, những quý tộc lớn nhỏ mấy trăm người. Phía sau là những phu nhân tiểu thư, cả đám phấn son kiều diễm, cùng đi theo sau. Có hoa đồng phía trước, trong tay cầm theo giỏ hoa, bên trong đựng đầy hoa, đột nhiên, tiếng kèn vang lên, hai thánh kỵ sĩ gào to một tiếng, những kỵ sĩ sau lưng đứng thẳng tắp, rất nhanh giơ lên vũ khí trong tay, nhìn thẳng Công Tôn bọn họ, vẻ mặc tiện nhân của Mạch Cao Địch liền trịnh trọng nói: “ Không thể tưởng bọn họ vận dụng nhiều người như vậy đến đón tiếp chúng ta!”